Đại Bát Hầu

Chương 224: Chương 224: Một ngàn vạn kim tinh




Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Hồ sen vô biên, những đóa hoa sen đều cao hơn thân người, lá sen to lớn nhìn như thể những chiếc cây lớn.

Lý Tịnh mặc áo giáp vàng, tay cầm Linh Lung bảo tháp đi chầm chậm trên hành lang bạch ngọc hẹp dài.

Vườn Bàn đào do Vương Mẫu cai quản, phần lớn dùng để tổ chức hội Bàn đào, rất ít khi dùng vào mấy chuyện khác. Thường ngày dù có là Ngọc Đế muốn mấy quả Bàn đào cũng phải xem sắc mặt của Vương Mẫu. Huống chi bây giờ gã há miệng đòi tận một trăm quả Bàn đào đi chuộc Quảng Mục Thiên Vương?

Độ khó rất lớn, nếu là thần tiên bình thường có lẽ đã bó tay thật rồi. Nhưng Lý Tịnh là một lão thần tiên từng trải, quyền khuynh một phương. Chỉ lên trời nửa ngày gã đã mật hội xong với Thái Bạch Kim Tinh. Thái Bạch Kim Tinh hứa hẹn sẽ thuyết phục Vương Mẫu ban thưởng Bàn đào để quân đoàn Nam Thiên Môn dùng để luận công ban thưởng sau khi trận chiến kết thúc. Nhưng chi tiêu ở Dao Trì khá lớn, phần trích cấp của Thiên Đình có hạn, đến lúc đó phần kim tinh vốn dùng để luận công ban thưởng sẵn trong quân của Nam Thiên Môn cần phải chuyển tặng cho Vương Mẫu.

Lý Tịnh tự nhiên vui vẻ chấp nhận điều này.

Dù sao đến lúc luận công ban thưởng thì chủ yếu vẫn là từ Thiên Đình trích cấp. Còn phần ban thưởng sẵn trong quân thì gần như chỉ mang tính tượng trưng mà thôi. Tính ra tất cả mới chừng hơn năm vạn kim tinh, còn chưa bằng một phần mười của năm gốc Chu Tiên thảo hối lộ cho Thái Bạch Kim Tinh nữa là.

Đi thẳng hết một đường, Lý Tịnh trông thấy cung điện lộ thiên.

Trong điện phủ vàng son lộng lẫy, tiên nhạc văng vẳng. Chỉ là tiên khách nhạc công thôi đã có gần trăm, đông đúc nhộn nhịp, mỗi người đều có tu vi Luyện Thần trở lên. Tiên nữ xinh đẹp xung quanh tụ năm tụ ba tới tới lui lui, dáng múa của mấy nàng nếu để mấy tướng sĩ tầm thường nhìn thấy thì sẽ mê mệt chết mất.

Một vị phu nhân ăn mặc hoa quý tắm mình dưới ánh sáng cát lành đang ngồi trên chủ vị, đứng bên cạnh là Thái Bạch Kim Tinh.

Lý Tịnh giơ quyền lên trước ngực, cúi người nói:

- Lý Tịnh tham kiến Vương Mẫu nương nương.

- Miễn lễ.

Vương Mẫu vươn tay, lạnh nhạt liếc nhìn Lý Tịnh một cái rồi lại tiếp tục lắng nghe tiên nhạc say sưa.

- Tạ Vương Mẫu nương nương.

- Nghe Thái Bạch Kim Tinh nói, ngươi muốn dùng đống Bàn đào đó để thưởng cho các tướng sĩ có công trong cuộc chinh phạt Đông Thắng Thần Châu.

- Đúng là như vậy.

Lý Tịnh khom người nói:

- Lần này quân đoàn Nam Thiên Môn phụng mệnh Ngọc Đế chinh phạt Đông Thắng Thần Châu. Tướng sĩ phải chiến đấu đẫm máu, mấy ngày nữa sẽ khải hoàn trở về. Đến lúc đó, Thiên Đình phong thưởng thì không tính, trong quân cần phải biểu hiện chút thành ý, nếu chỉ ban thưởng kim tinh thì có vẻ hơi khuôn sáo. Lý Tịnh đã thương nghị với Tứ Đại Thiên Vương. Nếu có thể dùng Bàn đào ban thưởng, sẽ cổ vũ lòng người rất lớn. Có yêu cầu quá đáng như vậy, xin Vương Mẫu nương nương nhớ tới công lao của các tướng sĩ mà đồng ý.

Nói tới đó gã lại lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Thái Bạch Kim Tinh.

Thái Bạch Kim Tinh khẽ đứng thẳng người dậy, ánh mắt liếc về phía Vương Mẫu.

Vương Mẫu như là đang cân nhắc, lát sau mới khẽ mỉm cười nói:

- Lý Thiên Vương chăm lo cho cấp dưới như vậy, chẳng trách ở trong quân rất được kính yêu. Thần tử có công, tất nhiên phải thưởng. Chuyện thế này sao bổn cung lại từ chối được. Chỉ là...

Nói tới đó, Vương Mẫu hơi dừng lại, lạnh nhạt liếc nhìn Lý Tịnh, nói:

- Chỉ là muốn một trăm quả có hơi nhiều thì phải. Hội Bàn đào mỗi năm, Bàn đào trong vườn cũng chỉ đủ số lượng. Tuy không phải không cho được, nhưng cứ vậy rồi về sau các quân đều đến đòi Bàn đào để ban thưởng cho tướng sĩ có công, vậy thì hội Bàn đào phải tiếp tục thế nào đây?

Vương Mẫu nói xong thì vươn tay nhấc chén rượu vàng lên, rũ mắt uống một ngụm quỳnh tương.

Lý Tịnh nghe được lời này, đầu tiên là khẽ nhíu mày, liếc nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh. Thấy sắc mặt của lão hờ hững, Lý Tịnh mới khom người nói:

- Lời của Vương Mẫu nương nương rất đúng. Không bằng thế này, nếu được Vương Mẫu ban thưởng Bàn đào, vậy thì cứ trừ đi phần kim tinh ban thưởng trong quân, lấy nó chuyển tặng lại Dao Trì để tỏ chút lòng biết ơn của Nam Thiên Môn. Sau này mấy quân khác muốn noi theo thì cứ dựa theo lệ này. Người nói vậy có được không?

Thấy Vương Mẫu nghe xong chỉ khẽ gật đầu, Lý Tịnh lúc này mới hơi yên lòng được chút.

Năm cây tiên thảo không tặng uổng phí rồi.

Vương Mẫu nương nương như là suy tư một lúc mới mỉm cười nói:

- Nó cũng là một cách. Nếu đã như vậy, làm phiền Lý Thiên vương đưa một ngàn vạn kim tinh đến đây rồi.

Một câu hời hợt của Vương Mẫu như một tảng đá lớn nện thẳng vào trong lòng Lý Tịnh, có thể nói là sóng gầm cuồn cuộn.

Một ngàn vạn kim tinh? Quân phí một năm của quân đoàn Nam Thiên Môn cũng chỉ có sáu ngàn vạn!

Sắc mặt Lý Tịnh lập tức biến hóa, cười gượng hai tiếng:

- Một ngàn vạn kim tinh... Có, có phải hơi...

- Bàn đào, vốn là thánh vật của Thiên Đình.

Thái Bạch Kim Tinh vẫn luôn không mở miệng chợt lớn giọng cắt ngang lời của Lý Tịnh:

- Không phải lần này nể tình tướng sĩ Nam Thiên Môn chiến đấu đẫm máu vì Thiên Đình, nương nương sao chịu phá lệ được chứ? Đợi đến ngày khải hoàn, ân thưởng như vậy nhất định sẽ khiến sĩ khí phấn chấn, các tướng sĩ đều sẽ cảm hoài ân đức của nương nương.

Nói xong, lão nịnh nọt chắp tay với Vương Mẫu.

Vương Mẫu nhẹ nhàng khoát tay bày vẻ khiêm tốn, cười nói:

- Tướng sĩ có công, đáng lý nên thưởng. Một trăm quả Bàn đào, quả thực có hơi nhiều, nhưng các tướng sĩ rơi đầu chảy máu vì Thiên Đình, chúng ta sao có thể keo kiệt được chứ?

- Lời nương nương rất đúng.

Thái Bạch Kim Tinh dứt lời bèn quay đầu hỏi Lý Tịnh:

- Lý Thiên Vương, ngài nói có đúng không?

Sao có thể keo kiệt? Lời này là muốn nói cho mình nghe sao?

Lý Tịnh khẽ mỉm cười, khóe miệng khẽ giật giật, bên trong đôi môi mím chặt là tiếng nghiến răng kèn kẹt, nhưng gã lại rất bất đắc dĩ, đành phải bái tạ.

...

Tháng sáu năm sau tính từ khi Phong Linh đến Hoa Quả Sơn.

Cách Hoa Quả Sơn trăm dặm, sáu con yêu quái hình thái khác nhau, quần áo tả tơi đang chạy nhanh như bay trên cánh đồng bát ngát.

Ở phía sau bọn chúng, một chiếc chiến thuyền loại nhẹ của thiên quân đang lơ lửng trên không trung ngoài mười dặm, vang lên trống trận.

Trên boong thuyền, gần trăm thiên quân tay cầm các loại vũ khí đang được một thiên tướng dẫn dắt bay lên trời, nhanh chóng đuổi theo sáu con yêu quái đang chạy như thể sắp tắt thở.

- Mẹ nó, nếu biết được thuật cưỡi mây thì không đến mức này rồi!

Voi tinh đã gãy mất ngà voi dẫn đầu thở hổn hển oán hận chửi rủa.

Trên phần bụng to lớn của voi tinh còn cuốn băng vải thật dày, bên trên còn loang lổ vết máu, hiển nhiên lúc trước đã từng bị thương nặng.

- Dù cho ngươi biết thuật cưỡi mây, ngươi có dám bay không? Thiên quân đã bố trí thuật pháp giám sát trên cả vùng này, bay lên còn chết nhanh hơn đấy.

Một con bồ câu tinh vượt qua đỉnh đầu của gã.

Con bồ câu tinh nhìn như là một cô gái mỹ miều, chỉ là phần cánh trắng sau lưng, lông vũ trắng trên búi tóc cùng với trên cánh tay lộ bên ngoài vẫn còn lưu lại hoa văn có hình dáng như lông vũ đã chứng tỏ thân phận yêu quái.

Lợn rừng tinh mù một con mắt chạy ở cuối cùng, vì quá hoảng hốt nên trượt chân té ngã trên đất. Mấy con yêu quái còn lại đều dừng bước quay đầu nhìn lại.

Lợn rừng tinh chống một tay trên đất giãy giụa muốn đứng lên, sau đó lại ngã mạnh xuống đất.

- Còn đi được không?

Voi tinh thở hồng hộc hỏi.

Lợn rừng tinh cúi đầu ngơ ngác nhìn đống vải rách cuốn quanh trên chân nhỏ của mình chậm rãi loang lổ vết máu, hốc mắt lập tức đỏ bừng.

- Sắp tiến vào phạm vi Hoa Quả Sơn rồi, không ngờ... Ha ha ha ha, ta phải chết ở nơi này, các ngươi đi di.

Gã chớp mắt thật mạnh, run rẩy quay đầu tháo thanh chiến phủ trên lưng mình xuống.

Mấy yêu quái còn lại đều nhìn voi tinh.

Voi tinh cao chừng một trượng năm lạnh nhạt nhìn gã, nói khẽ:

- Bảo trọng.

Nói xong thì quay đầu bỏ đi.

Mấy yêu quái còn lại đành phải đi theo, chỉ có bồ câu tinh vẫn vỗ cánh lơ lửng giữa không trung, ngơ ngác. Bồ câu tinh nhìn lợn rừng tinh khó khăn đứng dậy, nhìn gã quay người siết chặt thanh chiến phủ đã sứt mẻ lỗ chỗ, ngơ ngác nhìn đám thiên binh đang từ đằng xa tập kích tới gần, bày ra tư thế nghênh chiến.

Bồ câu tinh muốn bay về phía lợn rừng tinh, nhưng lại bị voi tinh quát ngăn lại.

- Đoạn đường này, chuyện như vậy không phải chỉ mới lần đầu, không có gì phải do dự cả!

- Không.

Bồ câu tinh mặt nghẹn xanh, thở dốc nặng nề, chớp mắt nhìn về phương hướng Hoa Quả Sơn:

- Nơi này cách Hoa Quả Sơn không xa, có lẽ... có lẽ người của bọn họ đang ở gần đây.

- Đừng ngốc nữa! Nơi này cách Hoa Quả Sơn còn hơn trăm dặm đó!

Voi tinh bỗng nhiên gầm lên.

Bồ câu tinh vẫn chậm chạp không nhúc nhích, khiến mấy yêu quái còn lại không thể không thả chậm bước chân.

Bồ câu tinh là người dẫn dường, nếu mất đi bồ câu tinh thì con đường hơn trăm dặm này bọn chúng chưa chắc đã an toàn đi hết được. Phải biết cách Hoa Quả Sơn càng gần, bố trí canh phòng của thiên quân càng dày đặc.

Thời gian trôi qua từng chút, thiên quân càng lúc càng gần.

- Má nó, đây là muốn bức chết lão tử mà!

Voi tinh oán hận chửi thề một tiếng, lấy Lang Nha bổng treo bên hông xuống siết chặt, nhưng vẫn do dự không biết có nên đi cứu viện hay không.

Trong lúc lao nhanh tới, một số thiên binh đã bày ra cung nỏ chỉ chờ khoảng cách gần hơn chút nữa sẽ lập tức bắn lợn rừng tinh thành con nhím.

- Xong.

Voi tinh ngơ ngác nhìn bồ câu tinh và đám thiên binh. Qua lúc lâu, gã đành phải sãi bước về phía lợn rừng tinh, oán hận chửi thề:

- Đàn bà đúng là không đáng tin!

Đúng lúc này tiếng vang chói tai truyền tới, thân thể thiên binh bay ở đằng trước nhất lập tức văng ngược đâm sầm vào thiên binh ở phía sau, cùng nhau ngã xuống.

Tất cả thiên binh đều dừng động tác, sáu con yêu quái đều hoảng sợ.

Chờ cho đến thi thiên binh rơi xuống đất nằm ngang chẳng thấy nhúc nhích, bọn chúng mới thấy rõ một mũi tên đen cắm trước trán thiên binh nọ!

- Đây là gì vậy? Còn có yêu quái khác!

Thiên tướng dẫn đầu trợn to mắt nhìn xung quanh.

Ở nơi ngoài hai dặm đằng sau lưng đám yêu quái, Đoản Chủy vỗ cánh bay giữa không trung, vươn tay chậm rãi rút mũi tên thứ hai từ trong bao đựng tên, lắp vào cung, kéo dây, ngắm về phía thiên tướng dẫn đầu!

- Là yêu quái cảnh giới Hóa Thần!

Thiên tướng ngẩn ngơ.

- Muốn đánh à?

Đoản Chủy nghiêng đầu, cung trong tay kéo căng trực tiếp chỉ về phía cổ họng của thiên tướng.

Tuy nói trên chiếc chiến thuyền nhẹ này không có thiên tướng cảnh giới Hóa Thần, nhưng chí ít cũng có sáu thiên tướng cảnh giới Luyện Thần, muốn diệt luôn cả con cú mèo tinh trước mắt đây cũng không có vấn đề gì.

Nhanh chóng phán đoán tình hình địch ta, thiên tướng đó đang định phát tác, nhưng chợt nhìn thấy mười mấy con yêu quái dùng thuật cưỡi mây bay nhanh đến xung quanh Đoản Chủy hợp thành chiến trận.

Mỗi một tên đều mặc áo giáp mới tinh, vũ khí trong tay lóe ra ánh sáng lạnh, hung thần ác sát.

Đây đều là yêu quái thuần cảnh giới Luyện Thần cả!

Một đám thiên binh thiên tướng, kể cả sáu con yêu quái sa sút đều ngơ ngác cả ra.

- Là đội ngũ của Hoa Quả Sơn... người dẫn đầu hình như là phó tướng của Mỹ Hầu Vương.

Một vị thiên binh lặng lẽ nói khẽ bên tai thiên tướng nọ.

- Hoa Quả Sơn... Phó tướng?

Thiên tướng lập tức giật mình, mím môi, chậm rãi lùi lại. Thiên binh sau lưng cũng từng người rút lui theo gã.

Chẳng bao lâu, đám thiên binh đã rút lui cùng với chiến thuyền.

Thẳng đến sau khi bọn chúng đi rồi, Đoản Chủy mới chậm rãi buông lỏng dây cung, cắm mũi tên về lại trong bao, dẫn đám binh tướng của Hoa Quả Sơn hạ xuống trước mắt sáu tên yêu quái, gã thản nhiên liếc nhìn bọn chúng, nói:

- Các vị, hoan nghênh về nhà.

Lời này vừa ra, voi tinh là tên quỳ xuống đất trước hết, không ngừng dập đầu:

- Tạ ơn đại vương! Tạ ơn đại vương! Đại vương vạn tuế!

Lợn rừng tinh tìm được đường sống từ chỗ chết nằm rạp trên đất gào khóc lớn, bồ câu tinh không kiềm được lau nước mắt. Mấy yêu quái còn lại đều khóc lóc thảm thương.

- Ta không phải đại vương, nhưng mà đại vương đang ở gần đây, chốc nữa các ngươi sẽ được gặp.

Đoản Chủy khoát tay bước đến trước mặt lợn rừng tinh đang khóc đến mức sắp không thở nổi, quay đầu hỏi bồ câu tinh ở bên cạnh:

- Gã bị thương hả?

- Vâng, bị thương ở chân, nhưng không có thuốc, cho nên...

Đoản Chủy quay đầu vẫy tay với yêu quái sau lưng:

- Dẫn gã quay về trước.

- Rõ!

Hai yêu quái lập tức tiến lên đỡ lợn rừng tinh. Lợn rừng tinh nọ khóc đến mức đã đứng khổng vững.

Lúc này voi tinh cao lớn vô cùng cũng nước mắt nước mũi tèm lem:

- Lúc bọn ta xuất phát có một trăm năm mươi yêu quái, dọc đường còn thu nhận rất nhiều, đến nơi này chỉ còn lại... khụ khụ...

- Các ngươi xem như may mắn rồi, ta từng thấy hơn một ngàn con yêu quái xuất phát cùng nhau, đến được nơi này chỉ còn hai tên. Nếu không phải bọn ta đang khai thác quặng gần đây, dù các ngươi có đi hơn hai mươi dặm nữa cũng không thấy được đội ngũ của bọn ta đâu.

Đoản Chủy tháo túi nước da trâu treo bên hông xuống ném cho voi tinh.

Voi tinh đã mấy ngày không có ngụm nước vào miệng mở miệng túi nốc mạnh vào trong miệng mình.

Mấy yêu quái khác vội vàng xông về phía gã, như muốn đoạt lấy.

Chính vào lúc này, đám binh tướng của Hoa Quả Sơn đã đưa nước và thức ăn tới cho bọn chúng.

- Đừng vội, ai cũng có phần. Đây là thứ các ngươi nên được, có thể đến được đây không dễ dàng gì.

Đoản Chủy thản nhiên nói:

- Ăn no uống đủ trước, sau đó ta sẽ sắp xếp chuyện tiếp theo cho các ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.