Dịch: Hoangtruc
Biên: †Ares†
Khỉ Đá nhếch miệng nhìn Thiên Bồng mặt mày không chút biểu cảm đang đứng ở đầu chiến hạm.
- Làm sao nào? Còn không mau tập kết đội ngũ lại? Chúng ta đã giết tới trước mặt ngươi rồi.
Đây là khiêu khích sao? Với hai người?
Gương mặt của Thiên Bồng vẫn không chút biểu cảm như trước, có điều bàn tay nắm thanh trường kiếm treo bên hông đã siết chặt lại.
Y không hạ lệnh, nhưng tất cả thiên binh thiên tướng đều đã bắt đầu di chuyển.
Trống trận đánh lên, kèn lệnh thổi vang, tất cả quân hạm cũng bắt đầu điều chỉnh vị trí của mình nhằm vây gọn hai người vào giữa. Đám thiên binh trên mặt đất đã ngừng tay, bắt đầu trở về vị trí. Đám thiên tướng bắt đầu tiến về trước điểm tập kết của mình, chờ đợi Thiên Bồng ra lệnh một tiếng là bày ra chiến trận...
Trong nháy mắt, không ai để ý tới đám yêu quái trên mặt đất cũng như đám yêu vương trên ngọn núi chính nữa. Cả chi hạm đội như một con mãnh thú há to miệng chậm rãi chờ con mồi tới gần, rơi vào trong miệng mình.
Tất cả mọi người ở đây như ngừng hít thở. Một cuộc đại chiến tựa hồ như không thể tránh khỏi sắp diễn ra.
Thời gian dần trôi, ánh mắt Thiên Bồng bắt đầu dịch chuyển khỏi chiến hạm của mình, đang mong chờ đến lúc mấu chốt.
Thế nhưng vào lúc này, Khỉ Đá cùng Cửu Đầu Trùng chợt điều chỉnh vị trí, dịch lên trên một chút.
Một đoạn dịch lên cao này đã vượt ra khỏi vòng vây dự định ban đầu. Thế nhưng hai người chỉ vừa mới dịch qua khỏi phạm vi vòng vây dự định đã lại ngừng bay lên, cứ đứng đó bày ra vẻ trào phúng nhìn Thiên Bồng.
Đám thiên binh thiên tướng hai mặt nhìn nhau, lại nhanh chóng ăn ý điều chỉnh vị trí của mình.
Lại tiếp tục vây bọc.
Có điều bọn họ còn chưa kịp vây kín lại thì Khỉ Đá và Cửu Đầu Trùng lại chia ra hai hướng một Đông một Tây bay ra khỏi vòng vây.
Phải làm sao đây?
Cả đám thiên tướng đành phải nhìn về phía Thiên Bồng.
Thiên Bồng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt trừng lớn.
Đám thiên tướng đã hiểu ý.
Đại quân lại lần nữa điều chỉnh vị trí riêng của mình, vây hai người lại. Đám thiên tướng bắt đầu tế ra pháp khí của mình, lơ lửng trên không trung.
Nhưng lúc này, Khỉ Đá và Cửu Đầu Trùng lại chậm rãi điều chỉnh vị trí, một người bay lên, còn một người bay xuống.
- Thế này là có chuyện gì? Chơi trốn tìm sao?
Thiên Bồng đã nghiến răng đến vang lên tiếng răng rắc.
Y vung tay lên, đám binh tướng thủ hạ tuy có điểm khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
Một chi đại quân đơn độc đã được chia làm hai, như thể hai con mãnh thú đang ẩn ấp chờ con mồi chậm rãi tới gần. Có điều khác biệt là “con mồi” này đã biết rõ sự hiện diện của bọn chúng, còn có vẻ như rất thích thú nữa.
Mắt nhìn thấy sẽ nhanh chóng bị vây kín, Cửu Đầu Trùng và Khỉ Đá lại liếc nhìn nhau, rồi lại bắt đầu điều chỉnh vị trí.
Còn có thể chịu nổi sao? Xem chúng ta như khỉ mà đùa giỡn?
“Xoẹt” một tiếng, Thiên Bồng rút thanh trường kiếm ra:
- Giết!
Tiếng ra lệnh vang lên, cung tên vốn đã kéo căng cứng được buông ra. Cơn mưa tên trút xuống hai người. Tất cả thiên tướng thoáng cái đã tạo thành nhiều chiến trận, thiên binh cầm trọng thuẫn trong tay điên cuồng mà phóng tới...
Thế nhưng trong tích tắc này, hai người đã mất dạng.
Chính xác là... nhanh như chớp chạy mất dạng. Cả đám thiên binh chỉ đánh vào khoảng không.
- Bỏ chạy? Nếu đã muốn chạy sao còn tới đây?
Ngưu Ma Vương đang ẩn mình trên ngọn núi chính há to miệng.
Vốn y còn cho rằng đây chính là cọng rơm cứu mạng, không nghĩ rằng đến cũng nhanh, mà đi còn nhanh hơn.
So với Ngưu Ma Vương đang đầy uể oải thì thuỷ quân Thiên Hà còn thêm mờ mịt hơn, thậm chí đến Thiên Bồng cũng không ngoại lệ.
Chạy đến đây chỉ để khiêu khích thôi sao?
Thiên Bồng có chút không thể tin được.
Y nhanh chóng thu quân lại thành trận hình ban đầu. Có điều y không điều đội ngũ tiếp tục tiêu diệt đám yêu chúng dưới mặt đất nữa mà phái trinh sát đào sâu ba thước tìm tòi.
Tuy nói đại quân Hoa Quả Sơn không thể nào xuyên qua một châu xa như vậy để tới đây được, thế nhưng không thể loại trừ chuyện đối phương đã sớm nhìn thấu được kế hoạch của y mà xuất phát từ trước rồi đấy.
Một lần lăn lộn tìm tòi này, chính là sáu canh giờ ngưng chiến.
Mãi đến đêm khuya, sau khi liên tục phái ra bốn nhóm trinh sát, tiện thể còn phái thêm không ít thiên tướng tìm tòi nhiều lần, y mới tin chắc rằng đại quân Hoa Quả Sơn không đến đây. Chỉ có Cửu Đầu Trùng và Khỉ Đá đến mà thôi.
Y chợt mơ hồ có một dự cảm không lành.
- Tiếp theo phải làm sao đây?
Thiên Nội hỏi.
- Cứ theo ban đầu mà xử lý, nên làm gì thì cứ tiếp tục làm.
Thiên Bồng lạnh như băng trả lời, hàng mày cau chặt lại.
Lúc trời đầy ánh sao, đại quân lại đốt lửa lên, bắt đầu trừ yêu tiếp.
Chỉ là vừa mới bắt đầu được một khắc, một chiếc chiến hạm bên ngoài đại quân lại cuồn cuộn khói đen rơi xuống mặt đất trước mắt bao nhiêu người.
Ánh lửa bập bùng chiếu sáng cả gương mặt dữ tợn của Cửu Đầu Trùng.
- Giết ~!
Một tiếng này của Thiên Bồng như thể quát lên rồi.
Toàn bộ hạm đội nhanh chóng di chuyển.
Có điều đại bộ phận còn chưa điều chỉnh trận hình xong thì Cửu Đầu Trùng đã khinh thường cười ha ha, rồi hóa thành một tia sáng đen biến mất nơi cuối chân trời.
- Hắn có ý gì?
Thiên Bồng nện mạnh một quyền vào vách, hàm răng đã nghiến ken két.
Đang lúc này, có một tiếng vang thật lớn, phía sau hạm đội lại rối loạn.
Thiên Bồng quay đầu, vừa vặn trông thấy Khỉ Đá chạy ra khỏi một lỗ thủng trên chiếc chiến hạm hạng nhẹ phía sau cùng, cười hì hì nhìn y.
Không cần phải nói, lỗ thủng nhất định là do con khỉ này mới chọc ra!
Thiên binh bên trong chiến hạm đang bận rộn dập lửa, khói đặc cuồn cuộn tuôn thẳng lên bầu trời.
Lúc này, tàu chiến hạm đó đã lung lay sắp đổ, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Không đợi Thiên Bồng hạ lệnh, Khỉ Đá đã vỗ vỗ mông rồi biến mất trong bầu trời đêm.
- Đây là ý gì? Chiến thuật đánh lén?
Tựa hồ những dự cảm không lành của Thiên Bồng đã ứng nghiệm. Thời gian tiếp theo, đủ các loại đánh lén diễn ra không ngừng.
Không giống với lần đánh lén lúc trước của Cửu Đầu Trùng, lần này còn không mang mục đích tạo ra thương vong nữa.
Cửu Đầu Trùng sẽ đột nhiên xuất hiện từ nơi nào đó, sau đó ném loạn một quả cầu lửa rồi nhanh như chớp chạy mất tăm. Khỉ Đá sẽ đột ngột xuất hiện trên chiến hạm nào đó, sau đó dùng gậy hung hăng chọc một lỗ trên chiến hạm, rồi cũng biến mất không chút dấu vết.
Mất vài chiến hạm với một chi hạm đội Thiên Đình hơn mười vạn nhân mã mà nói không có chút ảnh hưởng gì. Thế nhưng bọn họ có thể không quan tâm sao?
Bết bát nhất là hai người này không bước vào trong vòng vây chiến hạm, mà không người nào của thuỷ quân Thiên Hà có thể vượt được tốc độ của bọn họ...
Nhìn mấy chiếc chiến hạm còn đang bốc cháy bên dưới, trán Thiên Bồng bắt đầu đổ mồ hôi.
Y chưa bao giờ nghĩ rằng trận chiến tranh này sẽ phát triển theo hướng như vậy.
- Rốt cuộc trong đầu con yêu hầu kia đang nghĩ cái gì vậy?
...
- Ý của Hầu Vương là, tuy không kết minh nhưng hắn tình nguyện ra tay trợ giúp. Đồng thời hắn hi vọng Ma vương có thể dốc hết lực lượng phát động phản kích.
Vẻ mặt Vạn Thánh long vương rất bình thản nói:
- Nếu như Ma vương không làm được, như vậy sau này không cần phải trông chờ Hoa Quả Sơn ra tay trợ giúp nữa.
- Có thật là hắn nói vậy không?
Ngưu Ma Vương nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy.
Vạn Thánh long vương khẽ gật đầu.
- Phát động phản kích? Bây giờ chúng ta có khả năng phản kích sao?
Ngưu Ma Vương thì thầm lẩm bẩm.
- Hắn có ý gì đây? Nói kết minh, hắn không chịu, hiện tại lại chạy tới giúp chúng ta?
Bằng Ma Vương đang bị trọng thương, nửa nằm trên ghế đá, uể oải nói:
- Lúc trước phái người đi Hoa Quả Sơn nói kết minh, đến tột cùng là đã nói gì?
Nói xong, ánh mắt gã chậm rãi liếc xéo xuống Bạch Tố đang đứng trong góc nhỏ.
Bị Bằng Ma Vương nhìn qua như vậy, toàn thân Bạch Tố run lên, con ngươi hấp háy lắp bắp nói:
- Lúc ấy quả thật hắn rõ ràng tỏ vẻ không kết minh.
- Cho tới bây giờ hắn vẫn không tin tưởng vào Ma Phong, hiện tại cũng là vậy.
Mi Hầu Vương vừa lau chùi cây côn của mình, vừa ung dung nói:
- Đây không phải là kết minh, mà là lợi dụng lẫn nhau, còn phân ra rất rạch ròi. Hắn không muốn thuỷ quân Thiên Hà dễ dàng đánh hạ Ma Phong sau đó chuyển sang tấn công Hoa Quả Sơn. Hoặc là nói, nếu thuỷ quân Thiên Hà nhất định phải đánh hạ Ma Phong, hắn cũng hy vọng thuỷ quân Thiên Hà có thể tử thương thảm trọng thêm một chút.
Trong lúc nhất thời, mấy tên yêu vương đồng loạt nhìn về phía Vạn Thánh long vương.
Vạn Thánh Long Vương hít một hơi thật sâu, không trả lời.
Như vậy coi như là đồng ý rồi.
Lúc này cả đám yêu vương kia đã xuống tinh thần rồi.
Cho rằng người ta tới đây cứu viện, kết quả chẳng qua là một đối thủ khác mà thôi.
Một lúc sau, Giao Ma Vương chậc chậc nở nụ cười:
- Đã như vậy, chúng ta hà tất phải nghe lời hắn? Không bằng dứt khoát buông bỏ Ma Phong rời đi, cứ để Hoa Quả Sơn cùng thuỷ quân Thiên Hà liều mạng ngươi chết ta sống, chúng ta ngồi xem hai hổ đấu nhau, bớt đi không ít chuyện. Dù sao mấy người chúng ta có muốn đi, thuỷ quân Thiên Hà cũng không cản được.
Mấy tên yêu vương nhao nhao gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Vạn Thánh Long Vương nói:
- Hầu Vương bảo ta chuyển cáo đến chư vị Ma vương rằng Hầu Vương và Cửu Đầu Trùng sẽ nghĩ cách kiềm chế thuỷ quân Thiên Hà, tạo cơ hội cho các vị. Nhưng chỉ có thể như vậy mà thôi. Hoa Quả Sơn sẽ không phái nhiều quân ra trợ giúp. Có thể giữ được Ma Phong hay không phải xem ở chính các vị rồi. Lời đã truyền xong, lão Long cáo từ.
Dứt lời, Vạn Thánh Long Vương khom người chắp tay, quay người đi ra ngoài động.
Tròng mắt Ngưu Ma Vương gấp rút xoay tròn, vội vàng đi theo.
- Long vương, lão Ngưu tiễn ông một đoạn đường.
...
Lúc này, thuỷ quân Thiên Hà đã lâm vào túng quẫn.
Hai tên Thái Ất Kim Tiên một mực đánh lén, không mang đến thương vong mà chỉ mang đến uy hiếp cho thuỷ quân Thiên Hà.
Đôi khi, uy hiếp hữu ích hơn thương vong rất nhiều. Cả chi hạm đội đều biết hai người này có tu vi Thái Ất Kim Tiên trung kỳ trở lên, nếu mặc kệ bọn hắn, không chừng có thể gây nên hư hại không lường được.
Trơ mắt nhìn vài chiếc quân hạm bị đánh lén rơi xuống, hạm đội không thể không co rút lại để phòng ngự. Có điều co lại phòng ngự xong lại không thấy bóng dáng hai tên đại yêu kia đâu nữa.
Cứ khẩn trương ngây ngốc suốt mấy canh giờ, Thiên Bồng lại hạ lệnh thăm dò, triển khai trận hình.
Kết quả là vừa mới triển khai xong, đánh lén lại đến...
Xem ra, hai tên này đặc biệt đến đây để gây rối mà.
Rơi vào đường cùng, hạm đội đành chia làm ba nhóm co rút lại phòng ngự, tự trang bị cho mình khả năng độc lập ứng phó được với hai tên đại yêu kia.
Đi tới bước này có nghĩa là thuỷ quân Thiên Hà đã không có khả năng vây Sương Vũ sơn nữa.
Tuy nói hành động trừ yêu lần này vẫn có thể tiến hành được, chỉ là tốc độ chậm đi rất nhiều. Nhưng mấu chốt là trong lúc thuỷ quân Thiên Hà nghiêm mật khống chế phạm vi nhỏ hẹp xung quanh, thì đám yêu quái kia lại bắt đầu nhảy nhót không coi ai ra gì...
Vậy còn trừ yêu cái rắm gì!
Lúc tiến hành trừ yêu, bọn chúng chạy mất. Lúc trừ yêu xong rồi, bọn chúng lại quay trở về thì làm sao nào?
Trong khoang thuyền, Thiên Bồng nhìn vào tấm địa đồ được bôi xoá và sửa sửa vài phần một hồi lâu, không nói nên lời.
Chiến thuật này quả thật chưa từng thấy qua...
Không lùi, trận này không biết đánh tới khi nào. Bọn y lại căn bản không chuẩn bị tiếp tế tiêu hao cung ứng cho cuộc chiến.
Nếu hủy bỏ, Thiên Đình chắc chắn sẽ chỉ trích.
Vào lúc này, thuỷ quân Thiên Hà đã ở trong tình thế đâm lao phải theo lao.
- Không được, chúng ta phải đổi chiến thuật.
Thiên Bồng nhìn chăm chú lên địa đồ, chậm rãi nói:
- Thiên tai không được, vậy thì sắp xếp cho chúng chút ít bệnh dịch!