Dịch & Biên: †Ares†
Sáng sớm, Khỉ Đá tới phòng ăn. Đây đã là thói quen mỗi ngày. Còn một chuyện khác là ngày hôm nay muốn đi Đông Hải Long cung, cũng không biết sẽ mất bao lâu. Dựa theo tình thế hiện giờ, tự nhiên đi sớm về sớm là tốt nhất. Nếu không một khi Lý Tịnh nghe được phong thanh bắt đầu có kế sách với Hoa Quả Sơn mà hắn lại đi vắng thì sẽ mang đến biến số rất lớn.
Cơm canh đã được đưa lên, nhưng Khỉ Đá đợi mãi vẫn không thấy Dương Thiên xuất hiện.
Khỉ Đá còn có thể ngủ quên, chứ với người như Dương Thiền, chuyện đó gần như không thể.
Đợi nửa ngày vẫn không thấy, không có cách nào, Khỉ Đá đành sai người đi gọi.
Không bao lâu sau, tiểu yêu nhận lệnh kia trở lại, ánh mắt có chút thẫn thờ.
- Khởi bẩm đại vương, Dương Thiền tỷ nói... nói ngày khác lại đi được không?
- Ngày khác?
Khỉ Đá không khỏi sửng sốt.
Không phải đêm qua đã bàn bạc xong rồi sao? Tuy nói nữ nhân dễ thay đổi, nhưng đây không phải phong cách của Dương Thiền.
- Không nói nguyên nhân sao?
Khỉ Đá hỏi.
Tiểu yêu kia lắc đầu:
- Không có, nhưng nghe giọng giống như là thân thể không thoải mái.
Khỉ Đá nhíu mày:
- Tóm lại là ngươi không nhìn thấy nàng?
- Dương Thiền tỷ khóa cửa phòng, không cho vào, chỉ có thể nói chuyện qua cánh cửa.
Nghe vậy, Khỉ Đá đứng bật dậy, bước nhanh về phía phòng Dương Thiền.
Vừa tới trước cửa, Khỉ Đá thấy được tiểu hồ ly Dĩ Tố đang bưng một cái hộp, thần sắc lo lắng.
- Khỉ Đá ca ca.
Khỉ Đá liếc hộp thuốc trong tay Dĩ Tố, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Sư phụ bảo muội đi lấy thuốc.
- Lấy thuốc?
Khỉ Đá có thể cảm giác được trong phòng, linh lực của Dương Thiền cực kỳ rối loạn.
Gõ cửa, Khỉ Đá cao giọng hỏi:
- Cô làm sao vậy? Mở cửa đi.
- Đừng vào...
Không đợi Dương Thiền nói xong, Khỉ Đá đã đạp văng cửa bước vào.
Trong phòng được ngọn đèn dầu chiếu sáng lờ mờ. Đập vào mắt là một chiếc bàn nhỏ bừa bộn các loại đan dược. Trên giường, Dương Thiền ngồi xếp bằng, sắc mặt trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ.
- Ngươi... làm sao ngươi lại vào đây?
Rõ ràng là đã xảy ra chuyện.
Cũng không nghĩ được nhiều, Khỉ Đá nghiêng người, đưa tay bắt mạch cho Dương Thiền.
- Linh lực rối loạn, tiết ra ngoài. Đây là có chuyện gì?
- Hẳn là muốn đột phá.
Dương Thiền cười khổ nói.
Bình cảnh suốt ngàn năm, rốt cuộc muốn đột phá tiến vào cảnh giới Hóa Thần sao?
- Xảy ra chuyện gì vậy? Nói rõ ràng.
- Tối hôm qua trở về, nhớ ra đã lâu không thử... Vừa thử, không ngờ biến thành như vậy...
Dương Thiền che miệng ho khẽ mấy tiếng.
Mấy sợi tóc theo đó rủ xuống trán. Nhìn nàng lúc này cực kỳ suy yếu.
Thực hiển nhiên, linh lực rối loạn đã bắt đầu ảnh hưởng tới cơ năng của thân thể rồi.
- Sư phụ đột phá sao lại thành dạng này?
Dĩ Tố thấy vậy cũng lo lắng hỏi.
- Hẳn do giữ ở bình cảnh quá lâu đi.
Dương Thiền thều thào nói:
- Không có chuyện gì, các ngươi đi ra ngoài đi. Ta qua một thời gian ngắn là sẽ ổn.
- Cô không dùng đan dược hòa dịu đột phá sao?
- Thiếu một vị Thanh Hư đan. Lúc trước đã dùng hết, gần đây Hoa Quả sơn lại không ai tới hạn đột phá, tài liệu cũng thiếu, cho nên không luyện thêm.
Khỉ Đá vội chạy tới giá để thuốc, tìm tới tìm lui.
- Đừng tìm nữa, ta đã tìm rồi. Đan dược ta luyện, ta còn không rõ hay sao?
- Ta đi tìm Ngọc Đỉnh chân nhân.
Khỉ Đá vội vàng nói.
- Vô ích, lão đầu tử đã mấy trăm năm không luyện đan dược phụ trợ đột phá rồi. Lão đầu tử không thu thêm đồ đệ, luyện làm chi? Càng không có khả năng mang theo bên mình.
- Dương Thiền lại cúi đầu ho hai tiếng.
Giọng của Dương Thiền thều thào lí nhí, khiến Khỉ Đá càng lo lắng.
- Vậy làm sao bây giờ? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm sao?
Dĩ Tố vội vàng hỏi.
- Không sao cả, cứ qua lúc này là sẽ ổn, chỉ hơi đau một chút thôi. Ta không sao, yên tâm đi.
Đưa tay về phía Dĩ Tố, Dương Thiền thấp giọng nói:
- Đưa hộp cho ta.
Dĩ Tố đang muốn đưa tới, lại bị Khỉ Đá cướp trước một bước cầm vào tay, mở ra vừa nhìn, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
- Đây đều là thuốc chữa thương mà.
Dương Thiền không nói gì.
Không do dự thêm, Khỉ Đá cõng Dương Thiền lên rồi cứ thế chạy ra ngoài.
- Ngươi muốn làm gì?
- Đừng có lừa ta, khinh ta không hiểu gì về dược sao? Lúc này đã cực kỳ bất thường mà còn giả vờ!
Ghé đầu lên vai Khỉ Đá, Dương Thiền nói lí nhí:
- Ngươi muốn mang ta đi đâu?
- Đi U Tuyền cốc tìm U Tuyền sư huynh, hẳn là có biện pháp.
- Tìm ông ta không thích hợp...
- Chuyện này giao cho ta! Cô im miệng cho ta, đừng nói nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi!
Nghe Khỉ Đá mắng, Dương Thiền lại nở nụ cười, ngoan ngoãn dựa lên vai Khỉ Đá, nhắm mắt lại.
Nhìn bóng hai người xa dần, Dĩ Tố ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, thở dài một tiếng.
...
Một cơn gió mạnh thổi qua khiến cát bụi bay mù mịt. Những chạc cây khô khẽ lắc lư. Cỏ khô thuận gió cuộn lại thành những quả cầu lăn lăn.
Tại một sa mạc hoang vu ở phía Đông Nam Chiêm Bộ Châu, Phong Linh che kín mình trong áo choàng đen, lấy vải bố bọc lấy đầu, bước nhanh trong gió cát. Không được bao lâu, nàng quay đầu lại nhìn ông lão tóc bạc phơ, mình đã dính đầy cát đi thụt phía sau nàng tới vàng trượng.
Chẳng biết tại sao, mấy ngày nay nàng cứ cảm giác đối phương đi rất chậm. Chẳng lẽ là vì mình tăng tiến tu vi?
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, trên đoạn đường này, nàng cảm giác tu vi của mình tiến bộ nhanh phải gấp mười lần so với lúc còn ở Tà Nguyệt Tam Tinh động.
“Lẽ nào đây là nguyên nhân các sư huynh sư tỷ thích xuất môn du lịch khi lên đến cảnh giới Luyện Thần?” Nàng nghĩ.
- Lão tiên sinh, có thể đi nhanh chút được không?
Nàng cố nói lớn trong bão cát.
- Ha ha, ta già rồi, tiểu cô nương thông cảm đi.
Thái Thượng cười đáp, bước chân vẫn chậm như cũ.
Ngẩng đầu, nhìn xuyên qua làn cát bụi, Phong Linh vừa vặn trông thấy một đám mây bay lướt ngang bầu trời.
Trong nháy mắt đó, nàng cho là mình nhìn nhầm rồi.
Tiếp tục trợn mắt, nàng thấy những đám mây khác đều bị đám mây kia xẻ dọc thành một lối đi.
- Lão tiên sinh, cái gì vậy?
Ngẩng đầu, Thái Thượng có thể thấy được trên đám mây bay cực nhanh kia là Dương Thiền đang ở trên lưng Khỉ Đá.
- Ngươi còn không thấy rõ, lão phu mắt mờ sao thấy được? Hẳn là có người cưỡi mây bay qua.
- Cưỡi mây? Tốc độ của người đó nhanh thật đấy!
Phong Linh kinh ngạc hô lên:
- Không biết khi nào ta mới tu thành như vậy được nhỉ?
Thái Thượng đi tới gần Phong Linh, khẽ thở dài:
- Tiểu cô nương, chớ suy nghĩ quá nhiều. Ngộ giả đạo muốn đạt tới tiêu chuẩn như vậy, trừ phi sử dụng pháp khí, nếu không chẳng mấy người trên thế gian này làm nổi đâu.
- Hóa ra kia là một tu giả Hành giả đạo sao?
- Ta cũng không rõ lắm.
Thái Thượng lắc lắc đầu, lại tiếp tục bước đi trước.
Nhìn bầu trời bị đám mây kia xé mở, lại liếc mắt nhìn bóng lưng của Thái Thượng, Phong Linh không khỏi có chút nghi ngờ.
“Sư phụ nói, tri thức là mạch sống của Ngộ giả đạo, lão tiên sinh rõ ràng hiểu được rất nhiều, nhưng tại sao cứ làm bộ như tu vi không tốt nhỉ?” Phong Linh bĩu môi nghĩ.
- Ta nói này tiểu cô nương.
Thái Thượng hô lớn:
- Đi tiếp không lâu nữa là sẽ tới Hoa Quả Sơn rồi. Ngươi có tính toán gì không?
- Đi tiếp không lâu nữa là sẽ tới Hoa Quả Sơn sao?
Phong Linh vội vàng bước nhanh đi theo, mở ra bản đồ nhìn hồi lâu:
- Không đúng, làm sao có thể tới Hoa Quả Sơn nhanh như vậy?
- Sao lại không thể?
- Lão tiên sinh, người xem. Chúng ta chưa đi qua nơi này, nơi này, còn có nơi này nữa. Làm sao đã có thể...
Thái Thượng đưa tay cầm lấy tấm bản đồ của Phong Linh, lại vung tay một cái, tấm bản đồ kia lập tức bùng cháy.
- Lão tiên sinh, người làm gì thế?
Phong Linh kinh ngạc hô lớn.
- Bản đồ của ngươi bị sai rồi, đừng nhìn nữa.
- Nhưng mà... xem trong bản đồ làm sao sai được chứ?
- Sai chính là sai, không có gì là không thể. Tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả, huống chi là vật do người khác ghi chép đây? Mấy tháng trước ngươi còn vẫn cho rằng mình ở Tây Ngưu Hạ Châu còn gì. Nếu không phải trên đường gặp được người để hỏi thăm, căn bản ngươi còn không biết mình đang ở đâu. Bản đồ như thế còn xem làm gì?
- Thế nhưng... nhưng mà...
- Đừng nhưng nữa, lão phu nói sắp tới Hoa Quả Sơn chính là sắp tới rồi. Không nghe người già chỉ có thiệt.
Phong Linh chỉ đành đi theo Thái Thượng:
- Lão tiên sinh, tới Hoa Quả Sơn rồi thì người muốn đi đâu? Sẽ ở lại Hoa Quả Sơn vài ngày chứ?
Thái Thượng khoát tay áo nói:
- Không được, lão phu còn phải đi gặp cố nhân. Đưa ngươi qua biển là chúng ta từ biệt thôi.
- Người không ở lại vài ngày ạ?
- Ngươi muốn giữ ta vài ngày sao?
- Vâng...
Phong Linh do dự nửa ngày, cuối cùng mở miệng nói:
- Phong Linh vẫn muốn lão tiên sinh có thể ở lại Hoa Quả Sơn vài ngày.
Khỉ Đá hiện tại cũng không biết thế nào, Hoa Quả Sơn hiện tại đến tột cùng là tình huống nào đây?
Vị lão tiên sinh này hẳn thực lực rất cường hãn, hơn nữa lại là thần tiên, người cùng tốt. Nếu có thể mời lão tiên sinh này cùng vào Hoa Quả Sơn, lại mời ở thêm mấy ngày, đến lúc đó coi như Khỉ Đá có chuyện gì cũng có thể có chỗ dựa.
Nàng nghĩ.
...
Một đường bay xé gió, vượt qua vạn dặm chạy về phía U Tuyền cốc, hạ xuống sân nhỏ của U Tuyền Tử, Khỉ Đá ngay lập tức hô lên.
- U Tuyền sư huynh! U Tuyền sư huynh có ở đây không?
Nghe tiếng hô, đồ đệ Tú Vân của U Tuyền Tử nhìn qua song cửa ra ngoài, vừa thấy rõ lập tức cả kinh, vội vàng chạy ra.
- Tôn sư thúc! Dương Thiền sư tỷ làm sao vậy?
- Sư phụ của ngươi có ở đây không?
- Sư phụ cùng Lăng Vân sư thúc ở trong cốc.
- Lăng Vân Tử?
Khỉ Đá hơi sửng sốt, lại quát to:
- Mau cho ta một gian phòng.
- Vâng!
Đặt Dương Thiền nằm nghỉ trong phòng khách, Tú Vân muốn đi tìm U Tuyền Tử, lại bị Khỉ Đá giữ chặt.
- Ta đi nhanh hơn, ngươi ở nơi này trông!
- Nhưng sư thúc đã biết chỗ chưa...
Không đợi Tú Vân nói xong, thoáng chớp mắt, Khỉ Đá đã bay thẳng lên trời, từ trên cao cảm nhận khí tức của toàn bộ U Tuyền Cốc, rất nhanh bắt được hai luồng linh lực dao động mạnh mẽ.
Hắn nhảy thẳng từ trên mây xuống, đạp mạnh hạ đất, khiến mặt đất xuất hiện hai dấu chân thật sâu, xung quanh nứt ra!
- Ngộ Không sư đệ!
Lăng Vân Tử đang cùng U Tuyền Tử nghiên cứu thảo luận thảo dược không khỏi mở to hai mắt nhìn.