Dịch: gautruc01
Biên: †Ares†
Gió thu hiu hiu thổi, lá rụng đầy đất, con đường núi yên tĩnh.
Phong Linh bước từng bước đi lên.
Dạo bước trong đêm đen, Phong Linh vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết đang lẩn trốn sau đám mây.
- Tất cả bọn họ đều gạt ta, vì sao ngươi cũng hùa theo họ gạt ta?
Nàng thì thầm tự nói:
- Lúc đi, rõ ràng nói với ta ba tháng sẽ về...
Đi xong, ba tháng thành sáu năm, hiện giờ chỉ sót lại ba chữ “Ta rất khỏe“.
- Đến cùng chuyện gì xảy ra...
Cúi đầu, nàng cứ bước từng bước về phía trước giống như kẻ mất hồn.
Đôi giày vải giẫm lên đám lá khô trên đất phát ra những tiếng vang khẽ, giống như từng tiếng kim đâm vào tim nàng.
Quay về Lăng Yên lý, nàng nhìn về căn nhà nhỏ tối om, cũng là nơi Khỉ Đá ở lúc trước.
Tối đen, dường như muốn nuốt mọi thứ bên ngoài vào trong.
Ngơ ngác đứng nhìn, nước mắt không nhịn nữa được tuôn ra như suối. Từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, được ánh trăng trong đêm lạnh lẽo soi chiếu óng ánh, rơi xuống xuống đất.
Lau lau nước mắt, nàng cắn môi cố nén để khóc không thành tiếng, nhưng lại không ngăn nổi nước mắt.
Sáu năm rồi, mỗi ngày nàng đều đến đây quét dọn, mỗi khi rảnh rỗi thì sẽ đem một ít hoa quả để ở đây, trong lòng hy vọng cái con khỉ quật cường kia sẽ từ trong một góc khuất nào đó nhảy ra, mỉm cười với nàng.
“Vừa trở về chắc hẳn sẽ đói bụng.” Nàng nghĩ vậy.
Không biết bao nhiêu lần nàng nằm mơ thấy con khỉ kia ngồi xếp bằng ở trên giường, vừa gặm hoa quả vừa kể cho nàng nghe những chuyện của mấy năm qua.
Mà khi đó nàng sẽ cười thật tươi, cũng có lẽ vừa cười vừa rơi lệ.
Thế nhưng đã đợi suốt sáu năm, giờ nàng không muốn đợi nữa.
“Hắn không quay về thì ta sẽ đi tìm hắn.” Nàng nghĩ.
Dựa vào linh dược của Tu Bồ Đề tổ sư, nàng rốt cuộc cũng bước vào cảnh giới Luyện Thần, rốt cuộc có thể rời khỏi Tà Nguyện Tam Tinh động mà đi tới Lăng Vân các tu hành.
Chỉ nghĩ đến việc sắp được gặp mặt Khỉ Dá, nàng đã bao đêm mất ngủ.
Thế nhưng, hắn căn bản không ở đó. Hắn cũng sẽ không trở về nữa. Cả đời này, đã không thể gặp lại sao?
Lòng nàng run rẩy, trái tim đau nhói.
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì không thể để cho ta biết?”
Nàng ngơ ngác đứng, nước mắt rơi lặng lẽ.
Sư phụ Thanh Phong Tử nói hắn không có việc gì, thật sự không có việc gì sao?
Nếu trước đó toàn là nói dối, vậy thì lời này còn có thể tin tưởng được hay sao?
- Nếu hắn thật sự ổn, vì sao chỉ viết cho ta ba chữ? Vì sao không nói thật với ta? Là sợ ta thương tâm sao?
Dưới ánh trăng nàng ngồi trên nền đất bụm miệng nức nở nhìn căn phòng tối om đó.
Sáu năm rồi, đến tột cùng là hắn đã gặp phải chuyện gì.
Khắp thế gian này đều có tuần thiên tướng, có thiên quân. Thiên Đình và yêu không đội trời chung, mà hắn là yêu.
- Hắn đến tột cùng gặp chuyện gì? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì không thể để cho ta biết đến? Vì cái gì không chịu để cho ta biết...
Ánh trăng chiếu lên tấm thân nhỏ bé đang không ngừng run rẩy, nức nở.
Trái tim kia như vỡ tan thành bột phấn.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi loạn mái tóc nàng, hất tung những chiếc lá rụng trên mặt đất.
Toàn bộ thế giới im ắng, chỉ còn lại tiếng gió cùng với tiếng nức nở.
Chỉ còn lại cái lạnh như băng ôm ấp lấy nàng.
- Ở trên người của hắn, đến tột cùng chuyện gì xảy ra...
Hồi lâu sau, nàng nắm chặt tay, nghiến răng ngẩng đầu lên.
Ánh trăng tinh khiết chiếu lên đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt rưng rưng chỉ còn lại vẻ quật cường không gì sánh kịp, quật cường giống như con khỉ quỳ trước cửa trong trí nhớ của nàng.
“Ta nhất định phải hiểu rõ mọi chuyện.”
Lau khô nước mắt, nàng đứng thẳng người lên, chạy vào trong phòng của mình, thay đổi thường phục, buộc gọn tóc, xiết chặt ống tay áo.
Lôi một cái rương gỗ ở dưới giường ra, rồi mở rương lấy đống bảo vật mà mọi người tặng nàng trong suốt mấy năm qua.
Lấy ra từng món từng món một.
Linh tiên quấn ở bên hông, chủy thủy nhét trong ống giầy, mũi tên giấu trong ống tay áo, bùa chú, trường kiếm, đoản đao... hết thảy mọi thứ đều lấy ra. Từ nhỏ đến lớn trong đạo quán, mặc dù không giỏi chiến đấu, nhưng nàng có thể trang bị cho mình tận răng.
Cuối cùng là mười hai bình thuốc trị thương bỏ vào trong tay nải. Nàng đeo tay nải lên vai, tay cầm trường kiếm, vừa xoay người mở cửa gỗ thì giật nảy cả mình.
Một luồng gió nhẹ thổi qua lay lay ống tay áo của Nguyệt Triêu.
Đứng từ phía xa xa nhìn Phong Linh, Nguyệt Triêu thở dài nói:
- Sư phụ nói cho ta biết rồi, đừng đi. Hoa Quả sơn không phải là nơi mà muội nên đến. Cảnh giới Luyện Thần, chỉ dựa vào Đằng Vân thuật của muội thì không tới được, ta cũng sẽ không thả muội đi.
“Choeng...”
Không nói tiếng nào, Phong Linh rút trường kiếm chỉ vào Nguyệt Triêu, hành động thay trả lời.
Trên lưỡi kiếm lóe ánh sáng, Nguyệt Triêu chậm rãi mở to hai mắt, giật mình.
...
Phía xa xa, Đan Đồng Tử tựa vào lan can trên Phi Vân các, chỉ vào Phong Linh ở đằng xa kêu lên:
- Nguyệt Triêu có thả nó đi không?
Thanh Vân Tử thổi phù phù vào chén trà đang bốc khói, nhẹ giọng đáp:
- Khó nói lắm, nhưng nếu không cho nó đi, thì xử lý như thế nào đây?
Đan Đồng Tử cười ha hả nói:
- Này, đệ nói xem cái con khỉ kia có chỗ nào tốt hả?
Thanh Vân Tử ngẩng đầu lên thở dài, nhàn nhạt cười đáp:
- Đệ cũng không biết, bởi vậy chúng ta mới cô đơn bấy lâu nay. Ha ha ha.
...
Trong Tĩnh Tâm điện, Thanh Phong Tử đứng phắt dậy.
- Ngồi xuống!
Ngồi ở phía đối diện của bàn cờ,Tu Bồ Đề quát lên:
- Hạ cờ xong rồi đi.
Vuốt ống tay áo, Tu Bồ Đề thò tay đặt xuống một quân cờ.
- Tới lượt con.
Thanh Phong Tử ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn bàn cờ.
Cúi thấp đầu, Tu Bồ Đề tay thò vào cái hũ chứa quân cờ, mí mắt hơi ngước nhìn lên gương mặt đang lo lắng của Thanh Phong Tử, nói:
- Sớm đã nói với con, không quản được. Coi như cản được nhất thời, có thể cản được một đời sao?
- Sư phụ, nếu Phong Linh gặp chuyện, chẳng phải con phụ lòng cha mẹ nó!
- Không có gì là phụ lòng hay không phụ lòng. Vận mệnh đã định như vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Ngây ngốc nhìn bàn cờ, Tu Bồ Đề hít một hơi dài, cười khổ, chậm rãi nói:
- Đều làm sư phụ, con cho rằng vi sư sẽ dễ chịu hơn con sao?
Dưới ánh đèn lấp lóe, Tiềm Tâm Điện chìm vào trong im lặng.
Ngẩn ngơ nhìn vào lão nhân đang trầm mặc đối diện, Thanh Phong Tử nhẹ giọng thở dài rồi ngồi xếp bằng xuống, đưa tay cầm lấy một quân cờ.
- Sư phụ muốn vì thương sinh đánh cược một cái tương lai, nhưng liệu có từng nghĩ, tương lai của một đám môn nhân chúng ta ở nơi nào không?
...
Trong bóng đêm, Phong Linh cắn môi, tay giơ kiếm, khẽ run run, nước mắt lăn dài trên má, kêu gào hét lên:
- Tránh ra...
Kiếm chĩa về phía trước, nàng cắn răng kiên trì không lùi một bước, giống như cái đêm lạnh như băng kia nàng dang hai tay che chắn cho Khỉ Đá đang hấp hối ở phía trước mọi người.
Nửa bước cũng không lùi.
- Tránh ra...
Âm thang mang theo chút cầu xin.
Nguyệt Triêu ngơ ngác nhìn Phong Linh, do dự một lúc rồi cũng chậm rãi thu lại cây phất trần.
Phong Linh cúi đầu, những lọn tóc dài phủ xuống che bớt khuôn mặt. Nàng cắn chặt môi, cầm kiếm lướt nhanh qua người của Nguyệt Triêu.
- Đợi đã nào...!
Phong Linh dừng bước, tay nắm thật chặt thanh kiếm, lưng hướng về phía Nguyệt Triêu.
- Phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện. Nếu có chuyện thì nói cho huynh biết.
Nguyệt Triêu nhẹ giọng nói khẽ.
- Cảm ơn sư huynh.
Thi triển thuật pháp mới học chưa được nhuần nhuyễn lắm, cô bé quật cường ôm lấy dũng khí lớn nhất từ thuở bình sinh đến nay, lần đầu tiên dứt khoát đi khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động, hướng phía Đông mà bay đi, không hề ngoái đầu lại dù chỉ một lần.
...
Nam Chiêm Bộ Châu, núi Côn Lôn.
Trong rừng cây rậm rạp, gió thổi lá cây nghe xào xạc.
Khỉ Đá đang hóa thành đạo đồ gạt mấy nhánh cây ra rồi từ trên cây nhảy xuống, ngẩng đầu lên nhìn trăng đang treo lơ lửng trên không đến thừ người ra.
- Tại sao ta lại chợt nhớ tới cô gái nhỏ kia nhỉ? Có lẽ đời này cũng khó mà gặp lại được nàng. Cái gì cũng không biết mới là hạnh phúc nhất.
Thở dài, hồi lâu sau, hắn bất đắc dĩ nở nụ cười.
Cúi đầu, Khỉ Đá nắm thật chặt Hành Vân côn, dựa theo con đường đã định kiên cường bước về phía trước.