Trong trời đêm, một con đom đập đập cánh, từ từ đậu xuống đầu ngón tay của Dương Thiền.
Dương Thiền nhìn chăm chú vào ánh sáng yếu ớt từ đom đóm, lộ ra nét cười hiếm gặp.
Hao Thiên Khuyển và Ngạo Thiên Ưng bảo vệ bên ngoài thấy vậy cau chặt lông mày, lặng lẽ liếc nhau một cái.
...
- Binh khí càng được rèn lâu thì ngày hoàn thành sẽ càng sắc bén. Tát cả thống khổ, đều ở một khắc này hóa thành sức mạnh, đi chinh chiến.
Bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững, lẩm bẩm.
...
Địa Phủ.
Trong tiếng rít gào điên cuồng, Khỉ Đá liều mạng đánh thẳng vào hộ thuẫn từ chiến trận.
Sóng xung kích mang theo ánh hào quang trắng lấy Sinh Tử điện làm trung tâm, lan tràn ra toàn bộ thế giới.
Bốn phía bởi vì bị linh lực không ngừng đè ép mà dần vặn vẹo.
Khỉ Đá gào lên, gầm thét, khóc lớn tê tâm liệt phế, từng bước một tiếng về phía trước, mỗi bước đều dùng toàn bộ sức lực.
Cho dù quên toàn bộ thế giới cũng sẽ không quên nàng. Đây là điểm tử thử sau cùng của con khỉ này.
Sáng tối chớp tắt, ánh mắt của hắn, tim của hắn, khuôn mặt của hắn, tất cả đều đang bị lệ khí tàn phá đến dần không còn hình dạng. Thế nhưng hắn vẫn kiên trì.
...
Trên tầng trời thứ ba mươi ba, Thái Thượng Lão Quân bất đắc dĩ cười khổ.
...
Bên bờ Đông Hải, một lâu thuyền vừa neo đậu.
Trong khoang thuyền là tứ hải Long Vương cùng với một đám gia quyến.
Một mặt gương đồng đặt ở giữa, trong đó đang chiếu ra khuôn mặt dữ tợn của Khỉ Đá nơi Địa Phủ.
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn phía Ngao Thính Tâm.
Con thú khổng lồ trong gương là một con yêu hầu đã đạt tới cảnh giới tới Đại La Hỗn Nguyên Đại Tiên trung kỳ nhưng vẫn giữ được chút ý thức cuối cùng, một tu giả Hành giả đạo Đại La Hỗn Nguyên Đại Tiên chưa từng có trong trời đất.
Chần chờ một chút, Ngao Thính Tâm nhẹ giọng nói:
- Con nghĩ, các đại năng đã quá coi thường rồi...
...
Trong Linh Tiêu bảo điện, chúng tiên nhìn không chớp mắt.
...
Nam Thiên Môn, Na Tra đã thất thần.
...
Trên trời dưới đất, mọi người đều đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó có thể tin nổi trước mắt.
Một con khỉ bị cả thế giới lẫn chính mình làm cho cùng đường, vì một nguyện vọng nhỏ bé mà tuyên chiến với cả thế giới.
Tất cả đều đang phát triển theo phương hướng không thể vãn hồi.
Đây là một trận chiến chỉ còn lại có một người - một con khỉ không có chỗ cố kỵ, điên cuồng.
...
Trong Di La cung, Nhị Thanh liếc nhau một cái, cùng chạy ra khỏi đại điện.
...
Thiên Bồng cắn chặt hàm răng, cố gắng chống đỡ.
Y nhìn tới Ngũ phương Yết đế, Nhị Thập Bát Tú, Thập Nhị Nguyên Thần đang từng người từng người phun máu tươi, tháo chạy.
Toàn bộ chiến trận đã lung lay sắp đổ. Ngay cả Trấn Nguyên Tử cũng đã không chịu nổi.
Chỉ có y, còn đang đau khổ chống đỡ, kiên trì vì lý do mà bản thân y cũng không nói rõ được.
Hào quang không ngừng chớp động, sáu cái bàn tay khổng lồ từ từ chọc vào trong hộ thuẫn, xé ra từng chút một.
Toàn bộ hộ thuẫn, bao gồm chiến trận, bao gồm Thiên Bồng, bao gồm Trấn Nguyên Tử cùng với mấy trăm thiên tướng tinh nhuệ, ngay tiếp theo là nền Sinh Tử điện, tất cả bị nhổ tận gốc, vác lên vai.
...
Ngọc đế đã cả kinh mặt trắng bệch. Chúng tiên ồ lên.
...
Vác lấy tất cả, sương trắng phun ra từ miệng Khỉ Đá, đôi chân ngập sâu xuống mặt đất.
Đôi mắt đen kịt lại ngập lệ.
Hắn run rẩy, thế nhưng hắn chống được, như vẫn chống mỗi thời mỗi khắc suốt bao nhiêu năm qua. Vì bảo vệ lấy một chút cuối cùng trong lòng, hắn cắn răng chống được.
Đó là một loại chấp niệm mà không ai có thể hiểu nổi.
...
Khi Vu Nghĩa chạy vào Tiềm Tâm điện báo cáo tình hình mới nhất, các sư huynh đệ của Khỉ Đá đều không khỏi hít vào một hơi.
...
Trong tiếng gầm gừ, Khỉ Đá vứt trọn cả chiến trận lên cao, vung tay, Kim Cô bổng đã biến lớn như một cây trụ chống trời rơi vào trong tay.
Hắn nhảy bật lên, trong ánh mắt hoảng sợ của đám thiên tướng, sáu tay đồng thời nắm chặt Kim Cô bổng, dùng tất cả sức lực đập tới chiến trận.
“Ầm ~!”
Ánh chớp lóe lên, chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Trong tiếng nổ vang, toàn bộ chiến trận vỡ vụn. Rất nhiều thiên tướng đã mất đi ý thức ở lúc này.
Giá sách sụp đổ, sổ Sinh Tử bay lả tả khắp trời.
Trong những trang giấy tán loạn, Trấn Nguyên Tử như một vì sao băng bắn từ trên xuống. Khoảng khắc rơi đó, ông ta thấy được Khỉ Đá dùng linh lực gom hết sổ Sinh Tử phiêu tán lại, rồi đốt sạch.
Linh khí từ bên trong sổ Sinh Tử bay ra ngay khi chúng cháy, giống như là khói, nhuộm cả bầu trời thành màu trắng sữa.
Trấn Nguyên Tử bất đắc dĩ nhắm hai mắt, cười khổ, rơi xuống.
...
Bên trong Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân lại phun một ngụm máu.
Không còn đếm được đá Thiên Đạo trước mắt đã vỡ thành bao nhiêu mảnh.
...
Trên trời dưới đất, tất cả mọi người giật mình.
...
Khỉ Đá lơ lửng giữa không trung. Mỗi lần hắn vung tay, mấy thiên tướng còn chưa kịp rơi xuống mặt đất lại bị Kim Cô bổng đập bay đi, không rõ sống chết.
Dược hiệu vẫn liên tục, linh khí vẫn điên cuồng rót vào cơ thể, lệ khí vẫn tràn đầy. Nhưng đốt sổ Sinh Tử, tạm thời đã không còn nguy hiểm mất đi ý thức.
Hai con mắt của Khỉ Đá đã khôi phục lại trạng thái che kín tơ máu.
Hắn tán đi Pháp Thiên Tượng Địa và ba đầu sáu tay, xách Kim Cô bổng đuổi về hướng Trấn Nguyên Tử.
Thiên Bồng giơ Cửu Xỉ Đinh ba, dùng hết chút sức cuối cùng đập tới Khỉ Đá, lại bị hắn dễ dàng đẩy ra.
Tới khi Khỉ Đá nhìn tới phía Trấn Nguyên Tử lần nữa, lại phát hiện đối phương đã biến mất.
- Cái gì vậy? Là ai? Còn ai đang trốn!
Hắn gầm lên.
Xa xa, trong đống đá đổ nát, Thông Thiên Giáo Chủ đặt Trấn Nguyên Tử xuống.
- Nên cảm tạ ngươi sao?
Trấn Nguyên Tử hữu khí vô lực hỏi.
- Tình huống này, nếu ngươi cũng bị giết không chừng hắn giữ được ý thức đột phá tu vi Thiên Đạo... Đến lúc đó thì phiền rồi.
- Rốt cuộc phát hiện mình làm chuyện điên rồ rồi hả?
Trấn Nguyên Tử ôm lấy bụng, cười lớn, ngửa đầu nhìn đám linh lực phiêu tán trên không, lại ho ra máu.
Thiên Bồng vừa gượng dậy được, lại vung Cửu Xỉ Đinh ba đập tới Khỉ Đá đang tìm kiếm Trấn Nguyên Tử. Nhưng không đợi y vọt tới cạnh Khỉ Đá, đối phương đã biến mất trước mắt y.
Ngay sau đó, lại có thứ gì đó đập mạnh lên lưng y. Y giống như một viên thiên thạch rơi từ không trung xuống, đập mạnh lên mặt đất.
Cát bụi bốc lên, rồi lại bị gió thổi tan. Trên đống đá vụn in thật sâu hình dáng Thiên Bồng. Y bị chôn chặt vào mặt đất, khẽ run, máu không ngừng chảy.
Tay kia, lại vẫn vô lực sờ tìm Cửu Xỉ Đinh ba.
Khỉ Đá từ từ nhấc cái chân đang đạp trên lưng Thiên Bồng ra, lôi y dậy, hút một đống đan dược rơi vãi bên ngoài vào lòng bàn tay, nhét vào miệng y.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Lý Tịnh và Na Tra nhìn gương đồng, chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra.
...
Ngọc Đế ngồi trên long ỷ cũng duỗi thẳng cổ, mở to hai mắt nhìn.
- Gì thế này, yêu hầu kia đang cứu hắn à? Lẽ nào Thiên Bồng chính là nội ứng của yêu hầu tại Thiên Đình?
- Không có khả năng! Nguyên soái luôn chủ trương tiêu diệt Hoa Quả Sơn!
- Để đến nước này, Thiên Đình nhất định có gian tế, càng khó có khả năng lại càng có thể!
- Nói bậy! Ai cũng có thể, chỉ hắn tuyệt đối là không thể!
- Hắn chủ chiến? Vậy hắn đã làm được cái gì? Tính đến giờ, hắn lấy được chiến tích gì ở Hoa Quả Sơn chưa?
Các tiên gia xì xào bàn tán càng ngày càng không kiêng dè.
Ngọc Đế cau mày thật chặt.
Thái Bạch Kim Tinh vẫn lẩn trong đám người thì vẻ mặt bất đắc dĩ.
...
- Tu vi của ngươi đã bị phế, nên cho là ta sẽ giết ngươi sao? Yên tâm đi, ta giết ai cũng sẽ không giết ngươi. Để lại cho ngươi một mạng, để ngươi tự xem kết cục của mình.
Chậm rãi đưa mắt nhìn vào mặt gương đồng phía xa, Khỉ Đá vừa cười vừa nói thầm với một mình Thiên Bồng:
- Ngươi đoán xem, Ngọc Đế sẽ cho rằng ta đang nói gì với ngươi? Ha ha ha ha...
Máu tươi từ trán chảy xuống che cả con mắt.
Thiên Bồng hấp hối, mịt mờ nhìn Khỉ Đá.
Buông tay ra, Thiên Bông chậm rãi ngã xuống đất.
Ở trước mắt y, chỉ có lại vòng xoáy hội tụ trên trời, cùng với những tia chớp chớp tắt trong mây.
Khỉ Đá lùi từng bước về sau, tay chỉ Thiên Bồng, miệng quát lên với đám thiên tướng đang trốn sau những vách đá đằng xa:
- Tới đây, trả lại nguyên soái của các ngươi cho các ngươi đấy. Yên tâm đi, ta sẽ không giết các ngươi. Còn cần các ngươi thay ta hộ tống hắn trở về nữa. Chút tu vi ấy của các ngươi không đủ cho ta nhét kẽ răng.
Xoay người, hắn bật người bay lên, thả thần thức ra bắt đầu tìm kiếm Trấn Nguyên Tử.
Mấy thiên tướng còn có thể nhúc nhích vội vàng chạy tới chỗ Thiên Bồng, nâng y chạy đi.
Xa xa, một đám khói trắng hội tụ lại, bóng dáng của Nguyên Thủy Thiên Tôn dần xuất hiện ở trước mặt Thông Thiên Giáo Chủ.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt râu, nhìn con khỉ trên không phía xa xa, nói:
- Ta cản hắn, đệ dẫn người đi đi.
Thông Thiên Giáo Chủ gật đầu, khom người dìu Trấn Nguyên Tử lên, lại quay đầu chần chờ hỏi:
- Sư huynh làm được chứ?
- Phỏng chừng là không bắt nổi rồi, nhưng kiềm chế hẳn không thành vấn đề. Tránh lên Thiên Đình đi, hạ giới cứ mặc kệ hắn. Trừ phi vượt được thiên kiếp đột phá Thiên Đạo, nếu không cuối cùng hắn chỉ có chết.
Thông Thiên Giáo Chủ gật gật đầu, đang muốn đi, lại bị Thông Thiên Giáo Chủ gọi lại:
- Trước khi đi thì tới núi Côn Lôn, để bọn họ tránh cả lên Thiên Đình luôn. Nơi đó có trăm vạn đạo đồ... Không thể để yêu hầu này có cơ hội, bằng không, trời cũng không cản được hắn...
- Đã biết.
Phẩy tay áo một cái, Nguyên Thủy Thiên Tôn hóa tiêu biến thành những điểm sáng trắng, nháy mắt đã xuất hiện lại trước mặt Khỉ Đá.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lơ lửng giữa không trung, hất ống tay áo, hai tay chậm rãi khuấy động linh lực phiêu tán ở xung quanh. Tức thì, hào quang từ trên người ông ta càng thêm rực rỡ, tựa như một ngôi sao chói mắt trên bầu trời.
...
Nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất hiện, bất kể Ngọc Đế hay Lý Tịnh đều không khỏi nuốt khan một cái, mở to hai mắt nhìn.
...
Bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, mặt Tu Bồ Đề xuất hiện nét cười.
...
Khỉ Đá chậm rãi quay đầu lại, nhìn phía Nguyên Thủy Thiên Tôn.
- Ta cứ tưởng ai, thì ra Nguyên Thủy Thiên Tôn tới rồi. Sao, không phải muốn phá “Vô Vi” của Lão Quân sao? Hiện tại ta làm không phải là ý của ông sao?
- Vạn sự vạn vật đều phải có độ, hăng quá hóa dở.
- Nói thẳng ra tức là muốn qua sông đoạn cầu?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn chăm chú Khỉ Đá, chậm rãi niệm chú.
- Thông Thiên Giáo Chủ đâu? Sao không xuất hiện một thể? Hay là đang dẫn Trấn Nguyên Tử chạy?
Khỉ Đá cười khành khạch, chậm rãi làm tư thế tấn công.
Một lá cờ lớn màu đỏ như lửa từ từ dựng lên từ phía sau Nguyên Thủy Thiên Tôn, bên trên hiện đầy chữ bùa phức tạp màu vàng.
Tức thì, trên trời xuất hiện hào quang màu đỏ.
- Bàn Cổ phiên?
Chỉ thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ tay một cái, Khỉ Đá bỗng mất khống chế, rơi thẳng xuống đất.
Không đợi hắn có bất kỳ phản ứng nào, một luồng sáng đỏ từ Bàn Cổ phiên chiếu xuống, lấy hắn làm trung tâm, khiến mặt đất trong phạm vi một dặm bị lún sâu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn mở to hai mắt nhìn, căng cả mười ngón, dùng sức ấn xuống.
Những hồn phách không chạy kịp lập tức tiêu tán, những cột trụ lớn đã xiêu vẹo thì vỡ tan thành bột mịn, núi đá lại hóa thành bình nguyên, bình nguyên sụt thành hố sâu.
Trong phạm vi hào quang kia, tất cả đều bị vặn vẹo, đè ép điên cuồng.
- Móa nó... Là trọng lực...
Khỉ Đá nằm giữa luồng sáng, không thể động đậy, thân hình càng lúc càng lún sâu vào trong lòng đất.
Thấy thế, Nguyên Thủy Thiên Tôn cắn răng một cái, xuất toàn bộ khí lực liên tục đánh ra sáu lá bùa lên Bàn Cổ phiên, khiến luồng sáng đỏ kia càng rực rỡ.
Vô số hàng chữ phức tạp bay ra từ Bàn Cổ phiên, xoay quanh mặt cờ.
Toàn bộ thế giới đều bị rung lắc.
Nguyên Thủy Thiên Tôn niệm chú. Một tiếng nổ thật lớn vang lên, mặt đất phạm vi chừng một dặm lấy chỗ Khỉ Đá làm trung tâm nháy mắt sụt, chỉ lưu lại một cái hố sâu không thấy đáy.
Không đợi ánh sáng từ Bàn Cổ phiên giảm cường độ, một tiếng trầm đục vang lên, toàn bộ núi cao phía sau Nguyên Thủy Thiên Tôn nứt vỡ hết cả.
Trong tiếng nổ vang, ông ta quay đầu, nhìn thấy bên trong khe hở thật lớn là Khỉ Đá cầm Kim Cô bổng bước ra từng bước, cả người là máu, căm giận nhìn mình.
- Được lắm. Thông Thiên Giáo Chủ cứu Trấn Nguyên Tử đi rồi hả? Vậy lão tử muốn nhìn xem, lát nữa ai cứu ông!
Nguyên Thủy Thiên Tôn nâng tay, linh lực hội tụ lại, hóa thành một cây gậy màu xanh dài ba xích:
- Có ai cứu lão phu hay không không biết, nhưng yêu hầu nhà người thì khẳng định không có ai đến cứu. Bởi vì, ai cũng không cứu nổi ngươi.
- Vậy sao?
Khỉ Đá nhếch môi cười lớn.
Ngay sau đó, hắn trừng hai mắt, hóa ra ba đầu sáu tay vọt tới Nguyên Thủy Thiên Tôn.
...
Linh Sơn, Đại Lôi Âm tự.
Trong cung điện màu vàng chói mắt, một tăng nhân vội vàng bước qua quảng trường che kín bởi tháp phù đồ, tiến vào đại điện.
Trong đại điện đã có vô số La Hán, Phật Đà, từng vị duy trì lấy các loại tư thế kỳ quái, hoặc đứng, hoặc ngồi, vẫn không nhúc nhích, lặng yên chờ. Từng đôi mắt dõi theo bước chân của tăng nhân kia.
Chánh Pháp Minh Như Lai cũng ở trong đó.
Tăng nhân khom người đi tới giữa, chắp tay trước ngực, quỳ xuống.
- Khởi bẩm Phật Tổ, tất cả đã sắp xếp xong. Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện giờ còn tự thân xuống Địa Phủ, ứng đối yêu hầu. Nếu không...
- Đừng vội.
Một âm thanh như sấm nổ vang lên.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía âm thanh.
Ở chủ vị của đại điện, vị phật hình thể khổng lồ, toàn thân vàng óng chậm rãi mở hai mắt ra:
- Truy tầm phật pháp, há lại là chuyện một sớm một chiều? Chúng ta tạm thời cứ xem là được.
Thần sắc kia, nhìn không ra được hỉ nộ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Team bắt đầu hoạt động lại sau Tết. Chúc quý độc giả một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý!