Đại Bát Hầu

Chương 235: Chương 235: Hoàn toàn áp chế




Dịch & Biên: †Ares†

Từ xa, trông thấy Na Tra đang bay nhanh về hướng yêu thành, từng yêu binh đang đứng sau rào chắn vội căng dây cung, ngay cả cự nỏ trên chiến hạm cũng được kéo dây.

Đoản Chủy đã trở lại bên cạnh Khỉ Đá, nói nhỏ:

- Có tiến công không?

- Chờ chút đã.

Khỉ Đá thuận miệng đáp.

Cạnh hắn, Dương Thiền đang căng thẳng nhìn chằm chằm Na Tra.

Khống chế Phong Hỏa luân, Na Tra hóa thành một quả cầu lửa bay xẹt qua yêu thành Hoa Quả Sơn một vòng. Khi Na Tra thấy được quân trận dày đặc bên trong, nhất thời kinh hãi.

Trong thời gian thật ngắn này, đến cùng là Hoa Quả Sơn xảy ra chuyện gì? Hay là lần trước nhìn lầm?

Tuy mấy năm rồi buông lỏng, nhưng Na Tra từng đánh không ít thế lực yêu quái, còn chưa bao giờ thấy yêu quân trang bị đầy đủ, đội ngũ chỉnh tề thế này.

Mơ hồ, Na Tra bắt đầu cảm giác câu nhắc nhở kia của Dương Tiễn thật sự có ý tứ. Có lẽ Hoa Quả Sơn này không phải đơn giản như mình tưởng tưởng.

Bay cách cửa thành yêu thành hơn một dặm, thu hồi ngọn lửa quanh mình, tay Na Tra cầm Hỏa Tiêm thương chỉ thẳng yêu thành, cao giọng quát:

- Uy linh hiển hách đại tướng quân tam thái tử Na Tra tại đây, yêu hầu còn không mau mau ra nhận cái chết!

Khỉ Đá thấy thế liền muốn phóng ra, lại bị Dương Thiền níu lại.

- Chớ tổn thương nó.

Dương Thiền nhìn Khỉ Đá dặn dò.

Chậm rãi kéo góc áo khỏi tay Dương Thiền, Khỉ Đá thản nhiên đáp một câu:

- Tổn thương hay không, thật sự rất khó nói. Nhưng ta sẽ không lấy mạng của hắn.

Hơi do dự, Dương Thiền cắn chặt môi, nặng nề gật đầu.

Khỉ Đá xoay người hóa thành một luồng sáng vàng, bay ra khỏi yêu thành, lơ lửng cách Na Tra trăm trượng.

Vừa thấy Khỉ Đá xuất hiện, trong hạm đội Nam Thiên Môn nhất thời ồn ào lên.

- Đó là Mỹ Hầu Vương sao?

Mấy yêu vương trốn ở một góc xa hơi nheo mắt đánh giá Khỉ Đá.

Từ bề ngoài mà nói, Khỉ Đá trông cực kỳ bình thường. Dáng người trung bình, lông vàng thẫm, thân mặc áo giáp đen, tuy rằng tinh xảo nhưng cũng chỉ là phàm vật. Tóm lại có chênh lệch không nhỏ so với tưởng tượng.

Để cho người khác kinh ngạc là hắn lại tay không xuất trận.

Theo những gì Bằng Ma Vương tra được, Hoa Quả Sơn này hẳn có nguồn pháp khí và đan dược, nhưng đại vương ra ngoài lại không có pháp khí, như thế không phải có chút...

Khi nhìn thấy rõ ràng dung mạo của Khỉ Đá, Giao Ma Vương bỗng thốt lên một tiếng “a” sợ hãi.

- Sao vậy?

Ngưu Ma Vương hỏi.

- Hắn, hắn rất giống một yêu quái ta biết.

Giao Ma Vương chợt nhớ tới con khỉ để hắn căm thù đến tận xương ở đầm Ác Long.

- Hửm? Quen?

Giao Ma Vương gãi gãi cằm, một lúc mới lắc đầu:

- Hẳn là không phải. Có lẽ giống nhau thôi. Trên thế giới này, yêu quái giống nhau rất nhiều.

Nói xong, Giao Ma Vương vẫn chưa thôi nhíu mày, nghi ngờ chưa tan.

Bằng Ma Vương chợt hỏi:

- Các ngươi đoán hắn có thể đánh mấy chiêu với Na Tra?

- Hắn đi ra tay không, có lẽ có pháp bảo gì lợi hại cũng không chừng.

Mi Hầu Vương chống gậy thở dài:

- Nhưng chắc là trong vòng mười chiêu. Na Tra xuất toàn lực, hắn không ngăn nổi đâu. Nếu hắn bị Na Tra đánh chết cũng tốt, chúng ta tranh thủ chiếm Hoa Quả Sơn. Có chúng ta, cộng thêm một chút sức lực sẵn của Hoa Quả Sơn, không nói đánh bại đại quân của Lý Tịnh, ngăn trở hẳn không khó.

Nghĩ nghĩ, Mi Hầu Vương cười nói:

- Biết rõ đối phương là Na Tra, cũng không tránh chiến. Yêu vương này có phải quá lỗ mãng rồi không.

Năm yêu vương còn lại đều cảm thấy lời này không sai.

Trong số yêu vương có mặt tại đây, thực lực vượt trên Na Tra, ngoại trừ Cửu Đầu Trùng thì chỉ có Ngưu Ma Vương và Bằng Ma Vương. Mi Hầu Vương và Sư Đà Vương hẳn có thể chiến ngang tay với Na Tra. Ngu Nhung Vương thì có lẽ có thể chiếm chút tiện nghi nếu đánh lén. Còn Giao Ma Vương thì chắc chắn bại.

Đây mới tính trường hợp Na Tra không sử dụng pháp khí quỷ quái. Nếu tính cả vào thì thực lực có ở trên Na Tra cũng thành ngang tay, mà thực lực vốn ngang hàng thì chỉ có thể chạy trối chết.

Về phần thực lực yếu hơn, có lẽ chạy cũng không thoát.

Những yêu vương thanh danh hiển hách như chúng mà còn như thế, một Mỹ Hầu Vương vừa vang danh chưa lâu có thể thế nào đây?

Trước cửa thành, Na Tra hít một hơi thật sâu, chỉ Hỏa Tiêm thương vào Khỉ Đá, chất vấn:

- Vũ khí của ngươi đâu? Không phải là ra đầu hàng đấy chứ? Ta tuyên bố trước, ta sẽ không nương tay.

Khỉ Đá bình thản nhìn Na Tra, móc lỗ tai, lấy ra một cái kim nhỏ.

Không một tiếng động, cái kim kia nhanh chóng biến lớn, hóa thành một thanh trường côn.

- Ô? Đổi binh khí?

- Chúng ta bớt dông dài, trực tiếp xuất toàn lực, thế nào?

Khỉ Đá hỏi.

Na Tra nghe vậy hơi sửng sốt, cười nói:

- Đây là chính ngươi nói, cũng đừng trách ta nặng tay.

Dứt lời, chỉ thấy Na Tra nâng Hỏa Tiêm thương chắn trước người, toàn thân nhanh chóng được bao phủ trong lửa nóng.

- Là ba đầu sáu tay!

- Tam thái tử muốn toàn lực ứng phó!

Hạm đội Nam Thiên Môn tức thì vang lên tiếng hoan hô.

Lý Tịnh lại lặng yên vuốt râu dài, nhìn chăm chú.

Trì Quốc Thiên Vương đứng cạnh hạ giọng nói:

- Thiên Vương, thuộc hạ cảm giác tam thái tử ngày hôm nay có chút khác thường. Tựa như tam thái tử có biết yêu hầu này.

- Ừm.

Lý Tịnh chỉ đáp một tiếng, không nói gì thêm, bàn tay nâng tháp không khỏi nắm chặt hơn.

So sánh với hạm đội Nam Thiên Môn đang phấn chấn, bên Hoa Quả Sơn bình tĩnh hơn nhiều.

Na Tra đã tới Hoa Quả Sơn, chuyện này đại đa số người đã biết. Na Tra từng lấy tư thế ba đầu sáu tay giao chiến với Khỉ Đá, đại đa số người cũng đều biết. Thứ thiếu chẳng qua là kết quả giao chiến mà thôi.

Trong nháy mắt, ngọn lửa quanh mình Na Tra tán đi. Ba đầu sáu tay, Hỏa Tiêm thương, Càn Khôn quyển, Hỗn Thiên lăng, Phong Hỏa Luân, Trảm Yêu kiếm, Khảm Yêu đao, Phược Yêu tác, Hàng Yêu xử, Tú Cầu nhi... một đống pháp bảo được xuất ra.

Sáu con mắt đồng loạt nhìn phía Khỉ Đá:

- Đến ngươi!

- Không cần.

Khỉ Đá múa gậy một vòng, sau đó bày tư thế tấn công.

- Không cần?

Na Tra lạnh lùng cười, trầm giọng quát:

- Cuồng vọng!

Tiếng chưa tan, Na Tra đã phi thân đánh về phía Khỉ Đá.

Chỉ thấy Khỉ Đá không chút hoang mang nắm gậy, cắn răng, dồn lực đập!

Đầu kia của Kim Cô bổng chợt biến lớn, dài ra, chỗ đánh tới không ngờ là cánh tay Na Tra.

Việc quá bất ngờ, trong lúc bối rối, Na Tra chỉ đành dùng pháp bảo chắn lại.

Chỉ nghe “choeng” một tiếng lớn, tia lửa bắn tung tóe. Ở trước mặt bao người, Na Tra lại bị đánh bay về sau!

Bay thẳng ra ba dặm, Na Tra mới chệnh choạng dừng được lại, sáu cánh tay cầm pháp khí đều run lên, tê dại từng cơn.

Ngẩng đầu, Na Tra nhìn thấy Kim Cô bổng đã trở về nguyên trạng, còn Khỉ Đá đang cười khanh khách nhìn mình.

Lần trước không có binh khí vừa tay, giờ Khỉ Đá có Kim Cô bổng, toàn lực đập xuống, một gậy này cũng không dễ chịu.

Qua một hiệp này, phía hạm đội Nam Thiên Môn nhất thời thành câm, ngược lại trong yêu thành vang lên từng trận kinh hô.

Trong rừng cây, sáu yêu vương cộng với cả Cửu Đầu Trùng cùng mở to mắt.

- Hắn... hắn vừa mới làm cái gì?

- Đây là tình huống gì? Na Tra sử dụng toàn lực bị đánh bay? Hắn là tu vi gì? Thái Ất Kim Tiên?

Cửu Đầu Trùng bỗng nhiên cười lớn:

- Thì ra là thế. Khó trách các ngươi muốn kéo ta xuống nước. Thực lực này rõ ràng nếu đơn đấu với ta thì khó nói chính xác ai thắng.

Lúc này, sắc mặt Lý Tịnh đã cực kỳ âm trầm. Gã thấp giọng nói với Trì Quốc Thiên Vương:

- Đi tra xem cái gậy kia là pháp khí gì.

- Rõ.

Na Tra tiếp tục duy trì hình thái ba đầu sáu tay, chậm rãi bay trở lại, tới khi còn cách Khỉ Đá trăm trượng mới dừng lại.

- Binh khí của ngươi là cái gì vậy?

- Đừng hỏi nhiều.

Khỉ Đá vác Kim Cô bổng lên vai, cười khanh khách:

- Ta cũng không phải người khó khăn. Bây giờ ngươi trở về, bẩm báo với cha ngươi một tiếng, nói là địch không lại, việc này cứ thế xong, ngươi thấy thế nào?

- Yêu hầu đừng vội cuồng vọng!

- Tùy ngươi, dù sao lời nên nói ta đã nói. Kế tiếp nếu có gì không hay xảy ra thì chớ có trách ta.

Dứt lời, Khỉ Đá lại bày tư thế.

Hét lớn một tiếng, Na Tra thả Tú Cầu nhi, Hỗn Thiên lăng, Phược Yêu tác, Càn Khôn quyển, cầm trong tay Hỏa Tiêm thương, Khảm Yêu đao, Trảm Yêu kiếm, Hàng Yêu xử, giẫm lên Phong Hỏa Luân, đánh về phía Khỉ Đá. Cả một vùng trời bị nhuộm bởi đủ loại hào quang.

Thế nhưng một màn không thể tưởng tượng được lại xuất hiện.

Chỉ thấy Khỉ Đá liên tiếp đâm gậy, Kim Cô bổng kia cũng liên tiếp thay đổi ngắn dài, từ xa nhìn lại giống như một con bạch tuộc khổng lồ đang phóng xúc tu ra, trong nháy mắt đánh bay toàn bộ Tú Cầu nhi, Hỗn Thiên lăng, Phược Yêu tác, Càn Khôn quyển.

Ngay sau đó, lại một gậy đập tới Na Tra.

Na Tra cả kinh, vội vàng né tránh.

Thế nhưng đầu gậy phía sau bỗng dài ra, xoay một cái, Kim Cô bỗng vẫn đập chuẩn xác lên người, đánh Na Tra rơi xuống đất.

Một đám yêu vương, hạm đội Nam Thiên Môn đều trợn mắt há hốc mồm. Từ trong yêu thành phát ra từng tràng hoan hô. Dương Thiền lại che miệng mở to hai mắt nhìn, thẳng tới khi thấy được Na Tra chậm rãi đứng lên từ trong cát bụi, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Na Tra là người củ sen, không có máu, nhưng nhìn giáp trụ tổn hại cùng vết trầy trên vai, rõ ràng là đã bị thương nhẹ.

Chống Hỏa Tiêm thương, Na Tra chậm rãi đứng lên từ trong cái hố sâu, ngẩng đầu nhìn Khỉ Đá đang vừa cười vừa nhìn lại mình.

Cắn chặt răng, Na Tra lại đạp pháp khí lao lên, quát:

- Yêu hầu nạp mạng đi!

Thấy thế, Khỉ Đá bất đắc dĩ lắc đầu, tùy tay lại liên tiếp chọc gậy.

Trong nháy mắt, Na Tra lại bị đập bay ra ngoài, lần này va chạm với rừng cây, trực tiếp đốt một góc khu rừng thành một vệt đen dài.

Na Tra lại tiếp tục xông lên, lại tiếp tục bị đánh bay.

Cứ thế lặp lại, nhìn từ xa, thật giống như một con thiêu thân không ngừng lao về ánh sáng từ ngọn đèn lồng, lại chỉ có thể không ngừng đâm vào vách ngăn trên đèn, vô kế khả thi.

Lúc này Na Tra có thể nói bị khắc đến sít sao.

Vốn Na Tra và Khỉ Đá có chênh lệch thật lớn về sức mạnh. Điều này thấy rõ ràng ngay từ lần đầu giao thủ. Nhưng khi đó dù sao Khỉ Đá không có binh khí vừa tay, cho dù sức mạnh chiếm ưu thế thì cũng không thế xuất toàn lực.

Còn hiện tại?

Không chỉ ưu thế về sức mạnh được phát huy, còn có côn pháp kia.

Có Kim Cô bổng có thể dài ngắn như ý, cũng tức là côn pháp của Khỉ Đá đã không còn cửa “sinh” như thông thường, mà chỉ còn cửa “tử“. Muốn đối phó với côn pháp này, biện pháp duy nhất là chắn. Thế như sức mạnh khác xa nhau chú định Na Tra không thể ngăn được Khỉ Đá.

Về phần những pháp khí lòe loẹt kia, căn bản không thể gần thân Khỉ Đá cầm Kim Cô bổng nổi.

“Trong thời gian ngắn như vậy, làm sao hắn tìm được binh khí cấp bậc này? Chẳng lẽ là Thiền tỷ tỷ hỗ trợ tìm hay sao?” Na Tra không khỏi nghĩ.

Lý Tịnh rốt cuộc nhìn không nổi nữa, thấp giọng nói với truyền lệnh quan ở một bên:

- Để nó trở về.

Dứt lời, gã tung mình, bay về hướng Khỉ Đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.