Đại Bát Hầu

Chương 161: Chương 161: Theo dõi




Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_Bird

Hoa Quả Sơn, nửa tháng sau.

Mưa to ào ào rơi xuống mặt đất, cả trời đất chìm trong màn hơi sương mờ ảo.

Có một bóng người nhỏ con đang đưa tay giữ vành mũ rộng, tay kia níu chiếc áo tơi, bay nhanh xuyên qua màn mưa. Hai mắt người đó đã sớm bị mưa táp không mở ra được.

Không lâu sau, đồng tử mi thanh mục tú này đáp xuống phía ngoài sơn động, nhanh chóng ném đi tấm áo mưa, để lộ ra một bộ đạo bào màu bạc. Nó bước vào bên trong, quỳ rạp xuống đất.

- Đệ tử tham kiến sư phụ!

Nơi cửa động không bị mưa tạt tới, Thái Thượng Lão Quân đứng chắp tay đưa lưng về phía đồng tử kia, bình thản ngẩng đầu nhìn bầu trời đang chìm trong màn mưa dầm. Bên cạnh ông ta còn có một đồng tử mặc đạo bào màu vàng đang đứng.

Đạo đồng áo bạc nhìn thấy đạo đồng áo vàng chợt lắp bắp kinh hãi.

- Tin tức ngươi truyền về, vi sư đã nhận được. Con yêu hầu kia thật sự chủ yếu dồn tinh lực vào việc dạy bảo đám yêu quái đọc sách viết chữ?

- Bẩm sư phụ, quả thật là như thế. Đệ tử cũng cảm thấy rất nghi hoặc, thật sự không biết nó có ý định gì.

Thái Thượng hít vào một hơi dài, phe phẩy tay áo rồi duỗi một tay ra. Một giọt mưa phùn vừa vặn từ trên cao rơi xuống, lơ lửng trong bàn tay ấy. Thái Thượng như thể đang suy nghĩ gì đó, không mở miệng nói. Chỉ là năm ngón tay của ông ta khẽ đong đưa, càng có thêm nhiều giọt mưa nữa hội tụ vào lòng bàn tay, ngưng kết cả lại. Theo năm ngón tay chậm rãi đong đưa mà biến đổi, chúng tức khắc đã hợp thành hình người.

Hai đồng tử bên cạnh vẫn lẳng lặng đứng yên đó nhìn chằm chằm vào hình người nọ, không dám lên tiếng.

Cứ trầm mặc như vậy, ngũ quan của hình người được hợp thành từ những giọt mưa cũng dần trở nên rõ ràng. Là một khuôn mặt đầy lông tơ.

Nhìn chằm chằm vào người nọ một lúc lâu, Thái Thượng mới thở dài, rồi hất tay. Cái hình người được tụ lại kia bị đánh tan thành hơi mù phiêu tán theo gió.

- Thật không ngờ! Hắn có thể ra một chiêu như vậy. Nằm ngoài thiên đạo, quả nhiên tính không thấu.

Thái Thượng vuốt vuốt râu dài, hừ một tiếng rồi bật cười.

- Sư phụ, có cần đệ tử động chút tay chân bên trong hay không? Khiến cho việc của nó không thành?

Thái Thượng chậm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi những giọt nước tung tóe trước cửa động, nói:

- Đây chính là sợi thừng thuần thú, cứ buộc lần từng chút từng chút một mới được. Nếu gây chuyện quá lớn, dồn ép hắn phải đánh đấm sinh tử thì rốt cuộc... ta có lợi gì?

- Sư phụ nói phải.

- Yêu hầu giảo hoạt, vi sư sợ ngươi tu hành còn thấp khó mà ứng phó chu toàn. Lần này đặc biệt dẫn theo sư huynh của ngươi đến đây, về sau hai người các ngươi thường trú nơi này, tra rõ từng cử động của con yêu hầu kia, phải kịp thời bẩm báo về. Nhất quyết không thể lười biếng, cũng không thể đập cỏ động rắn.

- Đệ tử tuân mệnh!

Thái Thượng chậm rãi xoay người lại nhìn hai người, rồi thản nhiên nói:

- Việc này trọng đại, để cho con yêu hầu kia phát hiện cũng không vấn đề. Chỉ là, không được tiết lộ ra bên ngoài, tránh xảy ra nhiều chuyện. Các ngươi phải nhớ kỹ.

- Đệ tử đã nhớ lời sư phụ dạy bảo.

Thái Thượng khẽ gật đầu, phất tay áo rồi biến mất không còn chút bóng dáng.

Cửa động ướt sũng chỉ còn lại hai đồng tử mặc hai đạo bào màu vàng - bạc.

Kim đồng tử (đồng tử áo vàng) ngẩng đầu lên thở dài:

- Để yêu hầu kia phát hiện ra cũng không vấn đề? Đối phương chẳng qua chỉ ở cảnh giới Luyện Thần mà thôi, làm sao chúng ta để cho con yêu hầu kia phát hiện ra được? Sư phụ quá lo lắng rồi.

Ngân đồng tử (đồng tử áo bạc) phủi phủi những giọt nước trên người, nhìn Kim đồng tử chắp tay, cười nhạt nói:

- Không nghĩ tới sư phụ còn gọi huynh tới nữa.

- Hừ!

Kim đồng tử khinh miệt nhìn nó, khoanh tay lại nói:

- Trước khi đi sư phụ liên tục dặn dò, bất luận chuyện gì lớn nhỏ đều phải điều tra báo về. Nhưng chuyện yêu hầu dốc sức nghiên cứu học vấn, đại sự thế kia mà cũng phải đợi đến ba tháng mới báo về? Làm sao không phái ta đến cho được?

Mặt mày của Ngân đồng tử lập tức đỏ bừng lên.

Việc này quả là nó đã báo sót, có điều bất kể từ góc độ nào thì nó cũng chỉ cảm giác như Khỉ Đá đang chơi trò chơi mà thôi. Chẳng qua không rõ vì sao sư phụ lại coi trọng như thế.

Nhẫn nhịn hồi lâu, nó mới mở miệng nói:

- Sư đệ ngu dốt, không biết chuyện này của con yêu hầu có điều gì huyền ảo, kính xin sư huynh chỉ rõ.

Kim đồng tử há hốc mồm, do dự một lúc lâu lại không nói gì, chỉ bảo:

- Muốn chỉ ra cho đệ mà nói không rõ được! Sư phụ muốn đệ có chuyện lớn nhỏ gì cũng phải báo về thật chi tiết, đệ lại tự ý sàng lọc như vậy đã là sai lầm lớn rồi, quản chuyện nó có huyền ảo làm gì?

Dứt lời nó quay người đi, chỉ còn lại Ngân đồng tử đứng một mình ngơ ngác ở cửa động.

Kỳ thật bản thân Kim đồng tử cũng không hiểu rõ. Chẳng qua nhìn sắc mặt Thái Thượng, có ngốc cũng biết điều này có nhiều chuyện bí ẩn trong đó. Lúc này nó chỉ muốn bày ra bộ dáng sư huynh kiêu ngạo chỉ dạy sư đệ thôi, ai biết lại bị hỏi như vậy đâu? Có muốn cũng không chỉ dạy được rồi.

Đợi cho bóng dáng Kim đồng tử biến mất nơi sâu trong huyệt động rồi, Ngân đồng tử mới lầm bầm nói:

- Sư phụ không trách ta, nào tới phiên huynh làm loạn! Theo ta thấy, chính huynh cũng không hiểu gì cả.

Dứt lời, nó nheo mặt làm mặt quỷ, nhìn về chỗ sâu trong huyệt động, rồi đi theo sau.

Mùa mưa ở Hoa Quả Sơn đặc biệt dai dẳng, sáng sớm ngày hôm sau trời mới hửng nắng, hai đồng tử Kim Ngân vội vàng chạy ra ngoài động. Cả hai đang lo ngại lại có thêm mây mù kéo đến, lúc đó lại phải dầm mình trong màn mưa, ướt sũng toàn thân thì lại chật vật không chịu nổi.

Lúc này bọn chúng đang cư trú trong một huyệt động nằm cách động Thủy Liêm ba mươi dặm về hướng Đông Bắc, vừa vặn nhiều hơn mười dặm so với phạm vi điều tra hai mươi dặm mà Đoản Chủy duy trì. Chẳng qua với tình hình này, chẳng mấy chốc bọn chúng lại phải chuyển chỗ rồi.

Dần quen thuộc với Hoa Quả Sơn, Đoản Chủy cũng đang từng bước mở rộng phạm vi điều tra ra. Tuy nói với tu vi của Đoản Chủy sẽ không dễ gì phát hiện ra bọn chúng. Thế nhưng nếu cứ thả lòng, sẽ có lúc nào đó hơi không cẩn thận bị đối phương phát hiện ra thì lại thêm phiền toái.

Thái Thượng Lão Quân đã nói trước “Để yêu hầu kia phát hiện ra cũng không vấn đề”, nhưng bọn chúng đến đây để theo dõi người đấy, nếu để người bị theo dõi biết rõ sự hiện hữu của bọn chúng thì tất nhiên mọi chuyện sẽ không dễ dàng nữa. Đến lúc đó nếu đối phương giở trò hư hư thật thật, xảy ra chuyện, thì bọn chúng không thể nào gánh chịu nổi trách nhiệm này.

Rất nhanh, Kim đồng tử đã được Ngân đồng tử dẫn dắt quanh đi quẩn lại, lợi dụng núi đá cỏ cây tránh thoát trạm gác ngầm thứ hai, xâm nhập vào vòng trong của Hoa Quả Sơn. Cuối cùng bọn chúng mới dừng lại trong bụi cỏ cách động Thủy Liêm hơn một dặm.

Liếc nhìn Ngân đồng tử cẩn thận từng li từng tí đầy cảnh giác trốn trong bụi cỏ, Kim đồng tử bèn vén đám cỏ xanh ra quan sát bên ngoài. Bốn phía đều chỉ là cây cối um tùm bạc phơ, ngoài ra không còn thấy gì nữa cả.

“Không phải là quá khẩn trương rồi sao?”

Nghĩ vậy, nó khẽ nghiêng đầu rồi nghiêng người định đứng dậy, lại bị Ngân đồng tử kéo trở lại.

- Làm gì vậy?

“Vù!”

Nhìn theo phương hướng mà Ngân đồng tử chỉ qua, nó thấy cành lá bên đó khẽ rung rinh, rồi một bóng đen từ trên cây lao xuống. Đó là một con dơi tinh.

- Vừa nãy hình như ta nghe được cái gì đó.

Một con rắn tinh không chút tiếng động xuất hiện sau tảng đá cách đó không xa.

- Hình như ta cũng nghe thấy.

Hai con yêu quái tay cầm vũ khí bước từng bước tới gần bụi cỏ mà hai đồng tử đang ẩn nấp.

Kim đồng tử trốn ở trong bụi cỏ đã sợ đến toát cả mồ hôi. Ngân đồng tử nhìn qua vẫn trấn định hơn nhiều lắm. Nó thò tay nhặt lên cục đá búng ra, đánh vào trên nhánh cây cách đó không xa.

Lập tức cành lá vang lên xào xạc.

- Ở đó!

Hai con yêu tinh nhanh chóng chạy vội về phía nhánh cây. Không chỉ có hai con yêu này mà khắp các nơi khác đều đã phát hiện tiếng động, nhất thời trọn vẹn hơn năm con yêu từ khắp các nơi hẻo lánh xông ra.

Thừa dịp hỗn loạn nãy, Ngân đồng tử giật giật ống tay áo của Kim đồng tử, hai người chạy dọc trở lại theo con đường lúc đến.

Mới chạy được vài bước thì bọn chúng lại nhìn thấy có ba con yêu quái chạy như bay đến ngay trước mắt.

Ngay tích tắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, hai người bèn tắp vào bụi lau sậy bên cạnh.

Chỉ chốc lát, hai tốp yêu quái tụ hợp, lui tới tìm tòi mọi nơi cách chỗ bọn chúng không tới năm trượng khiến Kim đồng tử phải đổ cả mồ hôi hột.

Liếc mắt nhìn qua, nó cũng thấy trên mặt Ngân đồng tử lấm tấm đầy mồ hôi lạnh.

Cứ nín thở một mực chờ đợi như vậy, khoảng chừng một nén nhang, đám yêu quái không thu hoạch được gì bèn tản đi. Cuối cùng hai đồng tử mới thở phào một hơi.

Nửa canh giờ sau, bên dòng suối nhỏ cách động Thủy Liêm hơn hai mươi dặm, Ngân đồng tử vén ống tay áo cầm hồ lô múc nước suối, còn Kim đồng tử vẫn còn chưa tỉnh hồn, ngơ ngác ngồi ở một bên.

Rót đầy nước rồi, Ngân đồng tử mới chậm rãi đi tới đưa hồ lô nước cho Kim đồng tử, nói:

- Uống miếng nước đi.

Kim đồng tử vội vàng nhận lấy hồ lô, hớp một ngụm lớn làm nước tràn ra cả khóe miệng, chảy xuống ướt cả một vạt áo trước ngực. Một lúc lâu sau, nó mới buông hồ lô ra, lau miệng, thở hồng hộc nói:

- Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao ta không cảm giác đến sự hiện hữu của bọn chúng một chút nào vậy?

- Ta cũng không rõ lắm.

Ngân đồng tử buông ống tay áo xuống, ngồi cạnh Kim đồng tử, mặt không đổi sắc nói:

- Dường như bọn chúng có bí pháp tiềm hành nào đó. Rõ ràng chỉ là yêu quái cảnh giới Nạp Thần mà thôi, lại có thể ẩn nấp yêu khí đến mức hai cảnh giới Luyện Thần chúng ta không chú ý sẽ khó mà cảm giác được. Những trạm gác ngầm ngoài sáng kia chỉ là ngụy trang, trạm gác ngầm chân chính còn ở sau đó. Hiện tại đi vào cách một dặm đã là cực hạn của ta rồi.

Kim đồng tử đưa ống tay áo lên lau mặt, quay lại hỏi:

- Đệ chưa từng bị bọn chúng phát hiện sao? Nếu đã bị phát hiện, thì chuyện sau này càng thêm phiền toái rồi.

- Có lẽ không sao.

- Có lẽ?

- Lúc vừa mới tới vẫn không phải như vậy, vẫn cảm giác rõ ràng đám yêu quái này. Có điều sau này ta phát hiện yêu khí của bọn chúng dần nhạt đi. Không chỉ có yêu khí mà đến linh lực cũng phai nhạt dần. Ta phí hết công sức mới biết phải làm sao cảm giác chuẩn xác được bọn chúng... Kỳ thật hiệu quả cũng có hạn, chỉ khi thực lực giữa hai bên cách biệt một khoảng lớn, mà phải trong phạm vi mười trượng ta mới có thể cảm giác được.

Dứt lời, Ngân đồng tử cầm lấy hồ lô trên tay Kim đồng tử, cũng hớp một ngụm:

- Phạm vi mười trượng, không cẩn thận một chút là tiêu đời ngay. Sư phụ cho chúng ta pháp bảo làm linh lực hoàn toàn biến mất, nhưng không cho chúng ta pháp bảo ẩn thân a.

Về phần thuật biến hóa, bọn họ là đạo đồng, môn hạ đệ tử cảnh giới Luyện Thần của Thái Thượng Lão Quân, đương nhiên cũng biết. Chẳng qua thi triển nhất định phải tiết linh lực ra ngoài. Một khi có linh lực lạ lẫm chấn động xuất hiện ở Hoa Quả Sơn... đến lúc ấy khéo có khi còn gia tăng tỷ lệ bị Dương Thiền cùng Khỉ Đá phát hiện ra hơn nữa.

Nếu là cảnh giới Hóa Thần, bọn họ còn cố gắng xử lý được. Cảnh giới Luyện Thần thì bọn họ đành bỏ qua vậy.

- Vì sao không sớm nói cho ta biết?

Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, Kim đồng tử vẫn còn đầy sợ hãi.

- Sáng sớm hôm nay ta đã nói huynh phải cẩn thận rất nhiều lần, huynh tin sao?

Ngân đồng tử khẽ ngừng lại, liếm liếm bờ môi, nhìn chằm chằm vào miệng hồ lô tối như mực nói tiếp:

- Tu vi yêu quái nơi đây không tính là cao so với thế lực yêu quái khác, nhưng khó chơi chưa từng thấy. Ta ở chỗ này, không phải không làm gì như huynh nghĩ đâu.

Nghe đến đó, Kim đồng tử cúi đầu xuống, lặng yên không lên tiếng.

Trầm mặc một hồi lâu, Kim đồng tử mới ngẩng đầu lên nói:

- Hay là ngày mai chúng ta rải “Giới Sa” ra đi.

- Huynh mang theo “Giới Sa”?

- Ừ?

Kim đồng tử yên lặng khẽ gật đầu:

- Chắc sư phụ cũng biết yêu hầu này khó dây dưa, để ta mang theo Giới Sa tới đây. Ít nhất, chúng ta cũng biết được bọn chúng ra vào thế nào.

Ngay khi hai đồng tử này đang thảo luận với khí thế ngất trời, trên một thân cây cách đó không xa, có một con khỉ đang miễn cưỡng ngáp một cái.

...

Nơi thạch thất u ám, Khỉ Đá vùi mặt trong một đồng thẻ tre chồng chất, không ngừng lật tới lật lui.

Dương Thiền lén lút đi vào, nói khẽ:

- Bọn chúng lại tới nữa.

- Bọn chúng?

- Ừ, hôm nay có thêm một kẻ mặc đạo bào màu vàng đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.