Dịch: Thiên Tình
Biên: †Ares†
Mây mù quanh quẩn Vân Vực thiên cảng, vô số chiến hạm tới lui tuần tra.
Bên trong lương đình cao cao được lót gạch đen, Thiên Bồng và Thiên Phụ đang đánh cờ. Bốn phía là cờ xí phấp phới, thiên binh đứng canh giữ như pho tượng, không hề nhúc nhích.
Thiên Nội cầm quyển thẻ tre bước nhanh lên cầu thang, đi đến cạnh bàn cờ, quỳ một gối.
- Mạt tướng Thiên Nội, tham kiến Nguyên soái.
- Đứng lên đi.
Thiên Nội đứng dậy, hai tay cầm quyển thẻ tre đưa qua:
- Nguyên soái, chiến báo mới nhất từ Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn đã đưa tới.
Thiên Bồng cầm một quân cờ, thuận miệng hỏi:
- Nói cái gì?
- Lý Tịnh, hình như bị bắt rồi.
- Lý Tịnh bị bắt?
Quân cờ trong tay Thiên Bồng dừng giữa không trung, chậm chạp không rơi xuống. Thiên Phụ cũng mở to hai mắt nhìn về phía Thiên Nội, thẳng đến Thiên Nội nghiêm nghị gật đầu, Thiên Phụ mới tin tưởng mình không nghe lầm.
Kinh ngạc chốc lát, Thiên Bồng vội vàng tiếp nhận quyển thẻ tre, bày lên bàn cờ, khiến các quân cờ bị xáo trộn.
Thiên Nội đứng bên giải thích tường tận:
- Đáng lẽ tin tức này phải nhận được từ hôm qua, chẳng qua sự tình trọng đại, không thể không nhiều lần kiểm chứng. Sau đó Hoa Quả Sơn lại bởi vì nguyên nhân nào đó bắt đầu khuếch tán lục soát, thám tử của chúng ta bị buộc phải rời xa phạm vi Hoa Quả Sơn. Cho nên chuyện này tới bây giờ mới được xác định, cũng tới bây giờ mới báo cáo cho Nguyên soái.
- Lý Tịnh bị bắt.
Thiên Bồng híp mắtt lại thành một khe nhỏ, thuận tay cuộn quyển thẻ tre lại, đưa cho Thiên Phụ phía đối diện.
Thiên Phụ tiếp nhận, cũng vội vàng bày lên bàn cờ xem kỹ, hồi lâu mới tấm tắc thở dài, hỏi:
- Lý Tịnh bởi vì Na Tra chiến đấu bất lợi, lại không chịu về hạm, thân là chủ soái mới bất đắc dĩ xuất kích. Lúc trước chúng ta cũng từng suy đoán Na Tra sớm đã có liên hệ với yêu hầu kia, chuyện kỳ quặc như thế, phải chăng...
- Hẳn không phải, Na Tra người này, dù thế nào cũng không đến mức như thế.
Thiên Bồng nói như đinh đóng cột.
- Vậy phải chăng là Lý Tịnh? Đừng quên sau lưng Na Tra là Nam Thiên Môn, là Lý Tịnh. Có lẽ Lý Tịnh mới là người có lui tới với yêu hầu, từ đầu tới cuối chỉ là một tuồng kịch.
- Không. Nếu Lý Tịnh có liên hệ với yêu hầu, tuyệt đối sẽ không quản hành vi của Na Tra. Dù sao Na Tra và Lý Tịnh không hòa thuận là chuyện cả Thiên Đình đều biết.
Thiên Bồng thuận miệng nói.
- Có lẽ ngày thường đều là biểu hiện giả dối thì sao?
Thiên Phụ lại hỏi.
Thiên Bồng không trả lời.
Nhưng xem thái độ, Thiên Phụ và Thiên Nội cũng hiểu ý của Nguyên soái là: Suy đoán này không hề có căn cứ. Hai người đều thức thời im lặng.
Có một số việc, Thiên Bồng thực sự không tiện giải thích.
Ban đầu ở Nam Thiên Môn, nếu không phải Na Tra kịp thời tiếp ứng, Thiên Bồng sẽ không thể thoát vòng vây mà an toàn rời đi. Việc này, Thiên Bồng chưa từng nhắc qua với bất kỳ kẻ nào, chúng thuộc hạ tự nhiên cũng không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng trong lòng.
Tình huống lúc đó, đối với Thiên Đình mà nói, kết quả tốt nhất chính là kết quả hiện giờ, cũng là cách ngăn ngừa nội chiến duy nhất.
Thả mình chạy, là lệnh ngầm của Ngọc Đế. Nếu Na Tra không muốn nhận mật lệnh, trong trường hợp không có thánh chỉ chính thức đó, thì chỉ cần nói chuyện này cho Lý Tịnh, hoặc trong lúc hành động tạo ra chút sai lầm. Đến lúc đó, chính mình tuyệt đối không thể rời đi, mà Na Tra sau này cũng không cần phải gánh chịu địch ý từ khắp nơi.
Nhưng Na Tra nhận lệnh, hơn nữa không tiếc động binh đao với Tứ Đại Thiên Vương Nam Thiên Môn, vẫn muốn che chở Thiên Bồng rời đi.
Điều này nói lên cái gì? Nói lên về bản chất, Na Tra vẫn là trung.
Đối với vị chính khách kỳ cựu Lý Tịnh, Thiên Bồng từ trước đến nay không hề có tín nhiệm. Nhưng Na Tra...
Muốn nói Na Tra và yêu hầu có liên hệ, Thiên Bồng tin. Nhưng nếu như nói Na Tra cấu kết với yêu hầu, thậm chí còn bán đứng cha mình, Thiên Bồng một trăm triệu lần không tin.
Huống hồ bất kể là Na Tra hay Lý Tịnh, cấu kết với yêu hầu đối với bọn họ có chỗ tốt gì?
Sự tình trước mắt tuy rằng nhìn qua mọi điểm đáng ngờ đều chỉ hướng Na Tra, nhưng Thiên Bồng càng muốn tin tưởng là Na Tra bị người lừa gạt. Dù sao Na Tra không đa mưu túc trí bằng phụ thân hắn, vì là người củ sen, kiến thức có lẽ đã cực lớn, nhưng tâm tính vẫn còn ở thời kì trẻ con, khó tránh sẽ bị người có tâm thời cơ lợi dụng.
Vân vê quân cờ đen trong tay, hồi lâu, Thiên Bồng giương mắt nói:
- Giúp ta định ngày hẹn Na Tra đi.
Thiên Nội hơi do dự, chắp tay nói:
- Rõ!
...
Thủy quân Thiên Hà không có cách liên hệ trực tiếp Na Tra. Muốn liên lạc với Na Tra, phương pháp duy nhất đó là thông qua con đường chính thức.
Thông qua ngọc giản chuyên dùng để giao tiếp giữa thủy quân Thiên Hà và Nam Thiên Môn, đề nghị của Thiên Bồng rất nhanh được truyền tới hạm đội Nam Thiên Môn. Nhưng không phải giao thẳng cho Na Tra, mà là giao cho Trì Quốc Thiên Vương.
Khi thiên binh dưới trướng báo cáo chuyện này cho Trì Quốc Thiên Vương, Trì Quốc Thiên Vương đang thương thảo công việc với Đa Văn Thiên Vương. Nghe được bốn chữ “Thiên Bồng Nguyên Soái”, hai vị Thiên Vương cả kinh. Đợi nghe xong, biết là Thiên Bồng muốn gặp Na Tra, hai người càng giật mình.
Hiện nay tin tức Lý Tịnh bị bắt đang bị ém xuống, hai vị Trì Quốc và Đa Văn có thể nói là thần hồn nát thần tính, mà Thiên Bồng Nguyên Soái còn là một trong những nhân vật bọn họ kiêng kỵ nhất.
Lúc này Thiên Bồng muốn gặp Na Tra, là ý gì đây?
- Ngươi lui ra đi.
Trì Quốc Thiên Vương ngưng trọng nói.
Đến khi binh vệ rời khỏi cửa điện, Đa Văn Thiên Vương thấp giọng hỏi:
- Ngươi thấy thế nào?
- Lai giả bất thiện.
Trì Quốc Thiên Vương bất đắc dĩ than một câu, nói:
- Xem ra, Thiên Bồng đã an bài mật thám ở Đông Thắng Thần Châu từ sớm, lúc này sợ là đã biết chuyện Lý Thiên Vương bị bắt. Ngươi có nhớ lần ở Nam Thiên Môn, là tam thái tử trợ giúp hắn rời đi không?
- Nhớ rõ.
Đa Văn Thiên Vương gật đầu:
- Hay là hắn muốn mượn cơ hội trả ơn?
Trì Quốc Thiên Vương chậm rãi lắc đầu:
- Vậy là ngươi quá coi thường Thiên Bồng Nguyên Soái rồi. Ân huệ làm sao cản trở được hắn, huống hồ lúc trước Tam thái tử là nhận mật lệnh của Ngọc Đế, có ân huệ gì đáng nói? Theo ta thấy, hắn đây là muốn tiên lễ hậu binh.
Nói tới đây, hai vị Thiên Vương không khỏi than thở một hồi.
Mới một ngày mà đã có người tìm tới cửa, nếu chuyện Lý Tịnh bị bắt phơi bày, đối với trụ cột của Nam Thiên Môn mà nói, thật đúng là ngũ lôi oanh đỉnh.
Một khi tra ra, sợ là ngay cả chuyện lấy Bàn đào đổi Quảng Mục lúc trước cũng bị phanh phui.
Giấu giếm chiến báo trọng đại như thế, đến lúc đó ai cũng không thoát được trách nhiệm.
Trầm mặc hồi lâu, Đa Văn thấp giọng hỏi:
- Ngươi xem, chúng ta có nên báo cáo chuyện Lý Thiên Vương bị bắt trước không? Nếu Thiên Bồng thượng tấu trước, chúng ta sẽ chẳng còn đường lui.
- Không.
Trì Quốc lắc đầu, thở dài:
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có đường lui sao? Cả Thiên Đình đều biết chúng ta lấy một trăm quả Bàn đào của Vương Mẫu, giờ báo cả chuyện Lý Thiên Vương bị bắt, đến lúc đó tất lại sẽ lại tra tới tra lui. Qua lại một hồi như vậy, cái gì cũng lòi ra...
Trì Quốc không nói tiếp, nhưng ý tứ đã rõ ràng bất quá.
Nam Thiên Môn, đã không có đường lui.
Lúc trước Lý Tịnh đồng ý đưa Hoa Quả Sơn một trăm quả Bàn đào, đó là bởi vì Lý Tịnh có thể trấn được. Huống hồ một hơi xông lên tóm lấy Hoa Quả Sơn, có lẽ còn có thể lấy về một hai.
Hiện tại đã không có Lý Tịnh, ai trong số bọn họ có thể lên tiếng ở điện Linh Tiêu? Bây giờ đưa toàn bộ Nam Thiên Môn tới Linh Tiêu bảo điện, thì cũng chỉ là một đám sơn dương mặc người chém giết thôi.
Suy nghĩ hồi lâu, Trì Quốc nói:
- Bất kể thế nào, Thiên Bồng nhất định đã biết được cái gì. Lời mời này sợ là cự tuyệt không được. Để tam thái tử và Thiên Bồng gặp mặt một lần đi, tốt nhất chúng ta cũng đi theo, để phòng bất trắc.