Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Dưới bầu trời đen kịt, cờ xí bị gió thổi bay phần phật.
Giữa quân trận chỉnh tề, thiên binh lặng yên đứng đó.
Trong điện Linh Tiêu, Thái Bạch Kim Tinh vuốt mở thánh chỉ, kéo căng họng hô lớn:
- Phụng thiên thừa vận, Ngọc Hoàng Thượng Đế chiếu viết: Nguyên Thiên Đình binh mã đại nguyên soái Thiên Bồng, làm tổn hại thiên ân, không nghĩ tới thương sinh, trước đã có án động tình, sau lại có tội lạm dụng ôn thủy độc hại sinh linh, trẫm niệm tình y vì Thiên Đình hiệu lực nhiều năm lập nhiều chiến công, không so đo tội tình lúc trước, còn ủy thác trọng trách. Nhưng giờ đây lại cấu kết với yêu hầu tai họa tam giới, đã kiểm chứng vô cùng xác thực, quả đúng là đại gian đại ác! Đặc lệnh giáng xuống trần gian, trong vòng vạn năm, không được quay về! Khâm thử!
Lúc nghe được mấy chữ 'Chứng cứ vô cùng xác thực', Thiên Bồng không khỏi bật cười ra tiếng.
Thái Bạch Kim Tinh chậm rãi cuộn thánh chỉ lại, mím môi nhỏ giọng nói:
- Thiên Bồng, tạ ân đi.
Thiên Bồng lạnh lùng nhìn Ngọc Đế, nói khẽ:
- Thật sự rất cảm ơn ngài, dạy ta rất nhiều thứ.
Ngọc Đế ngồi yên không hề nhúc nhích, nhìn thẳng về phía trước, như thể không hề nghe thấy vậy.
Đám tiên gia lúc trước muốn dồn y vào chỗ chết giờ nghe được thánh chỉ, đều liếc mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán.
- Như vậy được chứ? Chỉ bằng vào việc không thể giải thích được, đã kết luận Thiên Bồng thông đồng với địch, hình như có hơi...
- Án động tình lúc trước, đó là xác thực, án ôn thủy cũng xác thực không thể nghi ngờ. Nhưng giờ nói thông đồng với địch hình như có… hơi quá rồi nhỉ?
- Nếu không phải thông đồng với địch, vậy yêu hầu đó tại sao lại cứu y? Đừng nói là bởi vì muốn vu oan chứ? Vu oan một phế nhân, có chỗ tốt gì chứ?
- Nhưng ngươi đừng quên, tu vi của y cũng là do yêu hầu phế đi.
- Muốn nói thì ra ngoài nói, lén lút bàn tán có ý nghĩa gì chứ?
Phúc Tinh nhỏ giọng quát.
Tất cả tiên gia lập tức ngậm miệng.
Đừng nói cứu một phế nhân có tác dụng gì, chỉ bằng khúc mắc với Thiên Bồng lúc trước đã định sẵn bọn họ không thể nào lên tiếng cho Thiên Bồng được. Huống chi, Thiên Bồng có nhận được đối đãi công chính hay không, quan hệ gì tới bọn họ đâu chứ?
Một thiên tướng dẫn theo hai thiên binh từ bên ngoài điện chậm rãi đi vào, dừng bước ngay phía sau lưng Thiên Bồng.
Thiên tướng nọ cúi đầu, nhíu mày, ánh mắt qua lại mấy lần giữa Thiên Bồng và Ngọc Đế, nhẹ giọng nói:
- Nguyên soái, mời.
- Còn gọi ta là Nguyên soái? Không phải nên gọi là 'Phạm tướng Thiên Bồng' hả?
Thiên Bồng cười khẽ, nhìn Ngọc Đế chăm chú.
- Ngài là Nguyên soái.
Thiên tướng đó cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Nghe thấy chưa hả?
Thiên Bồng nhìn Ngọc Đế chằm chằm, nói khẽ:
- Chỉ ngồi ở trên đó thôi cũng vô dụng. Phải ngồi được vào trong lòng người khác, ngài mới là Ngọc Đế thật sự.
Sắc mặt Ngọc Đế xanh mét.
Đôi lông mày của Thái Bạch Kim Tinh hơi run run, cẩn thận nhìn Ngọc Đế.
Thiên Bồng mỉm cười, quay người đi, ánh mắt liếc qua chúng tiên, nhỏ giọng nói:
- Ta đi đây, các ngươi tự giải quyết cho tốt.
Chúng tiên trầm mặc không nói.
Mặt Ngọc Đế hoàn toàn biến thành màu tím.
Thiên Bồng nhấc chân bước chậm rãi ra bên ngoài điện, trong lúc lướt qua vai thiên tướng thì nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi, nhất thời khí phách, gây phiền toái cho ngươi rồi.
- Mạt tướng không dám, không sợ.
- Chờ chút!
Thiên Bồng dừng bước.
Trong chúng tiên, Na Tra giơ tay chen ra ngoài.
- Tam thái tử có chuyện gì muốn khởi bẩm?
Một vị khanh gia hỏi.
Na Tra nhìn về phía Thiên Bồng, lại chắp tay với Ngọc Đế, thấp giọng nói:
- Bệ hạ, Thiên Bồng tuy tu vi giờ đã phế hết, nhưng dù sao đã ở Thiên Đình giữ chức nhiều năm, còn có vây cánh. Nếu giải quyết không tốt, lỡ có người cướp ngục thì làm sao bây giờ?
Chúng tiên nghe vậy, đều đưa mặt nhìn nhau.
Ngọc Đế trên long ỷ sắc mặt tím tái hừ lạnh một tiếng:
- Vậy ngươi nói phải làm sao mới tốt?
- Bệ hạ.
Na Tra nhỏ giọng nói:
- Để thần áp giải được không? Có thần ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ngọc Đế nhẹ nhàng khoát tay:
- Được, ngươi cần phải chắc chắn giáng hắn xuống trần cho trẫm!
- Rõ!
Na Tra quay người nhanh chóng bước theo.
Nhìn Na Tra, Thái Bạch Kim Tinh cầm theo thánh chỉ, vẻ mặt nghi ngờ đi theo.
...
Bên ngoài điện Linh Tiêu, chúng tướng cùng nhau giơ kiếm.
- Tiễn Nguyên soái!
Tất cả thiên binh đều giơ mạnh kích.
- Tiễn Nguyên soái!
Tiêng hô lớn bay thẳng lên ba mươi ba tầng trời, truyền khắp mỗi ngóc ngách Thiên Đình.
Thiên Bồng mỉm cười, mím môi, gắng chịu đau đớn, ưỡn thẳng ngực, đi qua quân trận.
Y muốn quang minh chính đại đi hết con đường cuối cùng này.
Vào giây phút biết được chân tướng, kết cục gì đều đã không còn quan trọng.
Tận tâm tận lực ngàn năm, thì ra ngay từ lúc đầu đã là sai.
Không có nước mắt, cũng đã không còn nước mắt, bởi vì đã chảy khô cả rồi.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Gió mát nhẹ nhàng thổi qua.
Bốn cột trụ hình nón cao ngất, nhìn từ xa xa như thể bốn cái răng nanh trong cái miệng há to như chậu máu, xung quanh có thiên binh phòng thủ.
Giếng Trích Tiên chính giữa đang bốc ra khói trắng mờ ảo.
Từ xưa tới nay, tiên nhân phạm phải trọng tội, nhưng không đến mức bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục đều qua nơi này vào lục đạo luân hồi tái thế làm người.
Bên ngoài cái giếng, nằm ở bên cạnh bốn chiếc răng nanh còn có bốn con đường đang bốc khói trắng.
Thiên Bồng lê bước lặng lẽ bò lên bậc thềm đầy cỏ dại giữa những khe hở, trong ánh mắt đưa tiễn của chúng thiên binh chậm rãi đi lên bậc trên cùng.
Na Tra vác Hỏa Tiêm thương, vẫn luôn duy trì một khoảng cách với y. Thiên tướng dẫn theo hai thiên binh thì đi ở phía trước, còn Thái Bạch Kim Tinh cầm theo thánh chỉ giám sát thì đứng xa xa ở phía sau.
- Xin lỗi, lúc trước thường xảy ra xung đột với Nam Thiên Môn.
Thiên Bồng nói khẽ.
Na Tra bất đắc dĩ than thở:
- Giờ còn nói mấy thứ này làm gì? Ngươi đó, rơi vào kết cục này... Đáng tiếc.
- Không sao, trải qua một chuyện dài... Thôi bỏ đi, không nói nữa.
Thiên Bồng ngẩng đầu than thở:
- Đã nghĩ thông suốt, đã từng tuyệt vọng, giờ lại rất nhẹ nhõm. Thực ra đây là chuyện tốt, giải thoát rồi. Thật giống một cơn ác mộng.
- Có hậu sự gì thì nhanh bàn giao đi, ta tới để làm chuyện này.
- Thiên Bồng đã không còn vướng bận, đâu ra hậu sự gì nữa chứ?
- Không có thật hả?
Thiên Bồng do dự đôi chút, nhỏ giọng nói:
- Có một chuyện ta muốn nhờ ngươi, không biết có được không.
- Có chuyện gì?
- Lúc trước ta từng có một giao dịch với Ngọc Đế, ta tận trung cho Thiên Đình, ông ta sẽ ban cho Nghê Thường bình an hạnh phúc vĩnh viễn...
Na Tra yên lặng gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi, chuyện này ngươi yên tâm. Có vài chuyện, ngươi không làm được, nhưng ta thì chưa chắc. Cho dù ta không được, không phải vẫn còn cha ta đó sao?
Thiên Bồng nhìn Na Tra, bật cười ra tiếng, thấp giọng nói:
- Không thể báo đáp.
Lúc này Thái Bạch Kim Tinh phía sau không chờ được nữa đã tiến lên. Thiên Bồng thấy vậy chỉ đành bước nhanh kéo giãn khoảng cách với Na Tra.
Thái Bạch Kim Tinh nhìn Na Tra, nhíu mày nói:
- Sao? Sắp táng gia bại sản còn vui vẻ như vậy? Hay là nghĩ thế nào để giải thích với cha ngươi, bảo hắn lấy kim tinh tới chuộc.
- Cha ta không thiếu nhất là kim tinh, ngươi quản được hả?
- Quản thì quản không được, ngươi sắp phá sản, lão phu có cách nào chứ?
Thái Bạch Kim Tinh thở dài, nói:
- Thiên Đình còn chưa từng phán tiên gia vào súc sinh đạo bao giờ, ngươi cho rằng, bệ hạ chỉ vì giận dữ nhất thời mà phá lệ sao? Ngây thơ quá rồi đấy, vậy chẳng phải để lộ bệ hạ kiêng kỵ Thiên Bồng sao? Sao nào, đừng bảo là đang đợi người tới cướp tù nhân đó chứ? Vì mấy món bảo bối, mất tiên tịch còn liên lụy đến Thiên vương, không đáng đâu. Hay là ngươi chính là vây cánh của Thiên Bồng? Lão phu biết mật hữu (bạn thân) của Nghê Thường tiên tử đã đưa vật gì đó cho ngươi.
Mặc kệ Thái Bạch Kim Tinh nói gì, Na Tra chỉ gật gù coi như không nghe thấy.
Chuyện này khiến Thái Bạch Kim Tinh càng nghi ngờ hơn.
Đến bên cạnh cột trụ hình nón, Thái Bạch Kim Tinh ngăn Na Tra lại:
- Dừng, ngươi canh giữ ở bên ngoài là được.
Na Tra nhún nhún vai lùi về sau một bước.
Thái Bạch Kim Tinh thấy thể mới yên tâm được chút.
Để lại hai thiên binh đi cùng, lão và thiên tướng dẫn theo Thiên Bồng đi vào bên trong, thẳng đến bên cạnh giếng Trích Tiên.
Thái Bạch Kim Tinh từ bên trong tay áo lấy ta một bình sứ màu trắng, đổ ra một viên đan dược màu đỏ, lắc nhẹ đưa nó tới trước mặt Thiên Bồng:
- Ăn cái này, nó giống như uống canh Mạnh Bà vậy, sau khi lão phu rút đi địa hồn của ngươi, sẽ chọn thời gian đưa đến Địa Phủ. Nhờ hồng phúc của ngươi, ván cược của lão phu thắng rất lớn. Đến đời sau, sẽ quan tâm tới ngươi. Ngươi cứ yên tâm đi đi.
Na Tra chống Hỏa Tiêm thương, từ đằng xa nhìn ba người, đã âm thầm vận dụng linh lực.
Thiên Bồng yên lặng gật đầu, vươn tay nhận lấy đan dược, định uống nó.
Đúng vào lúc này, Na Tra chợt hét lớn một tiếng:
- Cẩn thận!
Tất cả mọi người đều cả kinh, ngay cả Thiên Bồng cũng nhìn về phía Na Tra.
Chỉ thấy Na Tra giơ Hỏa Tiêm thương, cưỡi Phong Hỏa luân lướt qua vai Thiên Bồng, còn đập mạnh lên vai Thiên Bồng một cái.
Cả người Thiên Bồng đều nghiêng đi ngã về phía sau, vừa vặn rơi đúng vào ngay súc sinh đạo sau lưng.
Na Tra vội vàng giơ tay muốn bắt lại, nhưng chỉ túm được viên đan dược màu đỏ trong tay y.
Thiên Bồng rơi xuống, vẻ mặt ngạc nhiên.
Một giọng nói vang lên trong đầu của Thiên Bồng: “Vào súc sinh đạo, giữ lại ký ức ít nhất ngươi vẫn có thể tu luyện, nếu uống đan dược thì ngươi xong rồi. Không cần cảm ơn ta.”
Có lẽ Na Tra không biết vào súc sinh đạo có ý nghĩa thế nào với Thiên Bồng, nhưng đây đã là tất cả những gì Na Tra có thể làm được.
Thiên Bồng cười bất đắc dĩ, nụ cười đó rất phức tạp.
Ai có thể ngờ được, vị Đại nguyên soái quát tháo tam giới, vang danh khắp thiên hạ, kết cục cuối cùng lại là một vở kịch hoang đường thế này chứ?
Nhưng nếu không thì còn thể làm gì được nữa?
Y không dung được Thiên Đình, thậm chí không dung được tam giới, chờ đợi y chỉ có thể là kết cục này.
Đã sớm, không còn gì để lưu luyến nữa rồi...
Thái Bạch Kim Tinh nhào lên, đáng tiếc đã quá muộn, Thiên Bồng đã biến mất khỏi thông đạo bảy màu.
Lão hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Na Tra:
- Ngươi ngươi ngươi! Ngươi vừa mới làm gì đấy hả?
- Ta cho rằng sẽ có người cướp tù nhân, không ngờ lại nhìn nhầm, thật ngại quá.
- Vậy Thiên Bồng...
- Không cẩn thận rớt xuống rồi. Thiên ý đã như vậy, chỉ trách mệnh hắn không tốt. Vốn có thể đầu thai làm người, kết quả lại trở thành súc sinh. À đúng rồi, ngươi nói phất trần Tử Kim gì đó còn có Thái Bạch các của ngươi cộng lại có đáng giá một vạn kim tinh không?
- Ngươi ngươi ngươi!
Râu của Thái Bạch Kim Tinh đều vểnh cả lên, giận dữ rống:
- Lão phu rõ ràng thấy ngươi đẩy hắn xuống! Ngươi gian lận!
Na Tra vặn eo, lộ ra vẻ mặt vô lại, lớn giọng quát:
- Ngươi đang muốn quỵt nợ đúng không? Lão đầu chết tiệt, ta nói cho ngươi biết, quỵt nợ Tam thái tử ta đây, đã hỏi qua tướng sĩ Nam Thiên Môn chưa hả? Ta sẽ cho ngươi biết tay!
- Ngươi ngươi ngươi! Tên tiểu tử lưu manh này!
Na Tra không thèm quan tâm Thái Bạch Kim Tinh nữa, cưỡi Phong Hỏa luân bay đi mất như một làn gió.
- Ha ha ha ha, ta thắng rồi! Thiên Bồng đã vào súc sinh đạo, thiên ý!
Na Tra lớn giọng la lên.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Na Tra.
Chẳng ai phát hiện được, trên khuôn mặt non nớt đó toàn là nước mắt.
...
Nam Thiên Môn
Lý Tịnh yên lặng vuốt râu dài, nhìn tầng mây phía chân trời, cười bất đắc dĩ.
- Người tốt đều chết cả rồi, chỉ còn lại người xấu... Ngẫm lại mà xem, thế gian này đúng là chẳng còn chút hy vọng nào nữa.
Trì Quốc Thiên Vương ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Lý Tịnh, vẻ mặt kinh ngạc.
...
Hạm Vi tiên tử từ xa nhìn về phía giếng Trích Tiên, lặng lẽ cúi đầu quay người rời đi.
...
Theo một hồn phách chính trực tiêu tán ở cuối thông đạo, một cơn ác mộng dài đến hơn ngàn năm cuối cùng đã kết thúc.
Cũng có lẽ, chỉ vừa mới bắt đầu...