Dịch & Biên: †Ares†
Một tháng trước, Khỉ Đá ở Hoa Quả Sơn cửu tử nhất sinh. Tuy nói là dựa vào viện quân từ Thiên Đình, nhưng không thể không thừa nhận, thủy quân Thiên Hà dưới sự thống lĩnh của Thiên Bồng mới là bên giành được thắng lợi thực chất.
Một tháng sau, kẻ cầm đầu vạn yêu phản thiên là Khỉ Đá lại đứng ở nơi này chờ phong quan, còn người lập nhiều chiến công là Thiên Bồng lại hóa tù nhân bị thiên binh áp giải chờ phán quyết.
Lần gặp lại giữa hai kẻ thù một mất một còn này đúng là đầy châm chọc.
Chờ đến gần, dừng bước lại, hai người lại chỉ thản nhiên liếc nhìn nhau không nói gì.
Thiên Bồng mặt không thay đổi cúi đầu, còn Khỉ Đá thì huýt sáo.
- Đi thôi, Nguyên soái.
Thiên binh áp giải phía sau nói.
Bước tiếp lướt qua Khỉ Đá, Thiên Bồng chậm rãi tiến vào điện Linh Tiêu.
- Lần này hẳn không thoát được, rơi vào súc sinh đạo...
Khỉ Đá khẽ thở dài.
Nhìn bóng lưng Thiên Bồng xa dần, Phong Linh chớp mắt nói:
- Kỳ thật... Thiên Bồng Nguyên Soái cũng rất đáng thương. Làm thần tiên, làm con người hay làm vì chủ mình, hắn đều không có sai, vì sao...
Nói tới đây, Phong Linh không nói tiếp nữa, chỉ nhìn chằm chằm Khỉ Đá.
- Đúng.
Khỉ Đá duỗi lưng rồi ngồi xổm xuống, nói:
- Thế nhưng hắn đáng thương là việc của hắn. Tự hắn còn chẳng quan tâm, cần gì phải chúng ta thương cảm cho hắn? Một câu thôi, ai dám ngăn ta, mặc kệ đó là người tốt hay người xấu, ta cũng sẽ đập nát đầu.
Nói xong, Khỉ Đá làm động tác đập.
Phong Linh lại nhớ tới lúc Khỉ Đá giết Ác Giao, nhớ tới cái mặt đất đầy máu và óc kia, không khỏi rùng mình một cái.
- Kinh quá.
Phong Linh che miệng nói.
- Đúng rồi, lão thần tiên mà muội bảo có phải tên là Lý Bá Dương không?
(Ở chương 185 có đoạn Lão Quân tự giới thiệu mình là Lý Trường Canh lúc mới gặp Phong Linh. Đây là lỗi của tác giả, Lý Trường Canh là tên của Thái Bạch Kim Tinh, Lý Nhĩ, tự Bá Dương mới là Lão Quân. Đã sửa lại lỗi trong chương)
- Vâng.
Phong Linh hơi kinh hãi, gật đầu nói:
- Làm sao huynh biết?
Cũng không phải Phong Linh cố ý giấu giếm, mà là nàng luôn cho rằng chuyện này không quan trọng. Khỉ Đá không hỏi, nàng cũng chưa nói.
Huống hồ, “lão tiên sinh” giúp nàng nhiều như vậy, nàng lại ở Hoa Quả Sơn, vạn nhất chuyện này bị để lộ, “lão tiên sinh” lại đang đảm nhiệm chức vụ trên Thiên Đình, sợ là dễ gặp phiền toái.
Mím môi, Khỉ Đá nhìn cung điện phía xa, nói nhỏ:
- Muội có biết lần này ai cứu Hoa Quả Sơn không?
- Không phải Ngọc Đế hạ chỉ sao?
- Đúng là Ngọc Đế hạ chỉ, nhưng là dựa theo ý của Lão Quân. Thái Thượng Lão Quân. Ban chức tiên tử cho muội hẳn cũng là ý của Lão Quân.
Nghe vậy, Phong Linh ngẩn người.
Thẳng đến lúc này, Phong Linh mới liên hệ được chuyện mình được phong tiên tử với chuyện của Hoa Quả Sơn với nhau.
Thế nhưng... Lão tiên sinh nói có thể mời Ngọc Đế đã khiến Phong Linh khó tin, giờ còn có thể khiến Thái Thượng Lão Quân mở miệng...
Nghĩ hồi lâu, tiểu cô nương chỉ có thể cau mày ấp úng nói:
- Lão tiên sinh... Lão tiên sinh nói là mời Ngọc Đế uống trà có thể cứu Hoa Quả Sơn, thế nhưng... Thế nhưng...
- Ông ta đã nói với muội sao?
Khỉ Đá thản nhiên liếc Phong Linh một cái.
- Vâng!
Phong Linh gật đầu liên tục:
- Lão tiên sinh nói có cách, cho nên ta mới còn nước còn tát...
- Vậy tại sao muội không nói cho ta biết?
- Bởi vì... Bởi vì...
Cúi đầu, Phong Linh ấp úng mãi mới lí nhí:
- Ta cho là lão tiên sinh nói khoác. Lão tiên sinh làm sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy, dễ dàng để Ngọc Đế thay đổi chủ ý... Hơn nữa lúc đó mọi người nói huynh rất bận, ta cũng không gặp được huynh... Không ngờ lão tiên sinh lại có thể mời Thái Thượng Lão Quân...
Khỉ Đá hít một hơi thật sâu, thở dài:
- Không phải là mời Thái Thượng Lão Quân, mà là... Lý Bá Dương chính là Thái Thượng Lão Quân.
Phong Linh mở to hai mắt.
Lý Bá Dương chính là Thái Thượng Lão Quân?
Lý Bá Dương chính là Thái Thượng Lão Quân?
Lý Bá Dương chính là Thái Thượng Lão Quân?
Những lời này không ngừng vòng quanh ở trong đầu nàng, một hồi lâu cũng chưa kịp phản ứng.
Nhớ rõ có một lần, nàng có hỏi Dương Thiền có biết Lý Bá Dương là ai không. Khi đó Dương Thiền trả lời thế nào nhỉ?
Dương Thiền thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, sau đó hỏi nàng vì sao lại hỏi vậy?
Phong Linh không muốn để Dương Thiền biết chuyện về “lão tiên sinh”, cho nên cứ vòng vo ấp úng mãi, cuối cùng Dương Thiền cũng phiền, vì thế nói:
- Lý Bá Dương là một lão già bảo thủ.
- Ông ấy có chức vị gì trên Thiên Đình vậy ạ? Phẩm cấp có cao không?
- Một chức nhàn tản, không có phẩm.
- Lợi hại không ạ?
- Không lợi hại.
Từ đó về sau, Phong Linh sẽ không nhắc tới việc có một “lão tiên sinh” lén trợ giúp mình với ai trừ Khỉ Đá nữa. Thậm chí cũng không nói với Khỉ Đá việc “lão tiên sinh” lén đến Hoa Quả Sơn dạy mình vẽ trận pháp và luyện chế đan dược.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc ấy dường như là lúc Dương Thiền lạnh nhạt nhất với mình...
Thế nhưng, vì sao đi đường lại có thể gặp được Đạo tổ Thái Thượng Lão Quân chứ?
Tiểu cô nương không khỏi có chút ngờ vực.
Do dự hồi lâu, Phong Linh chớp đôi mắt màu lam nhìn Khỉ Đá, thấp giọng nói:
- Lần này lên trời, nếu thấy người ta, huynh nhớ phải cảm ơn đó nhé.
- Đương nhiên rồi.
Khỉ Đá nói.
Khỉ Đá nói với rất ít người chuyện “thiên đạo“. Toàn bộ Hoa Quả Sơn, chỉ có Dương Thiền biết rõ tiền căn hậu quả của chuyện này.
Thứ nhất là vì chuyện này quá mức ly kỳ, dù nói với tu giả Ngộ giả đạo cũng không thể giảng giải hết trong một chốc, chứ càng đừng nói tới đám nửa mù chữ Hành giả đạo. Thứ hai... Khỉ Đá cũng không muốn cuốn bọn họ vào trong vòng xoáy đó.
Với cô nàng đơn thuần như Phong Linh thì càng không.
Xem chừng lúc này Phong Linh đang cảm thấy vì mình gặp được “lão tiên sinh” nên Hoa Quả Sơn mới được cứu. Song Khỉ Đá lại hiểu rõ, Phong Linh có thể gặp được Thái Thượng trên đường từ Tà Nguyệt Tam Tinh động tới Hoa Quả Sơn, tuyệt đối là có liên quan tới hắn. Hoàn toàn có thể khẳng định Thái Thượng cố ý làm vậy.
Cố tình kéo Phong Linh vào, đây là có ý gì nhỉ?
“Xem tình hình, Thái Thượng cũng chưa nói cho Phong Linh biết vấn đề giữa mình và lão ta. Quên đi, nếu đã giấu lâu như vậy thì dứt khoát giấu đến cùng đi. Chỉ là Thái Thượng tìm tới Phong Linh để làm gì chứ? Chẳng lẽ... Phong Linh là Tước Nhi chuyển thế?”
“Tính theo tuổi, Tước Nhi qua đời chừng hai năm thì Phong Linh mới sinh ra. Nếu hồn phách của Tước Nhi bị đưa vào luân hồi, trong đó lại gặp chuyện gì mà chậm trễ đầu thai thì không phải là không có khả năng.”
“Nhưng trời đất bao la, sao lại trùng hợp như thế?”
“Không đúng, U Tuyền Tử sư huynh đã nói, ngoại trừ Thái Thượng, sư phụ của mình, còn có người thứ ba cũng tham dự trong đó. Là người thứ ba kia câu hồn phách của Tước Nhi đi.”
“Nếu như là cố ý làm, vậy thì có trùng hợp cỡ nào cũng có thể rồi.”
“Nếu thực sự như vậy...”
Khỉ Đá nghĩ nghĩ, rồi chợt nhớ tới cách U Tuyền Tử đã nói để hồi sinh Tước Nhi, tức thì tim đập nhanh, lén liếc nhìn tiểu cô nương đang cười rạng rỡ như nắng mai bên cạnh. (Xem lại Quyển 3 - Chương 153)
Hai người... chọn một?
- Sao sắc mặt huynh tự nhiên khó coi vậy?
Phong Linh nhìn Khỉ Đá hỏi.
- Không sao. Chắc là vừa lên Thiên Đình còn chưa thích ứng khí hậu ấy mà.
Khỉ Đá vội vàng làm vẻ bình thường, cười nói.
- Không phải chứ?
Phong Linh hơi hoảng:
- Ta không thấy gì mà huynh lại khó chịu sao? Lẽ nào khí hậu của Thiên Đình có tác động tiêu cực với huynh? Nếu vậy thì nguy rồi, về sau huynh sống thế nào đây. Phải nghĩ cách mới được...
Lúc này, Khỉ Đá cũng không biết có một ông lão tóc đen đang từ trong một tòa lầu các phía xa xa nhìn chăm chú hai người.
Ông ta cúi đầu bấm tay tính toán, rồi bật cười ha hả.
...
Tầng trời thứ ba mươi lăm, trong Di La cung.
Ông lão tóc bạc nhận lấy cuộn thẻ tre đồng tử đưa lên, nhìn qua, cười nói:
- Thiên đạo này quả nhiên khác thường! Lúc xảy ra án động tình của Thiên Bồng, vi sư đã sinh nghi. Có điều hắn chậm chạp không hành động gì, nên chỉ nghĩ là hạ giới có người có thể nhìn trộm thiên đạo làm ra chút chuyện vọng tưởng cải mệnh dẫn tới chút biến hóa nho nhỏ. Chuyện như vậy, trước đây không phải chưa từng có. Mà nay nhìn lại, nếu thiên đạo chỉ biến hóa nhỏ, sao hắn có thể khiến yêu hầu này lên Thiên Đình nhận chức trước ba trăm năm chứ? Còn tiên nữ kia, vốn là đồ tôn của Tu Bồ Đề, lại càng không nên xuất hiện trên Thiên Đình. Tóm lại là có trò hay để nhìn rồi.
Dứt lời, ông lão tóc bạc cười ha ha, nói:
- Đi, nhìn chằm chằm hai người này cho vi sư, không thể thờ ơ! Còn nữa, cũng phải tích cực điều tra rõ hai tiên nữ được điều tới Đâu Suất cung nữa!
- Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!
Đồng tử kia dập đầu nói.
...
Lúc này, Khỉ Đá và Phong Linh vẫn chờ ở trước Linh Tiêu bảo điện. Bên trong điện, chúng tiên đang tối mày tối mặt với án ôn độc của Thiên Bồng.
Thiên Bồng đã ký giấy nhận tội, xem như chứng cứ vô cùng xác thực rồi.
Tuy nói giao dịch giữa Thiên Bồng và Thái Bạch đã bị Thái Thượng Lão Quân chặn ngang, giờ chỉ còn trên danh nghĩa, thế nhưng Thiên Bồng nhận tội đã là việc công khai trên giấy. Chuyện cho tới giờ, Thiên Bồng hoặc là nhận tội ôn độc, hoặc là nhận tội khi quân.
Tại Thiên Đình, tuy rằng quyền uy của Ngọc Đế không quá lớn, nhưng làm một bản nhận tội giả dâng lên tận điện Linh Tiêu đã không còn là lừa gạt một mình Ngọc Đế, mà là lừa gạt tất cả tiên gia trên Thiên Đình.
Tội danh này có thể nhỏ được sao?
Nhận tội ôn độc và nhận tội khi quân, cuối cùng kỳ thật xử phạt không khác bao nhiêu.
Chuyện đã tới nước này, có thể nói là Thiên Bồng không thể không bị xử phạt. Một đám tiên gia muốn đẩy Thiên Bồng vào chỗ chết lại càng hứng khởi bừng bừng, chỉ còn chờ một gậy đánh rắn dập đầu.
Thế nhưng, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, Ngọc Đế lại cố dùng các loại lý do muốn giải vây cho Thiên Bồng.
Chúng tiên do Thái Bạch Kim Tinh cầm đầu làm sao chịu thua, ngay lập tức hợp lực tấn công. Ầm ĩ cứ thế tận một canh giờ, thế gian đều đã qua một tháng. Khỉ Đá chờ ngoài cửa cũng buồn ngủ há miệng ngáp dài.
Mắt thấy Ngọc Đế đã không phản bác được nữa, thì bỗng nhiên có một vị đồng tử chạy vọt qua trước mặt Khỉ Đá, tiến thẳng vào trong điện.
Hai mảnh giấy truyền tin tới chúng tiên, không ai dám lên tiếng.
Kết quả sau cùng là Ngọc Đế giữ cân bằng các bên, để Thiên Bồng nhận tội lạm dụng ôn độc, nhưng hạ thấp hình phạt xuống, chỉ lột bỏ tiên tịch, phạt tù chung thân trong đại lao của Thiên Đình, chứ không giáng xuống trần gian như dự kiến ban đầu.
Chuyện này xem như vất vả kết thúc. Tuyên thánh chỉ ngay trong điện, Thiên Bồng bị bốn thiên binh áp giải chậm rãi rời khỏi điện Linh Tiêu. Còn Khỉ Đá cũng nghe được câu truyền của khanh gia Thiên Đình:
- Truyền Hoa Quả Sơn Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không lên điện ~!