Dịch & Biên: †Ares†
Kim Cô bổng, tùy tâm sử dụng, lúc ngắn lúc dài, côn pháp kín không kẽ hở, đã công lại thủ. Mười mấy thiên tướng vây công lại không một kẻ nào tới gần được Khỉ Đá, trong nháy mắt còn có ba người trọng thương lui bước.
- Chỉ bằng các ngươi muốn đối phó ta? Kể cả các ngươi có viện quân thì thế nào? Hoa Quả Sơn ta có bị diệt, cũng nhất định kéo theo thủy quân Thiên Hà các ngươi!
Yêu hầu kia cười như điên, không ngừng xuyên qua thiên binh thiên tướng.
- Bày trận! Không thể đấu cứng với hắn!
Thiên Bồng mở to hai mắt nhìn, chậm rãi ôm ngực đứng lên, được nửa bước lại lảo đảo, phun một ngụm máu lên sàn tàu.
Sáu dải sáng vàng cùng lúc phóng về phía Khỉ Đá, nháy mắt trói chặt tay chân hắn, sau đó do mười hai thiên tướng điều khiển kéo dây về.
Chỉ một tích tắc ngắn ngủi này, vô số thiên tướng đã tung đòn. Từ xa nhìn lại, tựa như là vô số ngôi sao băng cùng rơi về một chỗ.
Khỉ Đá do Dương Thiền hóa thành vẫn ngồi trên vương tọa, thấy vậy thẳng người lên, bàn tay không tự chủ được nắm chặt tay vịn.
Sau một cái nháy mắt, sáu sợi dây vàng kia đồng thời đứt rời, tất cả công kích đều trượt vào khoảng không.
Đợi khi Khỉ Đá hạ xuống boong tàu, tất cả mọi người có thể thấy được tay trái của hắn bị xé ra một miệng vết thương thật sâu, máu tươi đầm đìa.
Thản nhiên nhìn vết thương của mình, hắn lại cười lớn, thở hổn hển.
Vô số yêu quái đã tiến được vào trận thiên võng. Trong đường hầm, lửa vẫn đang thiêu đốt, những thi thể cháy đen bốc ra mùi thịt nướng khét lẹt.
Mở to hai mắt nhìn, Khỉ Đá cười dữ tợn, cắn răng đối mắt với Thiên Bồng:
- Ta biết đều là vì phe mình, nhưng ta thật sự muốn giết ngươi. Thật sự, cực kỳ muốn bằm thây ngươi thành vạn đoạn!
Dưới công kích của chúng yêu, lần lượt từng tiết điểm bị phá vỡ. Thiên võng bắt đầu sụp đổ từng mảng. Yêu chúng từ bên ngoài nhân đó dũng mãnh tràn vào. Tên lạc bay múa, loạn chiến!
Các thiên tướng sớm đã tiêu hao hết linh lực, giờ không còn cách nào chống đỡ vẹn toàn được chiến trận. Binh lính thủy quân Thiên Hà miễn cưỡng tụ thành từng nhóm chống đỡ, nhưng kết cục chỉ có bị chia ra bao vây.
Thiên Bồng cười khổ:
- Không ngờ, vẫn không chống đỡ nổi một khắc cuối cùng.
- Nguyên soái...
- Không có việc gì.
Y chống kiếm, đẩy nhóm thiên tướng đang che chắn trước mặt mình ra, tiến tới từng bước, trực diện với Khỉ Đá.
- Thiên Đình căn bản không hề cho ngươi đường lui, Nghê Thường của ngươi cũng bị đọa vào luân hồi. Đổi cái ngu trung vĩnh viễn của ngươi bằng mạng của yêu chúng Hoa Quả Sơn, ngươi cảm thấy đáng sao?
- Có đáng hay không, há lại do con yêu hầu nhà ngươi biết được?
Thiên Bồng cởi giáp đầu, rút trâm cài tóc, đâm thẳng vào giáp vai của mình.
Từng luồng linh lực trút vào, trâm cài tóc kia trở nên trong suốt như băng rồi tan dần theo máu.
- Hắn làm gì vậy?
Lữ Lục Quải đứng cạnh Dương Thiền, hỏi.
- Đó là Băng Trùng trâm, hắn đang... phong bế thương thế của mình, kích phát tiềm năng. Hiệu quả chỉ có một nén nhang, sau đó vết thương càng nặng.
Dương Thiền khẽ run lên nói.
- Cố làm ra vẻ huyền bí!
Giậm chân sau một cái, Khỉ Đá đã hóa thành một luồng sáng vàng đánh tới Thiên Bồng. Một đường lao tới, kéo dọc Kim Cô bổng, boong tàu cũng bị xẻ thành hai nửa. Một tấm sắt bị hất bay khiến một thiên binh không né kịp, bị gọt luôn nửa cái đầu.
Cắn chặt răng, Thiên Bồng vận linh lực, hai tay cầm kiếm đỡ lấy một gậy của Khỉ Đá.
“Choeng ~!”
Va chạm kịch liệt sinh ra gợn sóng khí khuếch tán xung quanh, khiến một đám thiên tướng gần đó đều bị đẩy bay.
Thiên Bồng cũng không đỡ nổi một gậy kia, thân hình bắn về sau, làm nát cả một góc chiến hạm.
Mắt thấy yêu quân sắp thắng, sáu yêu vương trốn phía xa bắt đầu nóng lòng muốn mang theo quân đội của mình lao tới thử.
Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời ngay phía trên chiến trường, một khe hở màu đen chậm rãi mở rộng dần, bao bọc trong sấm sét chớp động, liên tục phát những tiếng lách tách.
Tất cả, bất kể là yêu quân hay thiên quân đều ngây dại.
Sáu yêu vương mới vừa nhấc mình lên không lại rụt trở về.
- Cái gì vậy?
Bằng Ma Vương hỏi khẽ.
- Đó là... Nhị Thập Bát Tú liên thủ triệu hoán Tinh môn, có thể truyền tống vượt qua vạn dặm.
Ngưu Ma Vương thấp giọng nói.
...
Trên trời, Thái Bạch Kim Tinh nâng một cuộn lụa vàng, mặt tươi cười.
- Thiên Bồng ơi Thiên Bồng, không phải lão phu muốn hại ngươi, mà ngay cả Lão Quân cũng muốn cứu con khỉ kia. Chỉ trách vận khí của ngươi không tốt, uổng công nhận tội. Ha ha ha ha, thiên ý là như thế rồi!
Một đường xuyên qua hai mươi bảy tầng trời, hạ xuống đài Điểm Tướng cạnh điện Linh Tiêu, Thái Bạch Kim Tinh lại kinh ngạc phát hiện chẳng thấy một chính thần nào ở đây, mà chỉ thấy hơn vạn thiên tướng cảnh giới Luyện Thần đang vận chuyển vật tư lên chiến hạm ở phía xa xa.
- Lý Tịnh đâu? Còn có Nhị Thập Bát Tú, Cửu Diệu Tinh Quân... Bọn họ đi đâu rồi?
Thái Bạch níu một viên tiểu tướng, hỏi.
- Bẩm Tinh Quân, nhóm Lý Thiên Vương đã xuất phát trước, để lại chúng tiểu nhân chuẩn bị quân nhu rồi sẽ theo sau.
- Cái gì? Đã xuất phát? Bệ hạ còn chưa có...
Thái Bạch Kim Tinh cúi đầu liếc nhìn thánh chỉ trong tay, trong đầu hiện lên cảnh tượng Thái Thượng liếc thoáng qua Quyển Liêm khi y trở lại đình viện:
- Là Quyển Liêm?
Tiểu tướng kia không hiểu, nhìn Thái Bạch Kim Tinh nói:
- Tinh Quân có còn gì sai bảo không ạ? Nếu không còn, tiểu nhân còn phải tiếp tục vận chuyển vật tư.
- Không có, ngươi đi làm việc đi.
Thái Bạch Kim Tinh khoát tay áo nhìn phía Đông Nam, hơi do dự rồi bay lên không rời đi.
...
Trên tầng trời ba mươi ba, trong đình viện của Đâu Suất cung.
Một luồng gió mát thổi qua khiến cây lá reo lên xào xạc. Từng cánh hoa khô héo theo đó rơi xuống.
Nhìn cành lá lay động, Ngọc Đế chợt cảm thán:
- Hoa trên tầng trời thứ ba mươi ba lại cũng biết héo tàn.
- Bệ hạ nghĩ hoa hồng trên tầng trời thứ ba mươi ba cũng nở rộ mãi như ở Thiên cung sao?
Thái Thượng khẽ đẩy hai chén trà mới rót đầy tới trước mặt Ngọc Đế và Quyển Liêm, vuốt râu nói:
- Hoa nở hoa tàn, đều có đạo lý riêng. Nếu không có tiếc hận khi hoa rơi, làm gì có vui sướng khi hoa nở? Tương tự, nếu không có tử, sao lại có sinh? Xử sự chi đạo, quý ở “vô vi”, thuận theo tự nhiên. Như thế, chẳng phải rất tốt?
Ngọc Đế cười nhẹ, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hít sâu mùi hương, sau đó thở dài:
- Như vậy tự nhiên là tốt, chỉ là, ngộ không ra.
- Ngộ đạo không phải chuyện một ngày, cần kiên trì bền bỉ.
- Lão Quân nói rất đúng.
Hơi dừng một chút, Ngọc Đế nhìn chăm chú vào chén trà, lại nói:
- Trẫm có một chuyện muốn mời Lão Quân hỗ trợ, không biết có được không?
- Mời nói.
Thái Thượng ngửa đầu nói.
- Thiên Bồng kia, không biết Lão Quân có biết tới không?
- Đương nhiên là biết.
Thái Thượng vuốt râu, khẽ gật đầu nói:
- Nguyên soái tân nhiệm của thủy quân Thiên Hà, có can đảm hỏi lão hủ việc cây Nguyệt lúc ở hội Bàn đào, xin lão hủ thay nụ hoa đã tàn. Người như thế, ngàn vạn năm cũng chỉ có một, sao lại không biết được?
- Lại có việc này?
Ngọc Đế lắc đầu cười khổ nói:
- Quả nhiên là lớn gan làm loạn mà. Đợi gặp hắn, trẫm sẽ mắng hắn một trận.
- Mắng thì miễn đi.
Thái Thượng phẩy tay áo nói:
- Lớn gan cũng là can đảm. Người này tâm tính ngay thẳng, xuất thân không cao, mà lại cố chấp, khổ vì tình. Nếu đặt ở thế gian, tuổi thọ ngắn ngủi trăm năm, hẳn là bậc trung lương... Nói không chừng còn có thể lưu truyền một đoạn giai thoại. Chỉ tiếc là đến nhầm Thiên Đình. Lúc trước hắn có công ở cuộc chiến Phong Thần, khi luận công, là lão hủ cố ý để Khương Tử Nha xóa tên của hắn. Chỉ tiếc là... hắn lại cho rằng Thiên Đình hồ đồ, còn thề phải lập lại trật tự. Ha ha ha ha.
Thái Thượng ngẩng đầu nhìn màn trời xanh thẳm, nói:
- Chúng sinh đều biết có “mệnh”, đều nói muốn loại bỏ “số mệnh”, nhưng chẳng mấy người đề cập “mệnh” là cái gì. Sửa được “mệnh” do người khác an bài, chẳng lẽ nhất định sẽ có “mệnh” mình muốn chắc? Cái khổ ngàn năm này, hắn vốn không cần phải chịu.
Cúi đầu, Thái Thượng cười cười liếc nhìn Ngọc Đế một cái, nói:
- Muốn làm anh hùng, phải có giác ngộ bi tráng. Có đôi khi không nhận thua còn thảm hại hơn cả nhận thua. Tới lúc đó, dù có hối hận cũng muộn rồi.
Ngọc Đế chắp tay nói:
- Vạn vật tam giới, sinh tử biến hóa, đều không thể tránh được hai mắt Lão Quân.
- Lão hủ cũng chỉ biết được một phần thôi.
- Việc vẽ vòng phân giới kia, trẫm đã theo Lão Quân. Giờ trẫm muốn cầu Lão Quân một chuyện.
- Nói đi.
- Thiên Bồng đã nhận tội chuyện ôn độc ở Nam Chiên Bộ Châu, nhưng trẫm biết hắn sở dĩ nhận là vì...
Ngập ngừng, Ngọc Đế nói:
- Nguyên nhân trong đó, chắc hẳn Lão Quân còn rõ ràng hơn trẫm. Hiện sự tình đã tới bước này, trẫm muốn nhờ Lão Quân bất kể thế cũng cũng giữ cho hắn một mạng.
Dứt lời, Ngọc Đế hơi cúi đầu.
Nhìn Ngọc Đế cúi đầu chắp tay, Thái Thượng thở dài nói:
- Vẫn không ngộ ra sao...
- Kính xin Lão Quân nhận lời trẫm.
Ngọc Đế cao giọng nói.
Lại một luồng gió nhẹ lướt qua, mấy cánh hoa rơi xuống. Có một cánh rơi vào chén trà của Ngọc Đế, tạo nên gợn sóng.
Trong đình viện, Thái Thượng ngửa đầu thở dài, hồi lâu, vuốt râu nói:
- Nếu bệ hạ nhất định muốn như thế, cũng chưa hẳn không thể. Chỉ là, lão phu còn có một chuyện khác, muốn xin bệ hạ nhận lời.
- Mời Lão Quân nói.
- Có một nữ tử, sinh ở Bắc Câu Lô Châu, tên gọi là Phong Linh. Lão hủ quan sát cảm thấy không tồi, muốn xin bệ hạ cho nữ tử này một chức tiên nữ, thu lên Thiên Đình, có được không?
...
- Mẹ nó, may mà chưa ra ngoài. Đám thiên quân này còn ai tới nữa không không biết.
Bằng Ma Vương oán hận chửi thề một câu, co đầu rụt cổ trốn tiếp sau tảng đá.
Những yêu vương còn lại cũng câm như hến.
Đột nhiên, bọn gã phát hiện lúc trước mình tụ tập yêu quân đối kháng trực diện với thiên quân là chuyện ngây ngô đến mức nào.
Dù mạnh mẽ như Hoa Quả Sơn lại thế nào?
Sức mạnh của Thiên Đình quả thực là vô cùng vô tận!
Thế nhưng, con khỉ kia gian xảo đến vậy, kiến thức cũng rộng rãi, vì sao lại cam tâm tình nguyện rơi vào vũng bùn này chứ?
Sáu đại yêu này nghĩ mãi không rõ.
Vô số thiên binh cưỡi thiên mã, mặc giáp dày, chui qua khe hở màu đen kia xuất hiện ở chiến trường. Dẫn đầu đội kỵ binh này là Thiên Cầm.
Thiên Cầm giơ cao mã đao, thét to:
- Đội kỵ binh chuẩn bị xung phong!
Lập tức, vô số kỵ binh sắp xếp thành trận hình tên nhọn, chờ xuất kích.
- Đây là có chuyện gì? Nhóm của Thiên Cầm kia không phải nhanh nhất là hai ngày nữa mới có thể đến sao?
Khỉ Đá toàn thân đầm đìa máu, mở to mắt ngơ ngác nhìn khe hở trên trời.
Từng bóng người xa lạ xuất hiện, đó là những thiên tướng và quan văn mặc chiến giáp khác loại với thủy quân Thiên Hà, thậm chí còn có cả một đám lừa trọc!
Tới cuối cùng, Khỉ Đá thấy được Lý Tịnh và Na Tra.
- Đây là Tinh môn của Nhị Thập Bát Tú.
Thiên Bồng xách kiếm chậm rãi bay tới cách Khỉ Đá chừng hai mươi trượng, liếc nhìn Khỉ Đá một cái, lau máu ở khóe miệng, cười nhạt:
- Thắng bại đã phân.
Vô số thiên tướng đã bắt đầu tụ tập đến phía sau Thiên Bồng.
- Thắng bại đã phân?
Cúi đầu, Khỉ Đá nhìn xuống tầng thi thể thật dày trên mặt đất. Đây là cái giá song phương phải trả sau cuộc chiến hai ngày đêm.
Thiên quân đã bị chia cắt thành vô số nhóm nhỏ. Các yêu quái thì đang lợi dụng tất cả thủ đoạn có thể, say máu chiến đấu.
Chiến sự đã tới nước này, chỉ cần thêm một canh giờ, không, chỉ cần nửa canh giờ nữa... Thắng lại đã gần trong gang tấc rồi. Thế nhưng...
Khỉ Đá bất đắc dĩ nở nụ cười.
- Trốn đi. Trốn xuống dưới đất, chúng ta còn có cơ hội.
Dương Thiền bay tới kéo lấy tay Khỉ Đá.
Hai “Mỹ Hầu Vương” đứng cạnh nhau, khiến những thiên tướng đối diện không khỏi nhíu mày.
- Thật sự có cơ hội không?
Khỉ Đá nhếch môi cười hỏi.
- Chỉ cần chưa chết thì vẫn còn cơ hội!
Khỉ Đá chậm rãi lắc đầu nói:
- Cô cho bọn họ lui lại, ta đi chặn kỵ binh của đối phương.
- Một mình ngươi sao?
- Bằng không thì sao đây? Còn có ai có “bất tử chi thân” giống ta sao?
Hai người bốn mắt giao nhau.
Dương Thiền cắn chặt môi, nhìn Khỉ Đá từ từ gỡ tay hắn ra khỏi tay nàng. Nàng muốn ngăn cản, lại không tìm được lý do.
- Ngươi chẳng giống một vị vương gì cả, cái gì cũng tự mình gánh.
- Bởi vì không ai có thể gánh giúp ta.
Quay đầu lại, chỉ vào Thiên Bồng đang được các thiên tướng vây tròn bên trong, Khỉ Đá nhếch môi cười, chậm rãi lui về sau, nói:
- Chuyện của chúng ta, chưa xong!
- Sẽ có một ngày giải quyết.
Thiên Bồng mặt không thay đổi đáp.
- Tốt lắm, ngươi nói, đừng quên!
Dứt lời, Khỉ Đá xoay người hóa thành một luồng sáng vàng, nháy mắt bay ra ngoài mấy trăm trượng. Kim Cô bổng theo đó quét ngang, giải trừ khốn cảnh cho Cửu Đầu Trùng và Đoản Chủy. Thân hình hắn lại lóe lên một cái, đã xuất hiện phía trước hàng ngũ kỵ binh trên bầu trời.
- Hắn muốn làm gì? Không muốn sống chăng?
Cửu Đầu Trùng nhìn thấy thế choáng váng, ngơ ngác hỏi Dương Thiền.
- Hắn không có việc gì.
Giơ tay lên, Dương Thiền cao giọng quát lớn:
- Toàn quân rút xuống đất ~!
Tất cả yêu quái bắt đầu không cam lòng rút quân.
Chiến đấu đẫm máu đổi lấy thành quả sắp tới tay, lại bị đoạt ngay trước mắt.
Từng giọt máu tươi chảy từ miệng vết thương trên cánh tay Khỉ Đá, phiêu đãng theo gió.
Một tay nhấc Kim Cô bổng, Khỉ Đá cắn chặt răng, đơn độc ngăn lại kỵ quân, trừng hai mắt quát lên:
- Đến đây đi ~!
Ngơ ngác nhìn con khỉ điên cuồng này, Thiên Cầm quay đầu nhìn phía Lý Tịnh.
- Thời gian không có nhiều, mau chóng chấm dứt chiến đấu đi. Giết hắn!
Lý Tịnh nói.
Cắn chặt răng, Thiên Cầm vung mã đao quát:
- Đột kích ~!
- Đột kích ~!
Tất cả kỵ binh cùng huơ đao quát lên.
Ước chừng hai vạn kỵ binh vũ trang đến tận răng hóa thành một cơn lũ màu bạc đâm từ trên trời xuống mặt đất, lại bị chặn ngang bởi một thanh Kim Cô bổng được múa nhanh đến không một kẽ hở.
...
Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Gió nhẹ từ từ thổi qua, hất lên tóc mai.
Trong hành lang, Tu Bồ Đề mặc bộ đạo bào trắng đang chống tay lên lan can, vuốt râu ngẩng đầu nhìn trời.
Trời chiều ngả về Tây, hai cánh nhạn chậm rãi đảo nghiêng rẽ nắng.
Vu Nghĩa đi tới sau lưng Tu Bồ Đề, khom người nói:
- Sư tổ, đến giờ dùng bữa tối rồi ạ.
- Ừ.
Tu Bồ Đề tựa như choàng tỉnh, mở to mắt, hít một hơi thật sâu, rồi khẽ thở dài:
- Chờ một chút đi, hôm nay mặt trời lặn thật đẹp. Ta muốn nhìn thêm một lúc.
- Vâng.