Dịch: Hoangtruc
Biên: †Ares†
Cuộc chiến được chờ đợi từ lâu nay đã bắt đầu. Toàn bộ thần kinh của đám yêu quái Hoa Quả Sơn đều trở nên căng thẳng...
Tất cả đều cho rằng đây là một cuộc chiến tranh dài dằng dặc, mà đợt đầu tiên này sẽ như một cơn bão tố mãnh liệt quét qua. Có trụ vững được trong trận đầu tiên này hay không chính là mấu chốt thắng bại của cuộc chiến này.
Khi hết thảy tài nguyên đều được điều động, tất cả yêu quái đều dồn hết sức lực, thậm chí còn chuẩn bị đầy đủ cả trường hợp xấu nhất xong, bọn họ mới giật mình phát hiện, thiên quân như thể con rùa đen đang bò trên đường...
Tràng cảnh này khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Dựa theo tốc độ tiến quân hiện tại mà suy đoán, thì phải hai tháng sau thủy quân Thiên Hà mới có thể đến được Hoa Quả Sơn.
Ban đầu, toàn bộ Hoa Quả Sơn đều bày ra thái độ không tin cái suy đoán “hai tháng” này, đến cả chủ soái Khỉ Đá cũng không tin. Trong mắt bọn họ, thủy quân Thiên Hà không có lý do gì lãng phí gần hai tháng đi đường cả.
Lúc tin tức này được công bố trong hội nghị ba quân, Khỉ Đá phải nhiều lần dặn dò có khả năng thủy quân Thiên Hà giấu giếm hậu thủ, cho nên chiến tranh thật sự không chờ đến hai tháng sau mà lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón, như trường hợp bị tập kích đột ngột trước kia vậy.
Vì vậy, thần kinh các các tướng sĩ bị kéo căng. Một lượng lớn trinh sát lấy Hoa Quả Sơn làm trung tâm, mỗi ngày đều tìm tòi trải rộng ra khắp phạm vi hai ngàn dặm, thậm chí đến cả không trung cũng chưa từng bị gián đoạn tuần tra.
Kết quả là một tháng trôi qua, không có gì phát sinh cả...
- Chẳng lẽ thủy quân Thiên Hà thật sự không nắm chắc đánh thắng được chúng ta? Vậy bọn chúng làm ầm ĩ làm gì nhỉ?
Khỉ Đá ngồi xếp bằng trên bãi cỏ nơi đỉnh núi Hoa Quả Sơn, cảm nhận cơn gió lạnh phả vào mặt, hàng mày cau thành hình chữ bát (八) nhìn chằm chằm về phía Dương Thiền.
Dương Thiền bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm không rời, mặt mày cũng phải nóng ran. Rồi nàng nghiêng đầu đi, lạnh như băng nói:
- Ngươi cứ nhìn ta có tác dụng gì? Có lẽ bọn chúng không cẩn thận xếp đặt chiến hạm hạng nặng ở hai bên cánh quân trái phải, kết quả đã kéo chậm tốc độ đi xuống.
Khỉ Đá bật cười, gật đầu nói:
- À, cũng có khả năng, theo lý mà nói thì cũng đúng. Làm gì có chuyện thủy quân Thiên Hà không thể không phạm sai lầm? Ta không nên để sai lầm của đối phương làm phiền não nhiều như vậy. Dù sao thiên hạ rộng lớn, thiếu gì chuyện lạ chứ hả. Ha ha ha.
Đường nhiên đây chỉ là lời đùa vô thưởng vô phạt. Có điều với Hoa Quả Sơn lúc này, ngoại trừ cười đùa thì còn làm gì nữa đây?
Trên bầu trời lúc này là một hạm đội lơ lửng như thể đám mây đen đổ bóng râm xuống cả một vùng đất đai. Tuy nói đa số trong đó chỉ là chiến hạm bằng gỗ loại nhỏ nhưng cũng tạo thành một vùng rộng lớn trùng điệp, uy phong vô cùng.
Ở nơi mà “mây đen” phủ bóng râm xuống kia là một vùng đồi núi rộng hơn mười dặm phấp phới đại kỳ Hoa Quả Sơn. Có thể tùy ý nhìn thấy được yêu quái phòng thủ cùng với những hàng tường vây được xây bằng đá kéo dài từ chân núi lên đến đỉnh núi.
Từng vòng, từng vòng... Nhìn từ xa như thể những vòng bẫy đặt sẵn trên núi.
Bên trong tường vây bằng đá là vô số yêu binh không quản phiền hà tuần tra dò xét, vô số sĩ quan chỉ huy không ngừng tới lui kiểm tra đốc thúc.
Binh khí cùng áo giáp trên người bọn họ mới tinh, sáng bóng, thế nhưng không có yêu quái nào đắc chí hưng phấn cả.
Cái này, đại khái như câu nói “Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt“. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên; đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm; đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.
Khoảng chừng mười ngày đầu, Khỉ Đá còn đích thân đi trinh sát, lui tới mấy vạn dặm.
Hiện tại...
Mấy ngày này thật quá khó chịu! Thậm chí Khỉ Đá còn có chút trông ngóng thủy quân Thiên Hà đến sớm một chút.
“Chiêu này, thật sự không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ bọn chúng cố tình khiến chúng ta buông lỏng cảnh giác?” Nghĩ vậy, hắn không khỏi lắc đầu thở dài.
Nhờ bài học lần trước bị thủy quân Thiên Hà dùng đạn liệt diễm từ trên không trung đánh lén xuống, lần này Hoa Quả Sơn chỉ chọn thuần một loại vật liệu là đá.
Đương nhiên, không thể nào trong thời gian ngắn mà xây dựng được cả một khu kiến trúc quy mô chỉ bằng đá, mà làm vậy cũng không có ý nghĩa gì. Nói là chọn đá xây, thực chất chính là móc núi.
Dù sao thì núi chính là đá, đào móc vào trong vừa vặn thay thế tường vây.
Đã có rất nhiều yêu quái trong thành thị dưới mặt đất rời đi, chỗ trống có thể dùng để trữ hàng hóa và các loại tài nguyên, còn làm chỗ đóng quân. Hiện tại thành thị dưới mặt đất lại có thêm phần đào đục mới tạo thành lối đi thông tới bốn phía. Hiện nay, bên dưới Hoa Quả Sơn đã thật sự trở thành một thế giới dưới lòng đất với kết cấu như thể một cái mạng nhện. Trong đó từng tiếp điểm lại được bố trí pháp trận nhằm hạn chế việc thủy quân Thiên Hà cứng rắn công hãm một lối ra vào, sau đó rót thẳng đạn liệt diễm vào bên trong.
Chắc chắn cách làm này chống đỡ hỏa công của thủy quân Thiên Hà sẽ không vấn đề gì, thế nhưng còn những loại công kích khác thì sao? Dù có gia cố thế nào thì rốt cuộc đấy cũng chỉ là kết cấu dưới mặt đất, một khi sụp xuống coi như có muốn cũng không có chỗ chạy thoát.
Cho nên đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà lúc trước Khỉ Đá cố hết sức chủ trì chuyện dời lên mặt đất. Dù sao bọn họ không phải là chuột chũi, mà có là chuột chũi thì động đất tới, chúng nó cũng phải chuyển nhà đi cả.
Có điều, thật ra hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Theo như Dương Thiền tiết lộ, Thiên Đình có quy củ của Thiên Đình. Tuy nói Thiên Đình có vô số năng lực, thậm chí còn nắm giữ cả luân hồi trong tay, nhưng không phải loại nào cũng được dùng cho chiến tranh.
Với tư cách là một tổ chức nắm giữ đủ loại quy tắc của trời đất, thật ra chính bọn họ phải tuân thủ theo đủ loại quy tắc.
Ví dụ như vòi rồng hay động đất chẳng hạn, thường sẽ bị cấm sử dụng trong chiến tranh.
Nghĩ lại, chỉ cần vòi rồng đủ lớn thì có bao nhiêu chiến hạm đi nữa cũng phải chịu chết. Nhưng vấn đề là một vòi rồng có thể phá hủy cả hạm đội như vậy, sẽ tạo thành hư hại không thể tưởng tượng được. Cũng tương tự vậy, có thể chấn sập được kết cấu được gia cố vững chắc của thành thị dưới mặt đất thì phải là động đất có phạm vi ảnh hưởng mạnh mẽ đến thế nào? Như vậy có thể ảnh hướng đến bao nhiêu người vô tội?
Đừng nói Thiên Bồng, mà dù là Ngọc Đế cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Đương nhiên, ở đây cũng có một vấn đề. Đó là vòi rồng và động đất ở mức nào sẽ bị Thiên Đình truy cứu trách nhiệm đây?
Những thứ này vốn không có tiêu chuẩn rõ ràng, hoàn toàn dựa cả vào một đống tiên gia trên Linh Tiêu bảo điện há miệng biện bác với nhau mà thôi. Tuy nói thủy quân Thiên Hà không có năng lực dẫn phát vòi rồng và động đất quy mô lớn, nhưng vẫn nên đề phòng một chút.
Vì vậy, Khỉ Đá vừa cho đóng quân trong lòng đất, vừa để một đám yêu binh trực chỉ cư trú trên chiến hạm kèm theo một lượng tiếp tế tương xứng cực lớn. Có như vậy, nếu như dưới mặt đất bất hạnh xong đời thì hạm đội kia vẫn có thể tiếp tục sống bình thường.
Có điều làm theo cách đấy khiến một hạm đội vốn chở được tám vạn yêu binh biến thành hạm đội chở được năm vạn đã đầy rồi. Chuyện bay lên trên không trung kia kỳ thật cũng có hơi khó nhọc.
Vì sao?
Bởi vì tài liệu khan hiếm và có giá trị nhất trong trên chiến hạm lơ lửng trên kia chính là viên bảo thạch hạch tâm của chiến hạm.
Mà hạm đội của Khỉ Đá không xa hoa được như thiên quân, không có được bảo thạch hiếm có làm hạch tâm của chiến hạm. Kỳ thật trăm chiếc chiến hạm bằng gỗ loại nhỏ trùng trùng điệp điệp trên đỉnh đầu kia đều dựa vào yêu quái trên hạm bổ sung linh lực đúng giờ mới có thể vận chuyển được.
Nếu như nói thiên quân là quân sĩ với máy móc tự động hoá, thì bọn hắn là đang tay không chèo thuyền ba lá.
Nghĩ đến, cũng quá là nghèo đi!
Cũng may, chỉ cần đúng giờ đưa linh lực vào, trừ tốc độ không nhanh bằng cùng với độ bền chiến hạm không lâu dài bằng người khác thì đám chiến hạm này không còn điểm tệ nào nữa.
- Chỉ cần lần này tiêu diệt được thủy quân Thiên Hà, đoạt chiến hạm của bọn chúng vào tay thì ta sẽ có được một chi đại hạm đội rồi!
Khỉ Đá nằm trên đồng cỏ, nhìn đội ngũ hạm đội khẽ lay động trong gió nhẹ trên bầu trời, không khỏi thở dài.
- Mong muốn tốt đẹp quá!
Dương Thiền ở bên cạnh cong chân lại, nói xa xôi.
- À này, lúc Quán Giang Khẩu khai chiến với thủy quân Thiên Hà, bọn chúng cũng lề mà lề mề như vậy sao?
Khỉ Đá nghiêng đầu lại hỏi.
- Cũng chậm như vậy. Có điều lần đó vì có Ngọc Đế thân chinh ngự giá, chiến hạm chỉ huy chậm chạp, cho nên đại quân cũng phải án theo tốc độ chiến hạm chỉ huy. Hơn nữa, ta cũng không rõ sao lại chậm như vậy.
- Lại nói, làm sao các người đánh bại bọn chúng được?
- Làm sao đánh bại?
Dương Thiền ngẩng đầu lên thoáng suy nghĩ, rồi đáp:
- Đại quân chính diện xông lên trước, Mai Sơn thất thánh thủ hai bên. Ca của ta đột phá thẳng chính diện, rồi thắng.
- Đột phát chính diện? Bọn chúng không tạo thành chiến trận sao? Lần trước ta gặp phải chiến trận của bọn chúng, có thể bao vây chặt chẽ. Tuy nói tốc độ không ra gì nhưng muốn đột phá chính diện không phải đơn giản như vậy.
Dương Thiền mím môi cười cười:
- Chiến trận của bọn họ còn đang bận ứng phó với chiến hạm Quán Giang Khẩu rồi.
- A?
Khỉ Đá khẽ ngẩn người:
- Chiến hạm Quán Giang Khẩu... Có nhiều hơn họn chúng?
- Chắc chắn không thể nhiều hơn. Cả thiên hạ này có nhà nào nhiều chiến hạm hơn thủy quân Thiên Hà được?
- Không nhiều hơn bọn chúng? Chắc hẳn là dùng trận pháp đặc biệt gì? Trận hình chùy đột phá trung tâm?
- Không phải.
Dương Thiền lắc đầu, hít một hơi dài rồi nói:
- Chiến hạm Quán Giang Khẩu không giống với bất kỳ chiến hạm của nơi nào. Chiến hạm của chúng ta, mỗi chiếc đều là một thân cây thụ yêu hơn ngàn năm tuổi. Chỉ cần vừa va chạm, chiến hạm của chúng ta sẽ mọc ra dây leo quấn quanh lấy đối thủ. Chiến hạm nào bị dây leo quấn chặt, cơ bản coi như đã tàn.
Khỉ Đá không khỏi tròn xoe mắt.
Quả là chuyện mới nghe lần đầu.
Dùng thụ yêu hóa thân thành chiến hạm... Thật là một biện pháp hay! Đáng tiếc yêu quái thực vật rất hiếm có, đừng nói đến chuyện tìm được thụ yêu ngàn năm.
Mấy cỏ cây thành tinh kia của Dương Tiễn đều là nhờ cơ duyên xảo hợp mới có được.
Đến bây giờ, yêu quái thực vật ở Hoa Quả Sơn cũng không quá mười con, trong đó còn tính cả cỏ tinh vẫn luôn ngồi bất động cả ngày trước cửa động Thủy Liêm cùng với mấy cây cổ thụ ngàn năm vốn đã ở sẵn Hoa Quả Sơn. Sau đó đã không có tên nào đầu nhập thêm nữa.
Yêu quái thực vật coi như là một loại lánh đời, tính xâm lược rất thấp, trưởng thành chậm, số lượng ít, khó mà đảm đương được việc lớn. Thường thường chúng có hóa hình cũng không muốn di chuyển, chỉ muốn đứng mãi một chỗ mà thôi.
Đó cũng là lý do mà Thiên Đình không quá để tâm đến bọn chúng.
Trông chờ vào thứ hiếm có này lập thành một chi quân đội sao? Vậy khỏi cần bàn tới rồi.
Từ xa, Khỉ Đá chợt nhìn thấy Đoản Chủy ở đỉnh núi khác bay tới. Hắn vội đứng dậy.
- Chuyện gì?
Đoản Chủy vững vàng đáp xuống trước mặt Khỉ Đá, có chút không chắc chắn nói:
- Có lẽ đã tìm ra được chủ lực của Thủy quân Thiên Hà, ở Nam Chiêm Bộ Châu.
- Là quân cánh phải?
- Không.
Đoản Chủy lắc đầu nói:
- Không phải quân cánh phải. Ngoại trừ ba cánh quân mà chúng ta đã biết, còn có cánh quân thứ tư. Không biết chúng đã xuất phát từ lúc nào, đã đi thẳng tới Sương Vũ sơn. Hiện tại bọn chúng đang giao chiến cùng với đại quân của sáu yêu vương.
- Cái gì?
Cả Dương Thiền và Khỉ Đá đều không kìm được giật mình kinh hãi mà hô lên.
- Sao có thể chứ? Không phải thánh chỉ phái bọn chúng đánh ta sao?
- Ta không chắc lắm, đều là tin tức Vạn Thánh Long Vương báo cho. Có lẽ không sai đâu.
Đoản Chủy chậm rãi nói:
- Nghe nói ngày hôm qua trinh sát Sương Vũ sơn phát hiện đại quân thủy quân Thiên Hà, sau đó đã đánh nhau. Sáu yêu vương kia không hề có chuẩn bị, bị đánh không kịp trở tay. Cũng may đây không phải là lần đầu bọn chúng giao đấu với thủy quân Thiên Hà, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, chỉ chừng hơn mười vạn. Đánh nhau gần một ngày, cuối cùng mới thoáng ổn định trận tuyến, có điều vẫn liên tiếp bại lui. Không chống nổi nữa, Ngưu Ma Vương mới truyền tin cho Vạn Thánh Long Vương muốn chúng ta cho quân qua cứu viện. Cho nên tin tức này mới truyền tới chúng ta.
- Chỉ có mười vạn? Làm sao tính là chủ lực được?
Ánh mắt Khỉ Đá híp lại thành một đường nhỏ:
- Chia lực lượng làm bốn đường? Chẳng lẽ lại thủy quân Thiên Hà lại muốn tác chiến với cả hai tuyến sao? Đây không phải muốn chết sao?
Đoản Chủy lắc đầu nói:
- Tuy rằng chỉ có mười vạn nhưng toàn bộ đều là tinh nhuệ. Hơn nữa... Thiên Bồng Nguyên Soái tự mình đốc chiến, còn có Thiên Nội cùng Thiên Tâm xuất hiện. Cờ soái ở những hạm đội khác đều là giả hết, cố ý treo lên cho chúng ta nhìn thấy.
Khỉ Đá ngẩng đầu, trong lúc nhất thời lâm vào trầm tư.
Nếu liên hệ chuyện chia ra ba đường cùng với việc treo sai cờ soái lúc trước, như vậy ba cánh quân kéo đến Hoa Quả Sơn đều là nghi binh cả. Mục đích chính hẳn là phân tán sự lực chú ý của Hoa Quả Sơn và cả của Sương Vũ sơn. Nói như vậy, cũng có thể giải thích được chuyện kéo dài thời gian đến lúc này.
Thế nhưng... Làm sao mà thủy quân Thiên Hà lại đột ngột thay đổi phương hướng tấn công Sương Vũ sơn?
Điểm này quả thật khiến người khác không nghĩ ra.
- Làm sao bây giờ?
Đoản Chủy hỏi:
- Chúng ta thừa cơ tiến công ba cánh quân đang nhắm hướng chúng ta hay sao?
- Bọn chúng còn cách chúng ta xa như vậy, có thành công quấy rầy thì chúng ta cũng không gây thương tổn được gân cốt bọn chúng. Hơn nữa thủy quân Thiên Hà chỉ phân ra mười vạn đại quân qua núi Sương Vũ, chúng ta cường công sẽ không có hiệu quả lớn, thậm chí còn có mạo hiểm.
- Vậy chúng ta cứ tiếp tục ngồi chờ?
- Không.
Khỉ Đá nắm tay lại đầy ý tứ sâu xa:
- Chúng ta đi kiếm chút lợi lộc.