Đại Bát Hầu

Chương 342: Chương 342: Phương thức gặp mặt không ngờ tới




Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Vào một ngày ánh nắng rực rỡ, Vân Sương đang ở trong viện nhỏ nối liền với thao trường sửa sang sổ sách, Nguyệt Sương thì đang chỉ dẫn cho ba tiên nữ sắp xếp lại cỏ khô. Còn Khỉ Đá thì tự nhốt mình trong phòng không biết làm cái gì.

Đây là một ngày bình thường.

Một tia sáng trắng lóe lên mà không hề có dự báo trước, một ông lão mặc đạo bào bát quái màu vàng mang theo một viên cầu tròn màu trắng cao cỡ một người xuất hiện ở trước mặt mọi người. Ai cũng bị dọa, vội vàng bỏ dở việc đang làm, quỳ xuống bái lạy.

- Nô tài/ Tiểu nhân bái kiến thượng tiên.

Với thân phận địa vị của bọn họ, chắc chắn chưa từng được gặp Thái Thượng Lão Quân. Nhưng nhìn cách ăn mặc của Thái Thượng, chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được ông ta không giống tiên gia bình thường.

Đối diện với đám người kinh hoảng lúng túng, Thái Thượng chỉ phất phất tay bảo bọn họ đứng lên miễn lễ. Tiếp đó ông ta huơ phất trần, chính giữa viên cầu trắng chậm rãi xuất hiện một lổ hổng, tiếp đó mở lớn ra chừng một cánh cửa. Bên trong quả cầu đó là một tiên nữ xinh đẹp thoát tục.

Phong Linh chớp mắt cẩn thận dè dặt nhìn ra ngoài, nắm lấy bàn tay Thái Thượng vươn tới, nhấc làn váy cam vàng bước ra khỏi quả cầu tròn.

Chúng tiên nữ tiên nô nhìn thấy cảnh tượng này đều trợn tròn mắt.

Y phục của Phong Linh, rõ ràng là tiên nữ vừa mới lên trời, rốt cuộc có tài đức gì mà được đối đãi như vậy cơ chứ?

Trong lúc chẳng hề hay biết, bọn họ cũng hành lễ với Phong Linh, nhưng lại không biết nên xưng hô là gì.

- Khỉ Đá có ở đây không?

Phong Linh đè thấp giọng hỏi.

- Đây là Thiên Đình, hắn còn có thể đi đâu được nữa?

Thái Thượng hất mặt nhìn về phía một gian nhà trệt, khẽ thấp giọng nói:

- Ở bên trong đó.

Phong Linh mỉm cười ngọt ngào, nhấc làn váy chạy được hai bước, nhưng lại ngây ra một lúc, quay đầu nhìn Thái Thượng.

- Đi đi.

Thái Thượng gật đầu nói.

Được sự cho phép của Thái Thượng, Phong Linh mới tiếp tục xách làn váy bước đi.

Tiếng cười nói vui tai hệt như tên của nàng chậm rãi khuếch tán trong viện.

...

Trong ngôi nhà nho nhỏ, Khỉ Đá đang cầm một cây bút lông chấm mực tỉ mỉ vạch lên một cuộn thẻ tre.

Trên trời một ngày dưới đất một năm. Thiên Đình và thế gian có chênh lệch thời gian rất lớn. Bởi vì sự chênh lệch thời gian này nên tin tức truyền qua cách thức truyền tin có hiệu quả nhất là ngọc giản đều trở thành một đống lộn xộn khi tới đích.

Nếu là thiên quân thì còn tốt. Thiên quân trên trời và dưới đất muốn trao đổi với nhau sẽ thông qua một phương pháp xử lý đặc biệt, dù có ngăn bởi một Nam Thiên Môn cũng có thể lợi dụng ngọc giản để trao đổi đơn giản được. Dương Thiền cũng hiểu được cách này, nhưng Khỉ Đá một mình lên trời thì lại không biết.

Có điều hắn đã chuẩn bị một cách khác còn có hiệu quả hơn — “Liên Độc“.

Hai mảnh thẻ tre, chỉ cần viết nội dung lên một mảnh trong đó, mảnh bên kia cũng sẽ xuất hiện nội dung tương tự.

Nếu là để ở thế gian, đồ vật này so với ngọc giản thì đúng là chẳng có gì để khen. Nhưng lên Thiên Đình, cách cả một Nam Thiên Môn thì lại khác.

Thanh Vân Tử tặng phần lễ vật này có thể khiến Khỉ Đá thân ở Thiên Đình vẫn có thể biết được tình huống Hoa Quả Sơn bất cứ lúc nào, đưa ra ý kiến thích hợp. Cứ như vậy, tuy có sự chậm trễ khá nghiêm trọng, nhưng ít nhất mạnh hơn là bó tay hoàn toàn đúng không?

- Thủy quân Thiên Hà tăng cường thuyền tuần tra ở bên ngoài Hoa Quả Sơn... xảy ra xung đột nhỏ với tiểu đội ra ngoài thu thập tài liệu, song phương đều có thương vong... Sở quân vụ trả lời chất vất, đã thoái thác rằng những yêu quái đó không thuộc Hoa Quả Sơn... Đám Ngưu Ma Vương xung phong nhận việc, hy vọng thay Hoa Quả Sơn ra ngoài mạo hiểu thu thập tài liệu. Đoản Chủy và Lữ Thanh đều bày tỏ đồng ý... Đọc xong nhanh chóng trả lời...

Lặng lẽ đọc hết, Khỉ Đá cầm thẻ tre, do dự chốc lát, sau đó mới viết xuống hai chữ “Đồng ý”, nhưng vẫn không khỏi hít sâu một hơi.

Bản thân hắn không ở Hoa Quả Sơn, thật sự không yên tâm yêu chúng ra ngoài mạo hiểm. Nghĩ tới, chỉ cần mình vẫn còn ở trên trời một ngày, đảm nhiệm ô dù bảo hộ cho Hoa Quả Sơn, thì hẳn năm tên yêu vương đó chắc sẽ không nổi dị tâm gì mới đúng.

Ngoại trừ đoạn đó ra, còn có nội dung chằng chịt như là một đàn kiến mà Dương Thiền viết, đại ý là trong một năm Khỉ Đá không có ở đây, yêu quái mới gia nhập quá nhiều nên nảy sinh không ít vấn đề nội bộ. Nhưng đại thể vẫn mạnh khỏe, tất cả đều đang nằm trong khống chế, còn cẩn thận viết rõ tiến triển các hạng công việc mà Khỉ Đá dặn dò.

Khỉ Đá đọc lướt qua từng hàng, không khỏi lộ ra một nụ cười áy náy.

Nếu Lữ Lục Quải, Cửu Đầu Trùng hay Đoản Chủy, hay bất cứ yêu quái nào có thể lo liệu được đại cục, cũng không đến mức cần một nử tử nhân loại như Dương Thiền phải bôn ba mệt nhọc vì đám yêu quái này.

- Về sau chắc sẽ có người thay thế được. Đây không phải là vì vừa mới bắt đầu sao? Chờ đám yêu quái Ngộ giả đạo đó trưởng thành, chắc hẳn sẽ có một hai tướng tài.

Chuyện đến ngày hôm nay, dù là bản thân hay là Hoa Quả Sơn, đều thiếu nợ nàng rất nhiều. Nhớ hồi đó lúc ký kết điều kiện mình còn sợ bóng sợ gió lo lắng bị Dương gia huynh muội kéo xuống nước, không ngờ chớp mắt hơn mười năm qua đi, lại nợ Dương Thiền rất nhiều.

Chỉ hy vọng món nợ này sẽ có ngày trả hết được.

Khỉ Đá cầm bút, do dự có nên viết vài câu an ủi Dương Thiền hay không, nhưng lúc đang định đặt bút, đầu bút không khỏi ngừng lại giữa chừng.

- Ai?

Khỉ Đá hơi ngẩng đầu, con mắt híp thành một đường thẳng:

- Phong Linh?

Phong Linh không thể nào một mình từ Quảng Hàn cung ở tầng trời thứ chín bay đến Ngự Mã Giám ở tầng trời thứ tám được, nhưng Khỉ Đá vẫn không cảm nhận được khí tức của bất cứ người nào khác.

Cửa vang lên tiếng “cốc cốc“.

- Khỉ Đá, huynh có ở bên trong chứ?

Giọng nói ngọt ngào của Phong Linh truyền vào.

Khỉ Đá nghe tiếng thì chậm rãi đứng lên, nhưng lại lùi về sau một bước, vươn tay vẫy một cái, cửa mở ra.

Mây mù nhấp nhô lơ lửng bên ngoài lập tức bị cuốn vào trong nhà, chậm rãi phiêu tán.

Gió được tạo ra thổi bay váy áo màu vàng cam, cô gái non nớt xách làn váy đứng ở bên trong mây mù, trừng to mắt nhìn Khỉ Đá, trong ánh mắt mang theo e sợ, lộ vẻ luống cuống tay chân. Nhìn nàng giống như một nụ hoa nhài chớm nở bên trong rừng núi.

Một làn mây mù từ bên trên bay xuống, hấp dẫn sự chú ý của cô gái. Chốc lát sau, cô gái mới nhìn Khỉ Đá, trên mặt hiện nụ cười, nói:

- Khỉ Đá, ta tới rồi.

Bình tâm nhận xét, thẩm mỹ của các Hằng Nga quả thực tốt hơn Lão Quân rất nhiều.

Khỉ Đá có chút ngẩn ngơ, thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Sao lại nhanh như vậy? Ai đưa muội tới đây?

Phong Linh đi theo bước nhỏ mà nàng học được ở Quảng Hàn cung, nhưng vẫn không quá quen thuộc tiến vào cửa, kéo tay Khỉ Đá nói:

- Ta dẫn huynh đi gặp ông ấy.

- Gặp ông ấy?

Trong đình viện nho nhỏ, một là vị chúa tể chí cao vô thượng của Thiên Đình, một là vương của vạn yêu thế gian; một là kẻ bảo vệ thiên đạo, một là kẻ phá hoại thiên đạo. Hai người đứng ở hai đầu vận mệnh đánh cờ với nhau, lần đầu tiên đối đầu lại là hoàn cảnh tắm mình trong ánh mặt trời nhu hòa.

Khỉ Đá nhìn chăm chú Thái Thượng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, lộ ra nụ cười mỉm.

Liếc về phía Khỉ Đá, ánh mắt Thái Thượng hơi cong lên, bình thản như thường.

Một làn gió mát phất qua, cành lá chập chờn, bóng ảnh lay động.

Được ngăn cách bởi một cô gái không rành thế sự, hai người có mâu thuẫn không thể hòa giải lộ ra “thiện ý” lớn nhất với nhau. Đây là cách thức gặp mặt mà chẳng ai có thể ngờ được.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

...

Phong Linh như không hề phát hiện được gì kéo tay Khỉ Đá bước đến trước mặt Thái Thượng, cười nói:

- Khỉ Đá, vị này chính là Thái Thượng Lão Quân, cũng là “Lão tiên sinh” mà muội từng nói đó, nhớ không? Lão tiên sinh rất lợi hại, vừa nãy ở Quảng Hàn cung, Thái Âm Tinh Quân cũng phải tôn kính ông ấy. Lão tiên sinh... à, con vẫn có thể gọi người như vậy được chứ?

- Tiểu nha đầu muốn gọi thế nào cũng được.

- Lão tiên sinh, đây là Khỉ Đá mà con từng nói với ông, đây là lần đầu ông gặp huynh ấy đúng không?

- Có lẽ vậy.

Thái Thượng vuốt râu bật cười ha ha.

Nghe được bốn chữ “Thái Thượng Lão Quân”, tiên nữ tiên nô xung quanh đều không khỏi biến đổi sắc mặt.

Phong Linh ríu rít nói, nói đến mặt mày hớn hở.

Thái Thượng cười như là một vị gia gia hiền hòa.

Khỉ Đá thì không nghe lọt tai được chữ nào, chỉ hơi gật đầu, sau đó nói với tiên nữ ở bên cạnh:

- Chuẩn bị trà đi.

Nguyệt Sương hơi há miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống, hơi khom người nói “vâng” một tiếng, sau đó kéo theo muội muội Vân Sương đi về phía phòng bếp.

Ba người vừa ngồi xuống phòng khách ở Ngự Mã giám, Nguyệt Sương đã bưng ấm chén và lá trà lên.

Thấy sắc mặt Nguyệt Sương xấu hổ, Thái Thượng vươn tay tìm tìm trong ống tay áo của mình, móc ra một hộp nhỏ đưa qua, nói:

- Lão phu đúng lúc mang một ít lá trà đến, không bằng cùng nhau thưởng thức xem sao?

- Vâng.

Phong Linh vui vẻ gật đầu.

Nguyệt Sương vươn tay muốn nhận lấy, lại bị Khỉ Đá ngăn lại:

- Tới thăm đều là khách, làm gì có đạo lý để khách chuẩn bị lá trà chứ? Lễ nhẹ nhưng tình nặng, đừng bảo Lão Quân ghét bỏ Ngự Mã giám này của ta không có trà ngon đấy nhé?

- Làm gì có.

Thái Thượng cười gượng mấy tiếng, thu hồi lại cái hộp vừa mới lấy ra.

Thái độ của Khỉ Đá lạnh nhạt đến mức khiến Phong Linh đều có chút kinh ngạc. Nàng hơi nhíu mày, vươn tay kéo ống tay áo của Khỉ Đá.

Khỉ Đá thấy vậy thì ho khan hai tiếng, vừa pha trà vừa nói:

- Chuyện lần này, Ngộ Không thay toàn thể Hoa Quả Sơn tạ ơn Lão Quân.

- Không phải chuyện to tát gì.

Thái Thượng thờ ơ liếc nhìn Phong Linh bên cạnh một cái, vuốt râu dài nói:

- Chẳng mấy khi tiểu nha đầu nhờ lão phu giúp đỡ, không thể từ chối mà.

Dứt lời, Thái Thượng bật cười ha ha.

Trên mặt Phong Linh cũng nở nụ cười.

Nhìn ánh mắt nàng nhìn Thái Thượng, chắc là tin lời này thật rồi. Nàng còn vui vẻ vì có thể giúp đỡ được Khỉ Đá.

Khỉ Đá đặt ấm trà xuống, vươn tay chậm rãi đẩy hai chén trà nóng qua.

Một chén trà trôi qua, Phong Linh và Thái Thượng tùy ý nói cười, nói từ lúc vừa mới quen biết đến bố trí trận pháp ở Hoa Quả Sơn. Bầu không khí ấm áp, như thể hai ông cháu vậy. Khỉ Đá thì chỉ đơn giản phụ họa, đôi mắt không ngừng qua lại giữa Thái Thượng và Phong Linh.

Tình huống thế này, Phong Linh tất nhiên cũng phát hiện được, nhưng chỉ cho rằng Khỉ Đá bởi vì ân oán với Thiên Đình nên vẫn có chút kiêng kỵ vị Đạo Tổ này.

Uống hết một ấm trà, nhân lúc thời gian đun nước, Khỉ Đá gọi Nguyệt Sương đứng chờ phục vụ ở ngoài cửa vào, nhẹ giọng nói với Phong Linh:

- Không phải về sau muội sẽ ở lại Ngự Mã giám theo giúp ta sao? Không bằng bây giờ để Nguyệt Sương dẫn muội đi làm quen tìm hiểu nơi này nhé?

Phong Linh hơi sững sờ, nhìn Thái Thượng, lại nhìn Khỉ Đá, nói:

- Nhất định phải đi vào lúc này sao?

Khỉ Đá chỉ nhìn nàng, không nói lời nào.

Sau thoáng im lặng ngắn ngủi, Thái Thượng cười híp mắt nói:

- Đi đi, chẳng lẽ còn sợ lão phu nói chuyện một mình với Khỉ Đá của ngươi, sẽ làm lộ chuyện của ngươi hay sao?

- Con có chuyện gì mà không thể tiết lộ chứ?

Phong Linh bĩu môi. Lời vừa dứt lại chợt nhớ tới chuyện nói cả một đường từ Tà Nguyệt Tam Tinh động đến Hoa Quả Sơn, khuôn mặt nhỏ của nàng không khỏi đỏ lên, lời đến bên khóe miệng đành nuốt xuống lại.

Giận dữ trợn mắt nhìn Thái Thượng, nàng đành lảo đảo đứng lên, theo Nguyệt Sương đi ra ngoài.

Ánh mắt lúc sắp đi vẫn còn chút thấp thỏm.

Nhìn phương hướng Phong Linh rời đi, Thái Thượng vuốt râu dài cười ha ha, than thở:

- Tiểu nha đầu cũng có mùa xuân nhỉ.

Khỉ Đá cũng nhìn về phương hướng Phong Linh rời đi, mặt không cảm xúc hỏi:

- Đạo Tổ không nói gì cho nàng cả sao?

- Bật Mã Ôn nói tới chuyện gì?

Thái Thượng dời mắt, phất trần trong tay hơi rung lên.

Khỉ Đá như không có việc gì móc móc lỗ tai, nói:

- Tất nhiên là nói vấn đề giữa hai chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.