Dịch: Mink
Biên: †Ares†
Bên ngoài Hoa Quả Sơn, trên chiếm hạm chỉ huy của hạm đội Nam Thiên Môn, vài thiên binh phối hợp với một vị thiên tướng đang vội vàng đưa Tăng Trưởng Thiên Vương trọng thương hôn mê vào khoang thuyền.
Vài vị quân y Ngộ giả đạo đi theo phía sau, không ngừng lẩm bẩm:
- Chậm một chút, chậm một chút.
Thỉnh thoảng lại có vết máu nhỏ xuống dưới sàn tàu.
Na Tra ngồi phệt ở một góc, dựa Hỏa Tiêm thương lên vai, nắm Linh Lung bảo tháp, vẻ mặt uể oải.
Đa Văn Thiên Vương, Trì Quốc Thiên Vương đứng ở trước mặt Na Tra không biết nói gì, vẻ mặt nặng nề.
Xung quanh không một tiếng động, chúng tướng như rắn mất đầu.
Hồi lâu sau, một lão tướng đi đến trước mặt ba người, chắp tay hỏi:
- Hai vị Thiên Vương, tam thái tử, tiếp theo nên làm thế nào, kính xin chỉ rõ?
Đa Văn Thiên Vương ngẩng đầu lên, thuận miệng thở dài:
- Lui lại đi.
- Không được!
Trì Quốc Thiên Vương thở hổn hển, nhìn về phía Đa Văn Thiên Vương nói:
- Không thể lui lại!
- Không lui lại thì làm gì bây giờ? LýThiên Vương đang trong tay yêu hầu kia!
- Chúng ta lui đi đâu? Rút về Nam Thiên Môn sao? Chuyện này không thể giấu được, chẳng bao lâu, Thiên Đình sẽ biết. Lúc đó chúng ta chắc chắn vẫn phải tấn công mà còn thêm tội giấu giếm quân tình.
- Hừ!
Đa Văn Thiên Vương bật cười khinh bỉ:
- Nói nhiều như vậy, hóa ra là ngươi sợ bị truy cứu trách nhiệm! Thật là uổng phí Thiên Vương vẫn luôn coi trọng ngươi như vậy!
- Ngươi!
Trì Quốc Thiên Vương chán nản, lại hạ giọng nói tiếp:
- Ta là hạng người như vậy sao? Nếu chúng ta bị cách chức, một nhóm người khác sẽ tiếp nhận Nam Thiên Môn, thì ai sẽ để ý chuyện sống chết của Lý Thiên Vương? Lúc đó muốn nghĩ cách cứu viện cũng không thể được!
Đa Văn Thiên Vương trợn trừng mắt quát lớn:
- Vậy cũng tốt hơn là không rút quân. Ngươi không nghe hiểu sao? Nếu chúng ta không rút quân, yêu hầu có thể sẽ giết chết Lý Thiên Vương!
- Chúng ta rút quân thì sao? Hãy nhìn Quảng Mục kia. Thủ đoạn của yêu hầu các ngươi đã chứng kiến rồi, nếu để cho Lý Thiên Vương ở trong tay hắn một thời gian sẽ như thế nào? Chuyện này nhất định phải giải quyết ngay! Chúng ta không có cách nào giải quyết yêu hầu, nhưng mười tám vạn đại quân thì hắn làm sao đỡ nổi? San bằng Hoa Quả Sơn cũng dư sức! Chỉ cần yêu hầu kia còn kiêng kị thì Lý Thiên Vương vẫn sẽ an toàn. Ngày hôm nay đàm phán không được thì ngày mai lại đàm phán. Chúng ta sẽ đàm phán đến khi nào được thì thôi. Mười tám vạn thiên quân xuất chinh, cả Thiên Đình đều đang nhìn. Chúng ta tự nhiên rút quân, ngươi nghĩ những tiên gia thiên tướng có thù với Lý Thiên Vương không sinh nghi sao? Lúc đó cục diện sẽ biến thành thế nào, ngươi đã nghĩ đến chưa?
- Ngươi dựa vào cái gì nhận định chúng ta không rút quân thì yêu hầu sẽ đàm phán? Nếu chuyện không như ngươi nghĩ? Hắn là yêu, ngươi đừng quên điều ấy! Yêu sẽ quan tâm đến sinh tử của đồng loại sao? Hắn sẽ để ý đến sinh tử của những con yêu khác trên Hoa Quả Sơn sao? Nếu Thiên Vương xảy ra chuyện, ngươi gánh nổi trách nhiệm này sao?
- Đừng cãi nhau nữa ~!
Na Tra vẫn đang im lặng đột nhiên hét lên khiến mọi người đều ngừng lại.
Mọi người nhìn về phía Na Tra, thấy Na Tra đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào Linh Lung bảo tháp trên tay. Chớp chớp cặp mắt trong suốt, chống Hỏa Tiêm thương, Na Tra chậm rãi đi về hướng cửa khoang.
Đi đến cửa, Na Tra quay đầu lại nói nhỏ:
- Đừng tranh cãi nữa! Đây là lỗi của ta, nếu ta nhanh chóng quay lại hạm đội thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Cho ta một ngày, ta sẽ thử đi giải quyết chuyện này.
Dứt lời, Na Tra bước chân vào bên trong.
Trên boong tàu chỉ còn lại tiếng gió. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn về phía cửa khoang.
Na Tra ngơ ngác bước dần về gian phòng của mình, đóng sập cửa phòng lại.
Tiếng sập cửa thật lớn vang lên. Na Tra giống như mất tòa bộ khí lực, ngồi thụp xuống mặt đất, ôm mặt.
Nhìn từ bên ngoài, Na Tra chỉ là một cậu bé xinh xắn chưa tới mười tuổi. Thân thể tạo thành từ củ sen nên không có giới tính, cũng không lớn lên, thậm chí tâm tính cũng chỉ dừng ở giai đoạn trẻ nhỏ..
Trong câu chuyện không muốn nhớ lại ở ải Trần Đường, phụ thân tự tay giao Na Tra cho Tứ Hải Long Vương trả thù.
Một đứa bé bảy tuổi róc thịt trả mẹ, lóc xương trả cha.
Đây mãi mãi là nỗi đau của Na Tra. Vì thế, dù một đám tiên gia đứng ra hòa giải, nhưng quan hệ cha con từ ngàn năm nay vẫn luôn có tầng ngăn cách, một tiếng “cha” cũng không tình nguyện. Tới bây giờ, Na Tra đã có thể nói cười với Tứ Hải Long Vương, thậm chí có thể nâng cốc vui vẻ với Ngao Bính, nhưng vẫn không bỏ xuống được chuyện đó.
Ngàn năm rồi, bất kể Lý Tịnh muốn bồi thường thế nào, cũng không thể bồi thường được.
Na Tra chưa bao giờ nghĩ sẽ tha thứ cho Lý Tịnh.
Nhưng vừa rồi, Na Tra thật sự muốn dùng chính mình để đổi lại Lý Tịnh. Đó là suy nghĩ từ tận đáy lòng.
Đánh với Khỉ Đá, Na Tra biết Khỉ Đá sẽ không giết mình, cho nên rất tùy hứng. Na Tra không nghe lệnh trở về, cha lại giống như bình thường xuất hiện để giúp Na Tra chỉnh đốn lại cục diện.
Mọi chuyện vốn vô cùng bình thường, vì sao lại biến thành như vậy?
Kết quả, lại là cha bị bắt, còn mình an toàn trở về.
Cũng đã lóc xương trả cha, chẳng lẽ vẫn còn thiếu nợ sao?
- Không được! Nhất định phải cứu ông ta về! Nhất định... Nhất định phải cứu ông ta về!
Na Tra mở to hai mắt lẩm bẩm.
...
Lữ Lục Quải vội vàng chạy vào phòng luyện đan, từ lầu chính thông qua hậu viện đi đến trước cửa phòng Dương Thiền.
Thấy cánh cửa khép hờ, Lữ Lục Quải không gõ cửa mà đẩy thẳng xông vào.
- Cửu... Cửu Đầu...
Lữ Lục Quải giật mình, bởi vì gã nhìn thấy trong phòng trừ Dương Thiền còn có một người khác - Dương Tiễn.
Lúc này, Dương Tiễn đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế cạnh bàn tròn trong phòng, ánh mắt lạnh nhạt liếc một cái khiến Lữ Lục Quải sốc tại chỗ.
Hao Thiên Khuyển đang ở hình dạng chó chạy tới, hít hà trên người Lữu Lục Quải, giương mắt nhìn lên, ánh mắt khinh thường.
...
Trong phòng tiếp khách, Khỉ Đá ngồi đối diện Cửu Đầu trùng, Dĩ Tố nhu thuận ở bên cạnh pha trà.
Căn phòng này không lớn, phong cách như Tiềm Tâm điện của Tu Bồ Đề, nhưng không có giá sách cùng tranh chữ ở trên tường nên càng mộc mạc.
Từ khi tạo căn phòng này, Khỉ Đá vẫn chưa từng tiếp ai. Hôm nay là lần đầu tiên sử dụng. Nguyên nhân là có thể tiến vào Hoa Quả Sơn đều là yêu trong thành hoặc là người mình, còn không cũng là đám sư huynh đệ ở Tà Nguyệt Tam Tinh động, căn bản không cần dùng nơi này.
Cửu Đầu Trùng coi như là vị khách đầu tiên.
Vừa vào trong phòng, chính xác hơn là vừa vào thành, Cửu Đầu Trùng đã liên tục nhìn ngó xung quanh.
Ánh mắt gã cuối cùng dừng lại ở trên mặt Dĩ Tố, đang muốn khen một tiếng nhưng chợt nhớ đến điều gì nên lập tức ngậm mồm.
Không mấy kẻ tới nhà người khác mà đi khen nữ quyến trong nhà người ta xinh đẹp, hơn nữa người đi khen còn là một yêu vương cường đại, thì càng làm người ta sinh liên tưởng không tốt, cho là mình có mưu đồ.
Mấu chốt là, ngay lần đầu tiên gặp mặt, Cửu Đầu Trùng cảm giác trong mắt Khỉ Đá có địch ý, sau khi gã tán dương Phong Linh thì địch ý càng lớn.
Dĩ Tố ngâm xong lá trà, đưa đến trước mặt hai người rồi lặng lẽ lui ra. Cửu Đầu Trùng cúi đầu nhấp một ngụm trà rồi cười nói:
- Trà ngon
- Trà ngon?
Khỉ Đá thản nhiên cười cười, vẫn một ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm Cửu Đầu Trùng:
- Chỉ là lá trà bình thường thôi, sao có thể gọi là trà ngon đây?
Cửu Đầu Trùng để chén trà xuống, bĩu môi:
- Chỉ cần là thật thì đó là trà tốt.
Gã tự tay gõ xuống sàn nhà:
- Sàn này cũng là thật.
Khỉ Đá lặng lẽ không nói.
Cửu Đầu Trùng lại ngẩng đầu nhìn lên trần nhà sơ sài:
- Hoa văn trang trí này cũng là thật.
Khỉ Đá vẫn lặng im không nói.
Cửu Đầu Trung lại cười:
- Thật sự hâm mộ, ta phát hiện trong thành này cái gì cũng là thật, không khác thành trì của nhân loại bao nhiêu. Yêu quái vốn chỉ biết sống lang thang, ăn bữa nay lo bữa mai. Ngươi có thể cho bọn chúng một chỗ như vậy, đừng nói là muốn cùng đối kháng đại quân Thiên Đình, cho dù là tìm chết, hẳn cũng không ít kẻ vẫn nguyện ý.
Khỉ Đá thản nhiên cười cười, thuận miệng hỏi:
- Cửu Đầu huynh là muốn cười yêu thành của ta sơ sài phải không?
Cửu Đầu Trùng vẫn đang nhìn xung quanh:
- Tại sao lại là chê cười? Là hâm mộ chứ. Bất kì một con yêu quái nào cũng muốn sinh hoạt tại chỗ như thế này.
- Hoàn cảnh ở đây còn kém hơn so với thành Ác Long của Giao Ma Vương. Hay là Cửu Đầu huynh chưa từng đến chỗ đó?
- Đã đi qua. Nhưng chỗ đó không khiến ta cảm thấy thoải mái như ở đây, nên ta cũng chỉ đi qua. Quan trọng là ta và Hắc Giao không quen biết, cũng không muốn làm quen với hắn.
Cửu Đầu Trùng lại cầm chén trà lên nhấp môi.
Khỉ Đá bỗng nhiên mặt không đổi sắc hỏi:
- Không quen? Cửu Đầu huynh quả nhiên là người nghĩa khí.
- Nói vậy là sao?
Cửu Đầu Trùng ngước mắt nhìn hắn.
- Không phải sao? Không quen nhưng vẫn liều mạng cứu giúp!
Khỉ Đá nhìn chằm chằm Cửu Đầu Trùng, nói tiếp:
- Trước đó vài ngày, ta nghe nói lục đại yêu vương ở Tây Ngưu Hạ Châu bị phục kích, mà Cửu Đầu huynh đã xuất thủ giúp đỡ mới thoát được.
- Xem ra ngươi rất chú ý tới sáu yêu vương kia.
- Ta là chủ nhân Hoa Quả Sơn, không chú ý tới tin tức làm sao được?
- Là thế nào?
Cửu Đầu Trùng liếm liếm môi, mày hơi nhíu, hỏi lại:
- Ngươi và sáu yêu vương từng có va chạm?
- Một chút chuyện cũ. Chỉ là việc nhỏ thôi.
Khỉ Đá cười nhẹ.
Cửu Đầu Trùng không nhìn thấy sắc mặt của Khỉ Đá thay đổi, nhưng gã đã mơ hồ đoán được địch ý với mình là do đâu.
Gã cúi đầu yên lặng uống trà. Chén trà không quá lớn nên mau chóng cạn.
Dĩ Tố lặng lẽ thêm trà cho gã.
Cửu Đầu Trùng mân mê chén trà, thở dài:
- Việc nhỏ là tốt. Nhất tiếu mãn ân cừu đi. Thời đại này, bất kể là đại yêu, tiểu yêu, hay yêu vương, đều bị thiên quân đuổi chạy khắp nơi. Làm yêu quái đã khổ, lại còn tự đánh nhau nữa, chẳng phải là chết càng nhanh sao?
Khỉ Đá nhẹ giọng hỏi:
- Ta lại nghĩ là, Cửu Đầu huynh cùng sáu yêu vương kia đang “đi qua” Hoa Quả Sơn.
Vẻ mặt Cửu Đầu Trùng nhất thời cứng lại.