Đại Bát Hầu

Chương 350: Chương 350: Mệnh bài




Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Cờ tam giác tượng trưng cho phủ khố khẽ tung bay trên đỉnh đầu.

Trong sảnh đường ồn ào, tiên nữ tiên nô, thậm chí cả thiên binh thiên tướng đều không ngừng lui tới. Nhìn thấy Khỉ Đá thì cả đám đều sợ hãi biến sắc mặt, nhượng bộ lui binh.

Khỉ Đá rất muốn biến thành hình người. Dù sao thì cảm giác đi đâu cũng bị người vây xem, hơn nữa còn chỉ chỉ trỏ trỏ thật sự không dễ chịu. Nhưng vấn đề là khắp nơi trong phủ khố này đều có phù triện nhắm vào thuật pháp, lỡ như không cẩn thận phát động thì lại phiền toái.

Bất đắc dĩ, Khỉ Đá cũng đành phải kiên trì đi theo Lý Bình qua lại trong đám người.

- Xin đại nhân đợi chốc lát, tiểu nhân đi tìm người tới đây.

- Đi nhanh về nhanh.

Sau khi Lý Bình rời đi, Khỉ Đá và Phong Linh lẳng lặng đứng trong một góc sảnh đường, tiếp tục bị vây xem.

May mà tin tức yêu vương lên trời nhậm chức đã sớm truyền đi khắp Thiên Đình, bằng không chắc sẽ gây ra hỗn loạn rất lớn. Như bây giờ, bọn họ chỉ liếc mắt một cái cũng đoán ra được thân phận của Khỉ Đá. Mỗi một thiên binh thiên tướng đi lướt qua bên cạnh Khỉ Đá đều không tự giát nắm chặt lấy vũ khí, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.

Chẳng mấy chốc, Lý Bình bèn dẫn tiểu quan lần trước từng gặp ở Ngự Mã giám cùng một vị tiên nữ thanh lệ chưa từng gặp đến.

- Đại nhân mạnh khỏe.

Từ đằng xa nhìn thấy Khỉ Đá, tiểu quan nọ đã khom mình hành lễ, sự sợ hãi trong ánh mắt không mảy may giảm đi so với lúc trước.

Tiên nữ nọ tất nhiên cũng hành lễ theo.

- Sao lại là hắn?

Khỉ Đá hỏi.

- Đại nhân ngài có điều không biết, An tiên sinh hằng ngày đều phụ trách liên hệ với Ngự Mã giám chúng ta, tiểu nhân cũng quen thuộc với An tiên sinh nhất.

Lý Bình nói.

Nhìn dáng vẻ Lý Bình nịnh nọt Khỉ Đá, tiểu quan được gọi là “An tiên sinh” và tiên nữ thanh lệ nọ không khỏi nhíu chặt mày.

- Vậy nàng ta thì sao?

Khỉ Đá chỉ về phía tiên nữ hỏi.

- Tiểu nhân xem danh sách kia rất lâu, sợ một ngày không đủ, bèn tự chủ trương mời thêm một vị tới. Đại nhân và Phong Linh tiểu thư cũng chia ra. Đại nhân, ngài thấy vậy được chứ?

Tiên nữ nọ nghe vậy, gật đầu với Khỉ Đá, sau đó lại hành lễ, nhưng ngay cả tự giới thiệu cũng không có.

- Là một cách hay, ta cũng không muốn lãng phí thời gian.

Khỉ Đá gật đầu nói.

Bàn bạc sơ qua một chút, cuối cùng quyết định do Khỉ Đá phụ trách mua sắm các loại binh khí áo giáp, còn đống hạng mục phụ và “Phương thuốc” dài đến sáu thẻ tre kia thì do Phong Linh phụ trách.

Tiểu quan và tiên nữ vừa nghe Khỉ Đá chuẩn bị mua binh khí áo giáp thượng phẩm, lập tức nhăn nhăn nhó nhó, quanh co lòng vòng nói tới quy củ của phủ khố, như sợ Khỉ Đá không có kim tinh muốn mua quỵt, nhưng lại không dám nói rõ.

Khỉ Đá thấy vậy, trực tiếp lôi ra một cái rương kim tinh, mở nắp.

Trong ánh sáng vàng rực rỡ, biểu cảm của hai người phải nói là đặc sắc, lúc này đã không thể nói lên lời. Chỉ là giờ trong mắt hai người thiếu đi sự lo lắng, nhiều thêm chút lo âu.

Một Ngự Mã giám nho nhỏ, mỗi ngày có được bao nhiêu chi phí, sao lại có số kim tinh lớn thế này chứ?

Dù là kẻ ngốc cũng biết tình huống này không đúng. Đáng tiếc là Thiên Đình cũng không có giao phó cho bọn họ quyền lực từ chối Khỉ Đá, mà Khỉ Đá cũng không thể nào nói cho bọn họ biết nguồn gốc có chút máu tanh của đống kim tinh này.

Chờ sau khi xác định được đường đi, Khỉ Đá lại bảo Lý Bình dẫn Phong Linh đi tìm một chiếc thuyền bay cỡ nhỏ tới, chuyển hết một nửa kim tinh lên thuyền giao cho Phong Linh và tiên nữ nọ. Còn hắn tự mang theo một nửa kim tinh còn lại ngồi trên xe ngựa do tiểu quan dẫn đường.

Một đường bay vọt qua năm tảng đá lơ lửng, đám người đã tới địa điểm đầu tiên: Kim Vũ các.

Cái tên này nghe đặc biệt thô tục. Quy mô của nó so với thương khố khác cũng nhỏ đến đáng thương. Nhưng điều này cũng có thể hiểu được, dù sao thì nơi đặt binh khí thượng phẩm quy mô sao bằng được nơi đặt binh khí bình thường chứ?

Vừa tiến vào cửa thì Khỉ Đá đã nhìn thấy từng dãy giá vũ khí, đủ loại vũ khí rực rỡ muôn màu.

Trước mặt mỗi món vũ khí đều có một tấm ván gỗ ghi chú rõ trọng lượng của vũ khí, giá cả cùng với tên của người luyện chế nó. Nếu là có công năng đặc biệt cũng sẽ viết ở bên trên.

Chỉ đơn giản dạo một vòng, Khỉ Đá bèn hỏi:

- Nhiều thì đúng là rất nhiều, nhưng cấp bậc vẫn chưa đủ, không có nơi nào tốt hơn hả?

- Không có thưa đại nhân. Binh khí trong Kim Vũ các này đã là đồ tốt nhất trong phủ khố rồi.

Tiểu quan kia nhỏ giọng nói.

- Không phải nói trong phủ khố thứ gì cũng có hả? Sao không thể nào tìm được vũ khí tốt hơn chứ? Ta thấy nơi này còn không bằng cả bảo khố của Đông Hải Long cung nữa đó.

Tiểu quan cười gượng mấy tiếng, nói:

- Đại nhân nói đùa. Bảo khố của Đông Hải Long cung là nơi cất giấu vật quý giá của Đông Hải Long Vương. Vũ khí trong phủ khố này sao có thể so kịp được?

- Vậy thì lạ thật, Thiên Đình còn không bằng Long cung à?

Nói tới đó, Khỉ Đá giơ một tay tới trước mặt tiểu quan, hơi buông lỏng, mười mấy viên kim tinh rơi xuống.

Tiểu quan nọ vội vàng nhận lấy, nhưng lại sợ đến mức nhìn quanh.

- Đừng lo lắng, ta vừa mới quan sát rồi, xung quanh không có ai cả.

Tiểu quan đó nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm. Gã thờ ơ nhìn Lý Bình một cái, xoa xoa mồ hôi nơi thái dương, cất kim tinh vào trong tay áo.

- Tạ ơn đại nhân ban thưởng.

Những tiếu quan phủ khố phụ trách liên lạc với các cung thế này, ngày thường nếu gặp phải thượng tiên nào hào phóng, được thưởng cũng không phải là chuyện gì đó hiếm lạ. Nhưng đây rốt cuộc vẫn không phải chuyện vẻ vang gì, được một yêu vương ban thưởng thì càng như vậy.

Khỉ Đá nhìn chằm chằm tiểu quan, đè thấp giọng nói:

- Tiểu An à, ngươi nói thật cho ta biết, có phải có nơi khác tốt hơn, nhưng ngươi không nói cho ta không?

Tiểu quan nọ liếm liếm bờ môi khô khan, gã khom người cười nịnh nọt nói:

- Đại nhân hiểu lầm rồi. Trong phủ khố quả thực không có vũ khí thành phẩm nào tốt hơn nữa đâu. Nhưng vật liệu thì phủ khố lại là nơi có nhiều nhất, tốt nhất trong tam giới. Đây là bởi vì... Phủ khố không dám tùy tiện phái người chế tạo những vũ khí cực phẩm đó.

- Không dám chế tạo? Vì sao chứ?

Khỉ Đá hỏi.

- Đại nhân mới lên Thiên Đình nên có điều không biết. Chế tạo và luyện vũ khí cực phẩm, đan được cực phẩm, ngoại trừ cần vật liệu cực phẩm ra, còn cần đại tiên có tay nghề cao siêu mới hoàn thành được. Mà cho dù là đại tiên, cũng có lúc sẽ thất bại. Một mặt là những đại tiên đó không thể dễ dàng mời được, mặt khác là vì lỡ như thất bại, phủ khố không chỉ phải đền vật liệu, còn phải đền tiền công cho các đại tiên. Cứ như vậy, khoản này không dễ làm lắm. Phí của phủ khố cũng giống với phí của Ngự Mã giám, cấp trên còn nhìn chằm chằm nữa đó.

- Còn có cả chuyện này?

Khỉ Đá lập tức cười ra tiếng, xoay người chậm rãi đi về phía khu vực chất đầy cung tiễn, vừa đi vừa nói:

- Nếu đã suy xét đến mức đó, vậy tiệm rèn ở phàm gian không phải đều chẳng cần mở nữa rồi sao? Cộng hết cả tổn thất vào thành phẩm rồi bán ra không phải được rồi sao?

Tiểu quan vội vàng bước nhanh theo, khom người đi đằng sau lưng Khỉ Đá, thấp giọng nói:

- Lời này không thể nói vậy được. Tiệm rèn ở phàm gian là vì kiếm tiền, phủ khố của Thiên Đình thì không phải vì lợi nhuận, lập trường của cả hai đều khác, không thể đánh đồng với nhau được. Đây là điều thứ nhất, thứ hai... nếu là mở ra tiền lệ này, về sau có thể sẽ xuất hiện những người làm việc vì lợi ích cá nhân, hợp mưu với người khác đem đan dược vũ khí chế tạo thành công làm thành chế tạo thất bại, đến lúc đó không phải... sẽ loạn sao?

Tiểu quan lặng lẽ liếc mắt nhìn Khỉ Đá một cái, lại nói tiếp:

- Người có thể mua được vật liệu cực phẩm, tất nhiên đều tự có cách mời người chế tạo, sao không để bọn họ tự mình xử lý, cũng bớt tìm phủ khố làm phiền. Đại nhân, ngài nói điều này có hợp lý không?

- Điều này... nói vậy cũng không sai, không ngờ bên trong còn có cả chuyện thế này.

Khỉ Đá gật đầu, vươn tay lấy xuống một cây cung cứng, kéo kéo, nói:

- Vốn muốn mua vài binh khí tốt hơn, coi bộ không có cách nào khác rồi. Những thứ này... dùng tạm vậy.

Nói xong hắn đưa cây cung đó cho Lý Bình.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

Lại dạo thêm một vòng, Khỉ Đá không chỉ kiếm đủ ba mươi ba món binh khí có trên danh sách, còn lấy thêm được không ít đồ dự bị. Ra ngoài tính tiền, tất cả năm mươi sáu món vũ khí tổng cộng mới mười một vạn kim tinh.

Mà đây là đã lựa chọn đồ tốt nhất trong Kim Vũ các rồi.

Mua binh khí xong, tiếp theo chính là vấn đề khó khăn rồi.

Làm sao vận chuyển về đây?

Nếu là các loại như cung cứng chủy thủ thì còn dễ, nhưng trong đống vũ khí này phần lớn đều là vũ khí nặng các loại như chiến phủ, Lưu Tinh chùy, một kiện thôi cũng đã có trọng lượng mấy ngàn cân. Dùng xe ngựa, chắc chắn không kéo về được rồi.

Bất đắc dĩ, Khỉ Đá đành phải bảo Lý Bình đi tìm một chiếc thuyền bay tới, còn mình thì lại đứng ngơ ngác ở cửa.

Làm gì?

Chờ bọn họ đếm kinh tinh.

Chế độ kim tinh của Thiên Đình như bây giờ mà nói thì ưu việt hơn nhiều so với chế độ tiền tệ của thế giới nhân loại ở phàm gian, nhưng muốn nói hoàn thiện thì còn quá sớm.

Ở nơi này, kim tinh là bằng chứng duy nhất, không tồn tại thứ đồ chơi như tiền giấy, cũng không tồn tại chuyện như chi phiếu. Tất cả mọi thứ đều cần giao dịch bằng tiền mặt. Nếu là giao dịch với số nhỏ còn được, gặp phải giao dịch lớn, vậy đúng là một vấn đề đau đầu.

Ba tiểu quan lăn qua lăn lại hết nửa ngày mới cân xong mười một vạn kim tinh. May mà cân ở đây chính xác, nếu để bọn họ đếm từng viên một, chỉ sợ bọn họ đều sẽ đâm đầu vào tường cả.

Ngồi trên thuyền bay, ba người lại tới trạm tiếp theo... xuất phát về phía Quân Hộ đường.

Quân Hộ đường này so với Kim Vũ các cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng có được mấy thứ là đồ tốt thật sự. Tùy ý chọn đủ vật phẩm trên danh sách, trả tám vạn kim tinh. Tiểu quan nọ thấy sắc trời không còn sớm, Khỉ Đá thì vẫn chưa thỏa mãn, Phong Linh bên kia còn đang bận với “Đơn thuốc” của Dương Thiền, bèn đề nghị đến Dã Tiên ốc cạnh đó dạo một vòng, nói là nơi chuyên bán mấy vật phẩm nhỏ vụn vặt.

Khỉ Đá thoáng suy tư, thế là gật đầu đồng ý.

Đồ trong Dã Tiên ốc này còn hấp dẫn ánh mắt của Khỉ Đá hơn cả hai nơi trước, mua hay không thì bàn sau.

Mấy thứ nơi đây đủ loại kỳ dị như tiên y mặc vào là có thể bay, thẻ tre cầm trên tay không cần viết cũng có thể hiển hiện ra được suy nghĩ của mình, mũi tên bắn ra nếu không trúng sẽ tự động quay trở về lại trong bao đựng, chất lỏng rơi vào trong nước có thể lập tức khiến nước đóng băng, mồi lửa không cần nhiên liệu cũng có thể cháy mãi không tắt nhưng lại không cảm giác được chút sức nóng nào v.v... Đồ vật nhiều vô số kể, nhìn rất thú vị, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

Nói tới cũng chỉ là mấy đồ chơi nhỏ dùng để xem cho vui mà thôi. May mà mấy thứ này rẻ hơn binh khí áo giáp rất nhiều. Nếu đã tới, Khỉ Đá cũng tùy ý chọn vài thứ, cuối cùng ánh mắt dừng trên một tấm gỗ như là bài vị vậy.

- Đây là... mệnh bài?

Nhớ tới hồi đó rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề còn từng làm một tấm cho Khỉ Đá.

Loại mệnh bài này, chỉ cần dùng tóc của đối phương rồi thi pháp là sẽ khóa chặt. Trừ phi người lên tới cảnh giới Hóa Thần tự mình cắt đứt liên hệ, bằng không bất kể đối phương ở đâu, đều có thể dùng mệnh bài này tìm được. Hơn nữa một khi chết, trừ phi bị đối thủ bắt lấy hồn phách, bằng không hồn phách sẽ tự động bị gọi trở về trong mệnh bài, chuẩn bị phục sinh.

- Mệnh bài?

Tiểu quan nọ không khỏi nheo mắt nhìn về phía mệnh bài nọ.

- Sao vậy?

Khỉ Đá hỏi.

Tiểu quan nhíu mày suy nghĩ, nói:

- Tiểu nhân nhớ, đã rất lâu không bán mệnh bài rồi. Mệnh bài chính là dùng Càn Khôn Tề Âm mộc chế tạo. Càn Khôn Tề Âm mộc vốn có giá cả không thấp, với lại có rất nhiều công dụng khác. Mà mệnh bài này, với các tiên gia sống ở trên tầng trời thứ bảy thì quả thực không cần thiết. Đối với các tiểu tiên phải thường xuyên lui tới phàm gian thì lại quá đắt... Loại đồ này thường cũng chỉ có đại tiên giàu có ở phàm gian mới cần, ở Thiên Đình quả thực không có thị trường. Nhớ rất lâu trước đây thì đã không còn bán nữa, không ngờ nơi này lại có một tấm, chắc là có ai đặt xong rồi trả hàng không lấy.

Khỉ Đá cúi đầu nhìn tấm gỗ trước mặt:

- Hai ngàn kim tinh... ừm... quả thực không rẻ. Nhưng thứ này ta thích.

Nói xong, hắn tiện tay lấy nó giao cho Lý Bình.

Lúc này, Phong Linh đã truyền tin tới nói đã mua đủ tất cả đồ trên danh sách, bây giờ chỉ chờ Khỉ Đá quay lại là có thể đi được.

Vội vàng tính tiền, ba người lên thuyền bay quay ngược lại nơi xuất phát.

Sau khi tụ hợp với Phong Linh, hai chiếc tuyền bay hợp lại thành một chiếc, theo thông lệ để tiểu quan và tiên nữ nọ đối chiếu toàn bộ đồ trên thuyền. Xác nhận chính xác không sai xong, Khỉ Đá bèn dẫn Phong Linh và Lý Bình trở về Ngự Mã giám.

Nhìn chiếc thuyền bay chậm rãi đi xa, tiểu quan đứng ở trước lầu không khỏi thở dài, nói:

- Ngươi nói, hắn lấy đâu ra nhiều kim tinh vậy chứ?

- Chỉ cần hắn không quỵt nợ là được, mấy chuyện khác, chúng ta quản nhiều vậy làm gì chứ?

Tiên nữ đó nói.

Nghĩ nghĩ, tiểu quan không khỏi lắc đầu, lầu bầu tự nói:

- Cũng đúng, quản nhiều vậy để làm gì chứ? Bọn hắn trả nổi kim tinh, chúng ta chỉ cần cung ứng là được.

Đúng lúc này, nam tử trung niên chừng hơn năm mươi tuổi từ đằng xa thở hồng hộc chạy tới, phá cổ họng gào lên:

- Tiểu An à, Bật Mã Ôn vừa nãy đâu rồi? Chi phí có sai sót.

Tiểu quan quay người, nói với người kia:

- Sao vậy? Trả thiếu? Vừa nãy bọn ta đều là hai mắt thấy rõ ràng, không thể nào sai sót được.

- Không phải trả thiếu, tấm mệnh bài nọ, trên sổ không có mệnh bài.

Nói tới đó, nam tử trung niên kia lật quyển sổ trong tay đưa cho tiểu quan xem:

- Trên sổ thứ đó dã sớm là “không”, sao có thể bán đi được chứ, chắc chắn là nơi nào đó sai lầm rồi.

An tiên sinh sững sờ, con mắt quay tròn, giả bộ hoảng sợ nói:

- Mệnh bài? Mệnh bài bán lúc nào vậy?

- Chuyện này...

Nam tử trung niên cũng khá sửng sốt, nói:

- Không phải mệnh bài vừa nãy ngươi nói với ta sao? Hơn nữa vừa nãy ta cũng nhìn thấy một tấm mệnh bài.

- Là ngươi nghe nhầm đấy hả? Không phải là mệnh bài, ta nói là minh bài. Còn về ngươi thấy... Ài, không cần nói nữa, chắc chắc là nhìn nhầm rồi. Đồ vật không có mà ngươi cũng nhìn thành có được, đúng là già nên mắt mờ rồi.

- Minh bài? Không đúng, tình huống này ta cũng từng nghĩ tới, vừa nãy còn đặc biệt đếm lại, minh bài chẳng thiếu cái nào.

- Vậy chắc là quên lấy rồi. Ta nói lúc kiểm kê lại sao chẳng nhìn thấy minh bài chứ, còn tưởng rằng rớt giữa đường, thì ra là quên lấy.

Nói tới đó, tiểu quan còn nháy mắt với tiên nữ.

Tiên nữ đó lập tức hiểu ý, lên tiếng:

- Tìm được thì tốt, mất đồ ở phủ khố của chúng ta, vậy sẽ không được vẻ vang cho lắm. Nhanh chóng đưa qua cho người ta đi.

- Thật sự là như vậy? Nam tử trung niên nghi ngờ nhìn tiểu quan, lại nhìn về phía tiên nữ, gãi đầu nói:

- Mệnh bài hai ngàn kim tinh một tấm, minh bài mười kim tinh một tấm, chênh lệch lớn như vậy, vừa nãy sao hắn chẳng thèm suy nghĩ chút nào đã trả tiền luôn chứ?

- Người ta chẳng có gì ngoài kim tinh, ngươi quản nhiều như vậy làm gì?

Tiểu quan vươn tay đẩy nam tử trung niên về phía sau, vừa đi vừa thúc giục:

- Nhanh lên, lấy một nghìn chín trăm kim tinh và tấm minh bài đó tới đây, bây giờ ta lập tức đuổi theo, có lẽ vẫn còn kịp đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.