Dịch: †Ares†
Biên: Spring_Bird
Trong đại điện lộng lẫy, mấy ngọn đèn dầu trong chén lay động, ánh lửa đỏ hồng soi rọi cảnh vật thành những chiếc bóng lắc lư theo ngọn gió xuyên qua từ cửa sổ.
Ác Giao ngồi trên long ỷ, ngơ ngác nhìn thẻ tre trong tay mình, mắt híp lại thành một đường.
- Tự thu xếp ổn thỏa?
Gã vừa thu được truyền tin của Tăng Trưởng Thiên Vương từ Nam Thiên Môn, tổng cộng bốn chữ - “Tự thu xếp ổn thoả“.
- Có ý gì?
Gã nhíu chặt mày, thì thào.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn không có đáp án, gã ngẩng đầu lên thở thật dài.
- Mặc xác.
Gã lười biếng ngáp một cái, vòng tay đấm đấm lưng, vịn vào ghế đứng dậy, chuẩn bị muốn xoay người trở về tẩm cung đi ngủ.
Tiếp theo có chuyện gì cũng để mai rồi nói. Dù sao một ngày thế gian so với trên Thiên Đình cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Ngay lúc đó, một yêu quái mặc triều phục màu đen từ ngoài cửa chạy như bay đến, hô lớn “Chúc mừng bệ hạ chúc mừng bệ hạ” rồi “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
Hừ một tiếng, Ác Giao ngồi trở lại long ỷ, mặt không thay đổi hỏi:
- Sao? Đánh thắng?
- Đánh thắng!
Yêu bộc kia ngẩng đầu, vẻ mặt hưng phấn không cần nói cũng hiểu.
- Đánh thắng là tốt rồi.
Ác Giao ngáp đến nước mắt cũng chảy ra, đoạn nói tiếp:
- Hàng năm đều như vậy, có cái gì đáng mừng. Không phải là bên ta tổn thất thảm trọng, thiên quân bị bức lui sao.
Chỉ thấy yêu bộc kia dùng dùng ống tay áo che miệng nở nụ cười:
- Bệ hạ nói sai rồi.
- Sao? Chẳng lẽ còn thắng lớn hơn?
Ác Giao nhăn mặt, nhíu mày, liếc nhìn yêu bộc đang quỳ trên mặt đất.
- Khởi bẩm bệ hạ, đúng là như thế! Quân ta đại thắng! Đại thắng ạ! Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ! Bệ hạ hồng phúc tề thiên!
Yêu bộc kia cao giọng hô lên, bái lạy.
Ác Giao mở to mắt, cái tay đang chống trán khẽ run lên:
- Ngươi nói... chúng ta đại thắng? Thế nào là đại thắng?
Nhớ tới tin tức vừa nhận được, chẳng biết tại sao tim hắn đập thình thịch.
Chỉ nghe yêu bộc ho khan hai tiếng, mở to hai mắt, cất cao giọng nói:
- Bẩm báo bệ hạ, quân ta dùng chiến hạm dụ thiên quân vào trong, sau đó làm nổ, thiên quân chết thảm kêu rên khắp nơi! Quân ta đại thắng ạ!
- Sao có thể... Tin này từ nơi nào đến?
Ác Giao khoát tay, chỉ cho là chuyện cười.
- Bẩm báo bệ hạ, tin tức này đương nhiên chính xác trăm phần trăm, chính thám báo cấm vệ quân tận mắt nhìn thấy! Nô tài dù có một trăm lá gan, cũng không dám lừa gạt bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Ác Giao đã trượt ngã từ long ỷ xuống:
- Ta... đại thắng...
Khóe miệng run lên, mặt gã vừa đỏ vừa tím, biến hóa hàng ngàn hàng vạn, cực kỳ ngoạn mục!
Yêu bộc đang quỳ bên dưới thấy vật thì sửng sốt, vội vàng chạy tới muốn nâng Ác Giao, lại bị Ác Giao níu áo:
- Ngươi nói rõ cho ta! Thám báo nhìn thấy? Thám báo nào nhìn thấy! Lập tức dẫn kẻ đó tới gặp ta!
- Bệ hạ...
Yêu bộc kia bị vẻ hung ác của Ác Giao dọa sợ:
- Không... không chỉ là một thám báo chứng kiến... Hiện tại toàn bộ trong thành đều truyền ra, thương hộ trong thành đang giăng đèn kết hoa nữa, rất vui mừng...
Trong chớp nhoáng này, Ác Giao thậm chí có suy nghĩ muốn chết.
Khó trách, khó trách Tăng Trưởng Thiên Vương cho gã một tin tức như vậy, để cho gã “tự thu xếp ổn thoả“...
Thì là ra thế!
Trong cơn giận dữ, chỉ thấy Ác Giao vung tay lên, yêu bộc bị gã níu áo đã lìa đầu khỏi cổ. Máu từ cổ phun ra tưới đẫm lên long bào trên người Ác Giao, cũng dây hết lên tấm thảm mà gã cực kỳ yêu thích.
Nhưng lúc này gã làm sao còn quan tâm được nhiều như vậy.
Chỉ thấy gã thất kinh đứng lên, giận dữ hét:
- Người đâu! Mau! Mau đưa cho ta ngọc giản của Tấn Chi!
...
Cả mặt đất cháy đen. Khỉ Đá cuộn cong thân mình, ôm Hành Vân côn, cúi đầu ngồi xếp bằng.
Bên dưới lớp lông đã bị nhuộm thành đỏ tươi, từng miệng vết thương đáng sợ được lật ra, cẩn thận lấy từng mảnh vụn, cầm máu...
Cảnh này không thể nghi ngờ là quá ghê người.
Dù là thủ lĩnh yêu quái đứng quanh đó cũng không thể không biến sắc.
- Ngươi lại biến mình thành như vậy?
Dương Thiền đi tới từ xa, cắn môi, nắm chặt nắm tay.
Nàng hận không thể tiến lên tát mặt con khỉ liều mạng này một cái, nhưng lại sợ khiến hắn bị thương.
Khỉ Đá lại chỉ là nhếch môi cười cười:
- Không chết được... Ha ha ha ha, khụ khụ khụ... Mạng ta rất cứng.
Che miệng, hắn thản nhiên ho lên.
Hiện trên thế giới này, hắn không sợ nhất là cái chết.
Giờ phút này, đôi mắt hơi rũ xuống kia đã sớm lộ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn mạnh mẽ chống cự.
Một trận chiến này, còn chưa có đánh xong.
Lửa từ đạn Liệt Diễm đã sớm tắt. Xa xa, vô số yêu quái tìm kiếm đồng bạn còn sống sót trong đống thi thể, đưa bọn họ tới chiến hạm để rời đi trước.
Qua một trận chiến này, chết đã quá nửa.
Đột nhiên, từ sau lưng Khỉ Đá vang lên tiếng o o.
Đưa tay lấy ra ngọc giản Tấn Chi dùng để liên lạc với Ác Giao, áp lên môi, hắn lập tức nghe được tiếng gào thét của Ác Giao.
- Tấn Chi!! Ngươi giải thích cho ta rõ ràng! Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì! Vì sao có người nói thấy ngươi giết một đống thiên binh?!
Âm thanh này to đến nỗi mọi người xung quanh, bao gồm cả Dương Thiền cũng nghe được rành mạch.
Một đám thủ lĩnh nhất thời nở nụ cười. Dương Thiền lại cười không nổi, sắc mặt xanh mét.
Khỉ Đá cũng cười:
- Là ta, bệ hạ tôn kính. Chúng ta anh dũng giết lui thiên binh. Còn Tấn Chi tướng quân trung thành và tận tâm của ngài ấy à... Thật ngại quá, y đã hy sinh vì nhiệm vụ rồi.
- Ngươi là...
Bên kia ngọc giản tức thì yên lặng, sau một lát lại truyền đến tiếng rít gào như kẻ điên của Ác Giao:
- Là con khỉ nhà ngươi giở trò quỷ! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn đem ngươi bằm thây vạn đoạnnnnn ~!
- Hoan nghênh tới giết.
Khỉ Đá nhếch môi cười.
Đám thủ lĩnh xung quanh cười càng vui vẻ. Mà sắc mặt của Dương Thiền cũng âm trầm tới cực hạn.
- Ngươi chờ đó cho ta!
Liên hệ ngừng lại. Khỉ Đá tiện tay vứt bỏ ngọc giản, ngẩng đầu nhìn quanh nói:
- Ta nhớ được... Trong chiến hạm rơi kia còn một loại lưới đặc biệt để đối phó yêu. Yêu khí từ trên người Giao Ma Vương của chúng ta nhất định rất nhiều! Ha ha ha ha. Bằng không, lấy y để thử?
Tức thì lại là một trận cười vang.
Trong đám người, chỉ có Dương Thiền cắn răng, nhìn chằm chằm con khỉ liều lĩnh này.
...
Trong cung điện âm u, Ác Giao nắm ngọc giản, cả người run rẩy:
- Ta... ta... ta...
Từng con yêu bộc đứng cạnh gã cả kinh quỳ rạp xuống đất không dám lên tiếng.
Hồi lâu sau, lời còn mắc trong cổ họng cuối cùng cũng phóng được ra:
- Ta muốn giết ngươiiiii ~!
Âm thanh giống như tiếng rồng gầm, toàn bộ thành Ác Long đều run rẩy.
Linh lực khổng lồ nhanh chóng hội tụ lên người Ác Giao, long bào không gió mà bay.
Một trận cuồng phong lấy gã làm trung tâm thổi quét qua, nóc đại điện bị thổi lật ngược, vô số viên ngói rơi rụng như mưa.
Cắn răng một cái, gã phóng lên cao.
Đang lúc gã lơ lửng trên không trung, bắt đầu dựa theo ngọc giản để cảm ứng vị trí của Khỉ Đá, một luồng sáng trắng lóe lên, một bóng người cao lớn chắn trước mặt gã.
Bỗng nhìn thấy thiên tướng xa lạ này xuất hiện, Ác Giao vốn cả kinh, nhưng rất nhanh đã trấn định lại.
Thở hổn hển, Giao Ma Vương lạnh lùng đánh giá vị thiên tướng toàn thân lấp lánh này. Một lúc sau, gã nói:
- Chuyện lần này, ta sẽ giải thích với Tăng Trưởng Thiên Vương. Tiền đặt cọc đã thu, chắn chắn sẽ hoàn trả lại gấp mười lần. Còn phiền thượng tướng chuyển lời.
- Vậy sao?
Người tới hơi nhếch khóe miệng, đưa tay nắm chuôi kiếm ở bên hông.
Nhìn thấy động tác này, Ác Giao khẽ nhíu mày:
- Ngươi đánh không lại ta, chúng ta cũng không cần động thủ. Chuyện lần này là một hiểu lầm, ta sẽ đích thân giải thích với Tăng Trưởng Thiên Vương của các ngươi.
- Ngươi rất quen thuộc với Tăng Trưởng sao?
Nghe được đối phương gọi thẳng tên của Tăng Trưởng Thiên Vương, Ác Giao khẽ run lên.
- Vậy thì phải từ từ tâm sự chuyện các ngươi thôi.
Người tới chậm rãi rút trường kiếm bên hông.
Từng tia sét hội tụ quanh mình vị thiên tướng này, kết hợp với ánh sáng lấp loáng từ lưỡi kiếm, từ xa nhìn lại trông giống như một vì sao sáng trong bầu trời đêm.
Lúc này, Ác Giao mới chú ý chuôi kiếm này không phải là bội kiếm theo tiêu chuẩn bình thường.
Chuôi kiếm này rất dài, giống như chỉ có vị thiên tướng cao lớn trước mặt mới có thể dùng được. Trên thân kiếm khắc vô số hàng chữ. Theo kiếm rút ra từng chút, vô số pháp trận như ẩn như hiện, vận chuyển, lực lượng ẩn chứa trong đó không cần nói cũng biết.
Đây rõ ràng là một món bảo bối!
Lúc này, Ác Giao không thể không tĩnh tâm cảm giác linh lực của thiên tướng trước mắt.
Vừa cảm giác, gã lập tức toát hết mồ hôi.
- Thái Ất Kim... Kim Tiên!
Trên cảnh giới Hóa Thần, phía trước Thiên Đạo lại chia thành sáu tầng cảnh giới.
Tán Tiên, Kim Tiên, Thái Ất Tán Tiên, Thái Ất Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Đại La Hỗn Nguyên Đại Tiên.
Đại bộ phận thiên tướng cảnh giới Hóa Thần chỉ là Tán Tiên. Đây là cấp thấp nhất trong cảnh giới Hóa Thần, nhưng ở Thiên Đình cũng đã là cấp thống lĩnh một quân. Ác Giao có tu vi Thái Ất Tán Tiên trung kỳ, trong yêu đã là lông phượng sừng lân, nếu ở Thiên Đình, cũng chỉ thiên tướng thanh danh lan xa mới có cảnh giới này.
Thậm chí vị thống lĩnh mười vạn hùng binh, một trong Nam Thiên Môn Tứ Đại Thiên Vương - Tăng Trưởng Thiên Vương, chẳng qua cũng chỉ là tu vi Thái Ất Tán Tiên hậu kỳ.
Mà người trước mắt, lại là Thái Ất Kim Tiên!
Nam Thiên Môn có mấy Thái Ất Kim Tiên?
Ngoại trừ Thác Tháp Lý Thiên Vương Lý Tịnh không rõ tu vi, thì chỉ có tam thái tử Na Tra là đang ở Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ.
Mà vị trước mắt rõ ràng không phải Na Tra, lẽ nào là Lý Tịnh?
Nhưng theo gã biết, Lý Tịnh không phải là một nam tử trung niên sao? Làm sao lại biến thành một tướng soái anh tuấn trẻ tuổi?
Đang lúc đầu óc Ác Giao hết sức hỗn loạn, từ đám mây phía sau Thiên Bồng, một chiếc quân hạm lao ra, giống như một con cá voi nhô khỏi mặt biển.
Trên đỉnh chiến hạm, lá cờ có hình bọt sóng và kiếm sắc bay phấp phới trong gió.
Ác Giao trừng to mắt.
- Thủy... Thủy quân Thiên Hà! Ngươi... ngươi là Thiên Bồng Nguyên Soái ~!
Mặt gã vặn vẹo, gào thét lui về sau, năm ngón tay sắc nhọn lập tức hội tụ linh lực.
Thiên Bồng chỉ cười nhạt, chậm rãi rút trường kiếm ra hết khỏi vỏ, chỉ hướng Ác Giao:
- Coi như có vài phần kiến thức. Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói. Theo bản soái tới trước mặt Ngọc Đế, nói lại những lời ngươi vừa nói, bản soái cam đoan chỉ phế tu vi, tuyệt không tổn thương tính mạng của ngươi! Nếu không...
Thiên Bồng hơi ngừng lại, lạnh lùng nói:
- Trong bộ sưu tập của ta, chỉ sợ muốn có thêm một đôi sừng thuồng luồng rồi!