Dịch:
Biên: †Ares†
Đâu Suất cung.
Bên trong mây mù ẩn ẩn hiện hiện một tảng đá thật lớn trôi nổi giữa không trung, sắc màu xanh biếc. Trong lương đình, Thái Thượng Lão Quân đang ngồi đánh cờ với một ông lão tóc đen.
Ông lão kia nhìn không chuyển mắt vào bàn cờ, vuốt ống áo giơ một quân cờ đen lên, từ tốn nói:
- Nghe nói, Thiên Bồng Nguyên Soái kháng chỉ, hiện tại đang mang theo thủy quân Thiên Hà đi diệt trừ yêu ở Hoa Quả Sơn Đông Thắng Thần Châu. Hình như Lý Tịnh của Nam Thiên Môn cũng ở đó.
Nói xong, quân cờ cũng được đặt xuống, ông lão kia ngước mắt lên nhìn Thái Thượng.
Ông lão này mặc đạo bào gấm đỏ, mái tóc đen mượt như bôi mỡ để rủ tự nhiên sau lưng, nhưng hai bên mai lại là tóc muối tiêu. Mặt ông ta vuông vức, góc cạnh như đao gọt, cộng thêm một dúm râu ngắn, thoạt nhìn không giống đạo sĩ tiên gia mà giống một võ phu hơn.
Chỉ nói riêng khuôn mặt cũng thấy trẻ hơn Thái Thượng rất nhiều.
- Sư đệ không phải lâu rồi không hỏi thế sự sao? Tại sao lần này lại để tâm vậy?
Nói xong, Thái Thượng cũng đặt một quân trắng lên bàn cờ, vẻ mặt nhàn nhã.
- Cũng không phải là để tâm.
Ông lão tóc đen cười:
- Chẳng qua ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới, thuận tiện hỏi thôi. Cứ nhàn hạ mà nghe được lời đồn thì lại tò mò một chút.
Dứt lời, ông ta lại đặt một quân đen, sau đó thở dài, thuận miệng hỏi:
- Sư đệ gần đây tu hành cũng hiểu được một phần thiên đạo. Lúc này cho Hoa Quả Sơn giao chiến... hình như có gì đó không đúng. Hay là thiên đạo khác thường?
- Sư đệ quá lo lắng. Thiên đạo sao có thể dễ dàng hiểu thấu đáo, kia chỉ là một đường vòng thôi.
Lại hạ một quân cờ, Thái Thượng vuốt râu cười lớn.
Ông lão tóc đen hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm bàn cờ mới hạ chưa đến ba mươi quân cờ hồi lâu, mới vỗ đầu một cái, tỉnh ngộ:
- Rốt cuộc vẫn không bằng sư huynh. Ha ha ha ha.
- Ván nữa chứ?
Thái Thượng hỏi.
- Không không. Dù có đánh trăm ván cũng không thắng được sư huynh.
Ông lão tóc đen nói.
- Gì chứ, chơi cờ há lại chỉ vì thắng?
- Không thắng mãi thì có gì vui?
Nhìn chăm chú ông lão tóc đen, Thái Thượng thở dài nói:
- Sư đệ vẫn khí thịnh như khi còn trẻ, thật là khiến vi huynh hâm mộ.
- Cái này có gì đáng hâm mộ sao? Sư đệ còn nhớ rõ khi còn trẻ sư huynh cũng khí thịnh. Nhưng khi đó sư huynh lại chán ghét loại tâm cảnh này mà.
Thái Thượng vừa thu dọn bàn cờ, vừa cười khan nói:
- Có thứ mất rồi mới hiểu được quý trọng mà. Nắm giữ thiên đạo, năm trăm năm hưng, năm trăm năm suy, cuối cùng tất cả chẳng qua là mây bay gió thoảng. Thấy càng xa, lại càng bất đắc dĩ. Vi huynh hôm nay đã không còn duệ khí lúc trẻ nữa rồi.
Nói xong, Thái Thượng vỗ nhẹ lên tay ông lão tóc đen, nói nhỏ:
- Không có được không đáng sợ, đáng sợ là phía trước căn bản không có gì.
Ông lão tóc đen nhìn chằm chằm vẻ mặt lo lắng của Thái Thượng một hồi lâu:
- Ha ha, sư huynh nói vậy cũng đúng. Mỗi người đều có cái khổ của mình, chúng ta cũng không phải người tu phật pháp của Tây phương, làm sao có thể “cực lạc” đây? Ha ha ha ha.
Cười xong, ông lão tóc đen lại hỏi:
- Sư huynh này, cuộc chiến ở Hoa Quả Sơn, sư huynh cho rằng ai sẽ thắng?
- Ta cho rằng?
Thái Thượng thoáng nghĩ, rồi cười như không cười đáp:
- Không biết.
- Ngay cả sư huynh cũng không biết sao?
Ông lão tóc đen nheo mắt nhìn Thái Thượng.
- Không biết.
- Vậy thì ngạc nhiên thật.
Ông lão tóc đen dùng ngón cái gãi gãi miệng, nói:
- Nếu luận cầm binh, Thiên Bồng Nguyên Soái hẳn là Thiên Đình đệ nhất, chẳng lẽ còn bại bởi một con yêu hầu hạ giới sao?
Cất quân cờ cuối cùng vào trong hộp, Thái Thượng ngước mắt lên nhìn ông lão tóc đen kia, nói:
- Thắng hay thua, có liên quan gì tới chúng ta đâu?
- Cũng phải. Tuyển nhân loại lên Thiên Đình chính là vì muốn trên dưới cân bằng. Mấy năm nay thủy quân Thiên Hà chèn ép yêu tộc quá tàn nhẫn, đã biến tam giới thành cục diện Thiên Đình một nhà độc đại. Nếu hắn bại cũng tốt, yêu tộc quật khởi, tất cả lại quay về ban đầu.
- Cân bằng là nhất định, chỉ là không về được ban đầu thôi.
- Sao lại không về được?
Ông lão tóc đen hơi sửng sốt.
Vuốt râu, Thái Thượng thở dài nói:
- Yêu hầu này có chút đặc thù.
...
Giằng co cả ngày, gần ba mươi vạn đại quân cứ thế giương mắt nhìn nhau.
Trong suốt một ngày này, song phương chỉ đấu võ mồm chứ chưa hề động chân tay.
Thẳng tới khi mặt trời lặn, ba phương trận tiên phong của thủy quân Thiên Hà mới bắt đầu rút lui.
- Chẳng lẽ đến thị uy xong rồi chạy?
Khỉ Đá vung tay lên:
- Tiến lên, đừng cho bọn chúng cứ thế đi.
Nghiên mặt qua, Khỉ Đá nói với Cửu Đầu Trùng:
- Ta không đi được, ngươi dẫn đầu nhé?
- Được.
Cửu Đầu Trùng gật gật đầu, bay lên không hóa thành một luồng sáng đen bay về trước.
Yêu quân Hoa Quả Sơn bắt đầu nổi trống trận. Yêu binh tiên xong nhanh chóng xốc tinh thần, bắt đầu xung kích.
Đội quân không quá chỉnh tề này chậm rãi tản ra bảo vệ xung quanh mười hai chiến hạm gỗ rồi cùng tiến lên. Từng gương mặt đều tản mát sát khí.
Thấy yêu quân Hoa Quả Sơn rốt cuộc có động tĩnh, ba phương trận thiên quân đang lui lập tức ngừng lại.
- Nguyên soái.
Thiên Phụ nhìn qua Thiên Bồng.
Thiên Bồng cau mày nhìn chăm chú chiến hạm yêu quân đang tiến lên, phất tay nói:
- Cánh quân số mười bảy bên trái, phương trận số ba mươi, cánh quân số năm mươi tám bên phải, phương trận số bảy mươi hai, lấy phương trận số năm mươi tám làm chuẩn, tách khỏi hàng tiến lên tám trăm trượng. Trung quân số một, phương trận số ba đứng nguyên, phương trận số hai lùi về sau năm mươi trượng, tạo thành trận hình chữ “nhất” (一). Thiên Nhậm tiếp tục phụ trách chỉ huy tiên phong.
- Rõ!
Truyền lệnh binh vừa ra ngoài, Thiên Bồng lại quay đầu nói với thiên tướng bên cạnh:
- Ở giữa lùi về sau một trăm năm mươi trượng, hai cánh trái phải bày trận hình nhạn tiến lên sáu trăm trượng.
- Rõ!
- Nguyên soái đây là....?
- Thử nhìn một chút.
Thiên Bồng hơi ngẩng đầu lên, bàn tay vịn vào mép thuyền không tự chủ được gõ gõ ngón tay:
- Yêu hầu này quỷ kế đa đoan, xem tình hình để hiểu một chút bài binh bố trận. Chỉ là binh pháp luôn dị biến, không biết xem thấu được bao nhiêu.
...
- Không rút lui?
Khỉ Đá chau mày nhìn hạm đội đối diện.
Lúc này, từ trong hạm đội cuả thủy quân Thiên Hà chậm rãi tách ra bốn phương trận mới, hội tụ cùng với ba phương trận tiên phong ban đầu, nhanh chóng biến hóa.
Trận hình hình chữ nhật bắt đầu áp súc, tách hai cách về hướng Hoa Quả Sơn, tựa như một cái miệng chuẩn bị nuốt sạch yêu quân xông tới.
- Có để đám Cửu Đầu Trùng dừng lại không?
Đoản Chủy hỏi.
- Không. Bọn hắn tiếp tục tiến lên. Chúng ta cũng tiến toàn quân lên, bảo trì khoảng cách năm dặm, sẵn sàng trợ giúp. Tiên phong có Cửu Đầu Trùng, không cần quá lo lắng.
- Được.
- Chờ đã.
- Hả?
- Hai cánh quân trước di chuyển, chúng ta bày trận hình nhạn. Thuận tiện, phân phối đội trường đồng (đội ống dài - đội súng đây rồi) đến hai cánh. Hỏa thần hạm cũng di chuyển, sẵn sàng chuẩn bị xung phong!
Theo cờ lệnh múa may, yêu quân cũng chậm rãi biến đổi trận hình.
- Xem tình hình, đúng là muốn tốc chiến tốc thắng đây.
Thiên Bồng mở to hai mắt nhìn.
- Chúng ta còn chưa rõ lá bài tẩy của đối phương. Như vậy... không tốt lắm đâu, nguyên soái.
Thiên Phụ nói.
- Đúng là không tốn. Vốn chỉ muốn làm ra vẻ, nhưng hiện giờ lui lại thì bọn chúng nhất định sẽ xông lên. Đến lúc đó tuy không đến mức nguy hiểm cho toàn quân, nhưng nhất định sẽ có thương vong. Vô duyên vô cớ biến thành một lần bại trận cũng không chừng.
Nói xong, Thiên Bồng chỉ vào một thiên tướng bên cạnh nói:
- Trung quân lui về sau năm mươi trượng, phương trận số hai mươi, hai mươi lăm, ba mươi bốn, ba mươi chín, bốn mươi mốt, bốn mươi bảy, năm mươi hai, năm mươi sáu thay đổi vị trí cho nhau. Còn lại di chuyển hai mươi trượng. Cung tiễn thủ lên dây cung chuẩn bị bắn. Hạm đội ở hàng đầu tiến lên đề phòng đột kích. Quân hạm hàng hai lên nỏ pháo. Chuẩn bị Cự Lưu trận đề phòng đối phương tấn công cự ly xa.
- Rõ.
Đợi thiên tướng truyền lệnh đi, Thiên Bồng hơi ngẩng đầu lên thở dài:
- Cái con khỉ này rõ ràng không quá hiểu về bài binh bố trận. Nhưng coi như hắn thông minh, áp dụng biện pháp đơn giản nhất ứng đối. Ừm,vậy cũng tốt, chúng ta có thể chiếm chút ưu thế. Chỉ cần tận lực tránh hãm sâu chiến cuộc, tiến thoái tự nhiên là được.
Vô số quân hạm thoát ly phương trận bay tới phía trước, chuyển hướng, chặn trước trận. Sau đó, thủy quân Thiên Hà bắt đầu thay đổi hàng loạt phương trận, quân sĩ bay tán loạn như ong mật mà vẫn giữ được hàng ngũ chỉnh tề.
Khỉ Đá trợn tròn mắt nhìn đội hình bên kia.
Chỉnh thể trận hình không thay đổi, nhưng mỗi một chỗ trong đó lại có biến chuyển. Mấu chốt là biến chuyển quá nhanh, Khỉ Đá nhìn còn hoa mắt chứ đừng nói phán đoán.
- Đúng là có nhiều thứ không phải chỉ xem vài cuốn sách là biết, ài.
- Làm sao bây giờ?
Đoản Chủy hỏi.
- Hiện tại... hiện tại...
Khỉ Đá không ngừng bẻ bẻ ngón tay như đang đợi cái gì đó.
Đúng lúc này, tiên phong của hai bên đã cách nhau chưa đến ba trăm trượng. Thủy quân Thiên Hà do Thiên Nhậm chỉ huy đã kéo sẵn dây cung, đao kiếm kích cũng sẵn sàng ứng đối yêu quân.
Ba trăm trượng là khoảng cách cung tiễn binh bên thủy quân Thiên Hà có thể gây sát thương. Nhưng xét thấy yêu quân đều mặc trọng giáp, khoảng cách này hẳn phải rút xuống hai trăm trượng.
Đang lúc Cửu Đầu Trùng chuẩn bị hóa trạng thái bán thú rồi dẫn yêu binh giết qua thì mệnh lệnh của Khỉ Đá tới.
- Ngừng tiến công? Móa nó, ta vận hết sức lực xong, ngươi để cho ta ngừng tiến công?
- Không phải ngừng tiến công, là để cho ngươi đợi.
Quay đầu lại, Cửu Đầu Trùng nhìn thấy mấy cục chiến hạm bằng gỗ bay lướt qua mình về phía quân địch.
Những chiến hạm này chính là những chiến hạm không trang bị mũi sừng mà Thiên Bồng được báo cáo.
Trước khi tiến vào tầm bắn của thủy quân Thiên Hà, yêu binh bảo vệ bốn phía quanh các chiến hạm cũng ào ào tách ra.
“Bọn chúng muốn làm gì đây? Dùng mấy chiếc thuyền rách này đâm tới sao?” Tất cả thiên binh đều nghĩ vậy
Thiên Bồng cũng hơi sửng sốt.
- Có phải là muốn dùng chiến hạm cản tên không?
Rất nhanh, mấy chiến hạm này đã tiến vào tầm bắn của thủy quân Thiên Hà. Phía sau, Cửu Đầu Trùng dắt theo quân tiên phong lại không đuổi kịp.
Vô số nghi ngờ quẩn quanh, Thiên Nhậm thử hạ lệnh bắn một vòng tên. Từng mũi tên màu bạc bắn lên chiến hạm kia, bắn thủng vải bạt, thậm chí có mũi tên xuyên thủng cả boong thuyền, nhưng lại không thể khiến chúng giảm tốc độ.
Những chiếc chiến hạm này tiếp tục bay vọt về phía thủy quân Thiên Hà.
- Cứ tiếp tục như vậy, hẳn sẽ đâm vào chiến hạm tiên phong hả?
- Loại thuyền rách này có thể đâm hỏng chiến hạm của chúng ta sao?
- Đừng nói đâm hỏng, muốn đâm ra lỗ thủng còn khó ấy chứ!
Không ai hoài nghi đội cứng chắc của những chiếc chiến hạm sắt thép bên phía thủy quân Thiên Hà.
Nhưng vào lúc này, những chiến hạm gỗ kia bỗng bật cửa khoang. Trên một trăm yêu quái đập cánh nối đuôi nhau bay ra!
- Không tốt ~! Tránh ra mau!
Thiên Bồng quát lớn.
“Bùm ~!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy những chiến hạm gỗ kia đã đâm mạnh vào chiến hạm của thủy quân Thiên Hà. Ngay sau đó, trong ánh mắt của mọi người, chúng nổ tung. Trong tiếng nổ vang, lửa nóng như sóng biển cắn nuốt lấy những chiến hạm của thủy quân Thiên Hà và cả quân trận đằng sau...
Nơi xa, cánh tay đang vịn mạn thuyền của Na Tra trượt một cái, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống...