Dịch & Biên: †Ares†
Ánh mặt trời rực rỡ từ ngoài phòng chiếu vào, khiến căn phòng nhỏ trong Ngự Mã giám ấm áp hẳn lên.
- Huynh nói nếu có người bắt nạt ta, huynh sẽ giúp ta ra mặt. Thế nhưng mỗi lần đều là huynh bắt nạt ta...
Phong Linh cúi đầu, thì thào như đang nói mê:
- Lúc đi tới Hoa Quả Sơn, ta mang theo toàn bộ pháp bảo sư phụ và sư huynh tặng, nhưng vẫn rất sợ hãi. Ta chưa từng rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động.
- Sư phụ không cho phép ta đi tìm huynh. Sư huynh cũng không đồng ý... Ngay cả Lão Quân cũng khuyên ta đừng tới Hoa Quả Sơn. Ta biết ta đi Hoa Quả Sơn cũng không giúp được gì, có khi còn thêm phiền... Nhưng ta chỉ muốn sống cạnh huynh mà thôi. Sợ là quá lâu, huynh sẽ quên mất ta...
- Lúc rơi xuống biển, ta đã cho là ta phải chết rồi, cho nên, huynh không biết khi ta mở mắt ra thấy được huynh thì vui vẻ thế nào đâu.
- Gặp lại, huynh đã biến thành “đại vương”, có một nơi của riêng mình, ta thật sự rất mừng cho huynh.
- Lúc Dương Thiền tỷ té xỉu, ta thật sự rất sợ huynh sẽ đuổi ta đi, bởi vì tỷ ấy quan trọng với huynh hơn ta... Cho nên ta chủ động đi chăm sóc tỷ ấy...
- Ta biết ta rất ngốc, ngay cả Thính Tâm tỷ cũng cười ta khờ...
- Ta cũng muốn giúp huynh như Dương Thiền tỷ vậy. Thế nhưng... Ta biết ta rất ngốc, ta không bằng Dương Thiền tỷ, tu vi không cao, cũng không hiểu biết nhiều... Ta đã rất cố gắng, nhưng vẫn làm không tốt.
Phong Linh nức nở, cuối cùng nghẹn ngào không nói được ra lời.
Cô gái nhỏ cúi đầu, ôm mặt, ngồi lẳng lặng. Rất lâu sau, nàng vẫn chưa dừng khóc được.
Một cơn gió từ ngoài cửa thổi vào, hất theo mái tóc Phong Linh cùng mùi thơm dìu dịu vẩy qua má Khỉ Đá.
Hắn ngơ ngác ngồi, nhìn chăm chú Phong Linh.
Trong hoảng hốt, dường như hắn lại thấy được nữ đồng mười tuổi lúc trước bởi vì lo lắng hắn bị đuổi ra khỏi sư môn mà thất kinh, khóc như mưa.
Một là ái đồ của đại năng Địa Tiên Thanh Phong Tử, một là yêu vương rung chuyển trời đất. Hai người vốn chẳng nên có liên quan gì, là dạng duyên phận thế nào mới có thể gắn kết hai người lại với nhau đây?
Tất cả chuyện này thoạt nhìn như không thể tưởng tượng, không ai nói được rõ ràng.
Giữa bọn họ thậm chí không phải quan hệ dính dáng tới đủ loại lợi ích, có cùng mục tiêu, giúp đỡ lẫn nhau như Khỉ Đá và Dương Thiền.
Sự thật là bọn họ thật sự được vận mệnh gắn kết với nhau. Thật giống như có một sợi dây luôn buộc lấy họ, cắt không đứt, nhưng lại rối tung.
Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên có cảm giác, tiểu cô nương luôn bên cạnh mình như hình với bóng này giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hồi lâu sau, Phong Linh dần bình tĩnh lại, đưa tay lau nước mắt, nói nhỏ:
- Xin lỗi, là ta thất thố. Lời vừa nói, huynh coi như chưa từng nghe đi. Nếu huynh nhất định muốn ta đi Đâu Suất cung, ta sẽ đi, không để huynh thêm phiền...
Dứt lời, Phong Linh khẽ nghiêng thân mình, chuẩn bị đứng lên.
- Thôi.
Khỉ Đá hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Thật sự không muốn đi thì tạm thời đừng đi.
Phong Linh dừng động tác lại.
- Không muốn đi thì đừng đi, ở lại.
- Ừ.
Phong Linh yên lặng gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lộ nét cười, nhưng nước mắt vẫn chưa ngừng hẳn.
Tim Khỉ Đá như bị ai bóp nghẹt, có cảm giác chua xót không nói ra lời.
Nếu có thể, hắn nguyện ý cho cô bé này hạnh phúc mãi mãi.
Nhưng hắn không làm được.
Hắn đã mắc nợ quá nhiều, cho nên không có tư cách hứa hẹn thêm cái gì.
Phong Linh không đi Đâu Suất cung, Đâu Suất cung cũng không có ai tới thúc giục.
Có lẽ, đây cũng thuộc dự liệu của Lão Quân rồi.
Cuộc sống ở Ngự Mã giám lại tiếp tục ngày qua ngày, im ắng như chẳng có gì xảy ra.
Ba ngày sau, cũng là ngày thứ sáu mươi kể từ khi Khỉ Đá lên trời nhậm chức, một vị quan khanh mang theo thánh chỉ đi tới Ngự Mã giám.
- Phụng thiên thừa vận, Ngọc Hoàng Thượng Đế chiếu viết: Hoa Quả Sơn thạch hầu Bật Mã Ôn Tôn Ngộ Không từ khi lên trời tới nay đã hoàn toàn sửa đổi, tận tụy với chức vụ. Trẫm biết được điều này thấy rất được an ủi, vì thế ban thưởng chức Ti viên vườn Bàn đào để ngợi khen. Khâm thử.
Gấp thánh chỉ lại, quan khanh kia dùng hai tay đưa tới trước người Khỉ Đá, cười híp mắt nói: “Tôn ti viên, tiếp chỉ đi.
Mặt Khỉ Đá nghiêm nghị, khom người, hai tay nhận thánh chỉ:
- Tạ bệ hạ long ân.
Quan khanh kia chắp tay nói:
- Ti chức chúc mừng Tôn ti viên. Yêu vương lên trời nhậm chức, thiên cổ chưa từng có. Nội vụ quan viên nhậm chức vừa được hai tháng lại được thăng chức, cũng là thiên cổ chưa từng có. Tôn ti viên tiền đồ vô hạn lượng.
- Đại nhân quá khen.
Khỉ Đá tay cầm thánh chỉ, cười đáp lễ, lại liếc mắt nhìn Nguyệt Sương bên cạnh một cái.
Nguyệt Sương lập tức hiểu ý, tiến lên nhét một cái túi nhỏ vào tay quan khanh truyền chỉ.
Quan khanh kia dùng tay ước lượng, tức thì cười tươi như hoa.
- Ngộ Không mới lên trời, còn chưa hiểu rất nhiều quy củ trên Thiên Đình, xin nhờ đại nhân chỉ bảo.
- Ồ, chỉ bảo sao? Tôn ti viên quá lời rồi. Ti chức sao dám “chỉ bảo” Tôn ti viên chứ.
Quan khanh kia thu lại cái túi vào tay áo, cười híp mắt nói:
- Tôn ti viên muốn biết cái gì cứ hỏi, ti chức nếu biết nhất định không giấu giếm. Hai chữ “chỉ bảo” này nghe quá khách sáo rồi.
- Đại nhân trái một câu “ti chức”, phải một câu “ti chức” mới thật sự là làm Ngộ Không lúng túng.
Khỉ Đá đi trước, cung kính dẫn quan khanh vào chỗ ngồi, nói:
- Hôm nay chúng ta không bàn chức quan cao thấp, chỉ luận vai vế thôi. Lại nói tiếp, Ngộ Không lên trời mới chỉ hai tháng, gọi đại nhân một tiếng “tiền bối”, đại nhân không ngại chứ?
- Cái này... Sao có thể như thế?
- Sao lại không thể? Vậy là tiền bối xem thường Ngộ Không rồi.
- Ấy... được rồi, “tiền bối” thì “tiền bối“.
Quan khanh cười càng vui vẻ.
Nghe đồn con khỉ này bất hảo, trước khi đến gã còn có chút không yên. Không ngờ vừa gặp, chẳng thấy bất hảo ở đâu, lại còn rất thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Đúng là không thể tin lời đồn mà.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
Quan khanh kia vừa ngồi, Khỉ Đá đã tự tay rót một chén trà nóng đặt tới trước mặt gã, từ từ nói:
- Ngộ Không chỉ là một kẻ mãng phu, quả đào ăn nhiều nhưng lại chưa bao giờ trồng đào. Cái chức Ti viên vườn Bàn đào này có lẽ có yếu quyết gì, còn phải thỉnh tiền bối nói cho Ngộ Không. Cũng miễn cho Ngộ Không làm bậy, thành trò cười.
Nghe vậy, quan khanh kia cười ha hả, nâng chén nhấp một ngụm trà, mới chậm rãi nói:
- Những cây đào này cũng không cần Tôn ti viên chăm đâu.
- Chỉ giáo cho?
Quan khanh chậm rãi nói:
- Tôn ti viên còn chưa biết, vườn Bàn đào kia có ba người có tiên tịch, theo thứ tự là Ti viên, Ti uyển, Giáo viên. Ti uyển phụ trách tất cả những việc vặt trong vườn Bàn đào, từ đôn đốc đám người trồng cây, xới đất bón phân tưới nước đến chăm sóc cây đào, là vất vả nhất. Giáo viên thì thống lĩnh một đám hộ vệ vòng ngoài, phụ trách an toàn của vườn Bàn đào. Còn ti viên...
Nói tới đây, quan khanh hơi ngừng lại, thần thần bí bí nói:
- Ti viên, vốn là chủ sự của cả vườn. Quản được cây đào, cũng quản được hộ vệ. Quan trọng nhất là còn quản được những quả đào.
- Quản được quả đào?
Khỉ Đá hơi nhíu mày.
- Ừm.
Quan khanh gật gật đầu, chậm rãi nói:
- Mỗi một quả đào, từ lúc nở hoa đã cần ti viên sai người đăng ký trong danh sách. Nếu ti viên không ký tên, bất kỳ ai cũng không được hái quả đào.
Dứt lời, gã cười híp mắt nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá tiếp lời:
- Đây chẳng phải là một chức vị “không mong có công lao, chỉ mong không có lỗi” ư?Vậy thì khi nào mới lại được thăng chức chứ?
- Tôn ti viên nói vậy là sai rồi.
Quan khanh bật cười, thấp giọng nói:
- Được làm ti viên của vườn Bàn Đào rồi, còn muốn thăng quan làm gì nữa?
Khỉ Đá duỗi thẳng cổ, thấp giọng nói:
- Ngộ Không chưa hiểu, kính xin tiền bối nói rõ.
Quan khanh kia nhìn quanh, rồi ghé sát tai Khỉ Đá, nói nhỏ:
- Trồng cây do ngài quản, bảo vệ đào do ngài quản. Cây đào này đến cùng có nở hoa hay không, kết được bao nhiêu quả đào, còn không phải do ngài định đoạt. Ngài chỉ cần...
Lấy ống tay áo che, quan khanh làm thủ thế “hái đào”, lại cười híp mắt nói tiếp:
- Quả Bàn đào này không cần nhiều, chỉ mấy quả cũng đã đủ rồi. Về sau Tôn ti viên... xong rồi thì đừng quên ti chức đấy.
Dứt lời, gã nở nụ cười gian.
- Cái này... Không tốt lắm đâu?
- Có cái gì không tốt?
Quan khanh nháy mắt, vuốt gọn ống tay áo, lại nâng chén trà nhấp một ngụm, nói:
- Đã nhiều năm như vậy, không phải đều thế sao? Chỉ cần không quá phận là được rồi, ai rảnh đi vạch trần đây? Vạn nhất vạch trần rồi, lại khẩn cấp cần mấy quả thì tìm ai đòi? Huống hồ, nếu thực sự có người muốn, Tôn ti viên lại không có sẵn đủ, không chừng tự dưng lại có thêm kẻ thù...
Khỉ Đá hơi ngửa đầu, “ồ” một tiếng, cũng không hỏi nữa.
...
Vào lúc này, trên tầng trời thứ chín, Dao Trì.
Một tiếng vang thật lớn, tất cả tiên nữ quan khanh nơi đây đều rụt cổ, cúi đầu, không dám nói nửa lời.
Một chiếc bình ngọc cao cỡ nửa người bị đập xuống đất vỡ tan. Vô số mảnh ngọc bắn tung ra khắp nơi.
- Để con khỉ kia đến quản lý vườn Bàn đào của bản cung? Như vậy mà Ngọc Đế cũng nghĩ ra được!
Tây Vương Mẫu đá một cước vào chiếc bàn trà đã bị lật đổ:
- Đến lúc vườn Bàn đào bị hủy thì ai chịu? Bản cung hay Ngọc Đế?
Thái Bạch Kim Tinh đứng yên một bên, không nói câu nào.
- Ngươi nghe rõ đây.
Tây Vương Mẫu chỉ vào Thái Bạch Kim Tinh nói:
- Ngày mai lên triều, dùng bất kể biện pháp nào, buộc tội con khỉ kia cho bản cung! Nhất định phải kéo hắn khỏi vị trí chủ vườn!
- Ngày mai buộc tội...
Thái Bạch Kim Tinh há to miệng, nói:
- Nương nương, ngày mai con khỉ kia mới bắt đầu nhậm chức. Huống hồ, hắn làm Bật Mã Ôn cũng không mắc lỗi gì nặng, không phải chút chuyện khó nói rõ thì cũng là mấy chuyện không liên quan gì chức vụ. Muốn buộc tội, chỉ sợ...
- Không có tội ngươi không biết...
Tây Vương Mẫu bước nhanh tới trước mặt Thái Bạch Kim Tinh, hạ giọng cắn răng:
- ...vu oan sao?
- Nương nương.
Thái Bạch Kim Tinh liếm liếm môi, thấp giọng nói:
- Con khỉ kia không phải kẻ bình thường... Chỉ cần có chút sai lầm, bị quay ngược mũi giáo thì...
- Vậy cứ nhìn hắn tai họa Bàn đào của bản cung sao?
Tây Vương Mẫu cả giận nói.
Thái Bạch Kim Tinh giật giật khóe miệng, do dự mãi mới thấp giọng nói:
- Ngày mai quả thật không được. Nhưng ti chức có một kế, có thể khiến con khỉ kia bị cách chức trong vòng ba ngày, hơn nữa... không cửa khẩn cầu!