Dịch: †Ares†
Biên: †Ares†
***
Trong đình viện tĩnh lặng, gió nhẹ khẽ lướt qua, thổi phất phơ hai lọc tóc mai hoa râm.
U Tuyền Tử giơ bàn tay hướng ghế đế bên cạnh, khẽ cười nói:
- Ngồi đi. Hôm nay, hiếm có lúc hai vị sư đệ đến U Tuyền cốc của ta, ta đây làm sư huynh, bèn gọi sư đệ cùng tới. Sư huynh đệ gặp mặt cũng tốt.
Chống gậy, Khỉ Đá đứng trong đình viện thanh nhã, cung kính khẽ khom người:
- Xin chào ba vị sư huynh.
- Ừ.
Đan Đồng Tử ngáp một cái, ngẩng đầu, tay chỉ vào ghế đá nói:
- Ngồi đi, đừng đứng đó nữa.
- Ngồi đi.
Thanh Vân Tử cũng nói.
Khỉ Đá chống gậy đi từng bước một tới, ngồi vào ghế đá.
U Tuyền Tử vuốt ống tay áo, rót một chén trà vừa pha, nhẹ giọng nói:
- Tà Nguyệt Tam Tinh động chúng ta chắc đã lâu lắm rồi mới có nhiều sư huynh đệ tụ tập cùng một chỗ như vậy.
Khỉ Đá nâng chén trà bằng hai tay, thổi khẽ khiến hơi nóng bay ra, mắt nhìn qua Thanh Vân Tử và Đan Đồng Tử.
Đan Đồng Tử ở một bên liếc U Tuyền Tử một cái:
- Không phải là không tụ tập, là tụ tập nhưng không có huynh. Ta tính thử, huynh đã có năm sáu chục năm không trở về quán rồi hả? Có phải là nên trở về rồi không?
- Mười mấy năm trước đã trở về một lần, là đệ vừa vặn đi vắng thôi.
U Tuyền Tử thản nhiên nói.
- Mười mấy năm? Ha ha.
Đan Đồng Tử ngửa đầu, uống cạn một chén trà lớn, lau miệng, rồi đẩy cái chén không tới trước mặt U Tuyền Tử.
- Tuy nói Đan Đồng ta tu Hành giả đạo, là người thô kệch, nhưng chuyện tôn sư trọng đạo thì cũng không dám quên. Ta ấy à, nhiều nhất là ba bốn năm, nhất định trở về một chuyến xem sư phụ lão nhân gia thế nào.
U Tuyền Tử mỉm cười, nhấc ấm trà rót đầy chén cho Đan Đồng Tử, lại đẩy trở về:
- Ta trở về cũng không nhìn thấy sư phụ, có trở về hay không cũng giống nhau, liên hệ qua ngọc giản cũng được.
- Hừ!
Đan Đồng Tử nhăn mày lại:
- Đó là tự huynh không chịu chữa trị. Coi như huynh không nhìn thấy, thì cũng nên để sư phụ thấy huynh, tốt xấu cũng để sư phụ biết người còn một đồ đệ như huynh.
Nói xong, Đan Đồng Tử liếc nhìn sang Khỉ Đá, nói tiếp:
- Ngươi thì sao? Định bao lâu thì trở về một chuyến?
Khỉ Đá cười xấu hổ, mắt rủ xuống, cầm chén trà, không nói tiếp.
- Đến lúc trở về, tự nhiên sẽ trở về.
U Tuyền Tử ở một bên vuốt râu dài, nói chen vào.
Thanh Vân Tử hít một hơi thật dài, sau đó vơ lấy thanh trường côn bọc bằng vải bố dựng ở cây cột bên cạnh, đưa cho Khỉ Đá:
- Sư phụ nhờ ta giao cho đệ.
Nhận lấy trường côn, cởi bỏ lớp ngoài, bên trong là một cây Hành Vân côn mới tinh, cảm giác nặng hơn cây cũ không ít.
- Thay đệ tạ ơn sư phụ.
Khỉ Đá chắp tay nói:
- Sư phụ còn nói cái gì khác không?
- Sư phụ nói, Thái Thượng Lão Quân đã đi rồi, nếu muốn trở về trong quán tu hành thì lúc nào cũng có thể.
- Còn... cái gì khác không?
Thanh Vân Tử chậm rãi lắc đầu.
Khỉ Đá trừng mắt nhìn, nắm chặt trường côn trong lòng bàn tay, ôm vào trước ngực:
- Vậy thay đệ tạ ơn sư phụ.
Thanh Vân Tử khẽ thở dài, nói:
- Đệ không quay về cũng tốt, đỡ khiến đại sư huynh cả ngày lo lắng cho tiểu đồ đệ Phong Linh kia.
- Phong Linh có khỏe không?
Khỉ Đá cúi đầu hỏi.
- Rất tốt, nỗ lực tu hành, tiến bộ cũng rất nhanh. Có điều nó còn không biết chuyện của đệ, hiện tại lúc rảnh sẽ chạy tới hỏi ta xem Nguyệt Triêu đã về quán chưa, rồi thư hồi âm của đệ có tới chưa.
Khỉ Đá khẽ gật đầu, mím môi, mắt mở to nói:
- Rất tốt, là tốt rồi.
Thoáng im lặng, Thanh Vân Tử nhìn chằm chằm Khỉ Đá nói:
- Đệ ở bên ngoài, chỉ sợ cũng không quá tốt? Thật sự không quay về sao?
Khỉ Đá cúi đầu, lại ngẩng đầu, lặp lại vài lần như thế, nhưng không nói chuyện. Ôm Hành Vân côn, chớp mắt, hốc mắt hơi có chút đỏ.
- Ta hiểu được.
Thanh Vân Tử cười khan hai tiếng, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm.
Do dự hồi lâu, Khỉ Đá mở miệng nói:
- Ngũ sư huynh, sư đệ muốn thỉnh giáo một vấn đề.
- Nói đi.
- Vì sao, đệ chẳng hề làm gì cả, Thái Thượng Lão Quân lại nhìn chằm chằm vào đệ.
Lương đình nho nhỏ nhất thời yên tĩnh trở lại.
Đan Đồng Tử, Thanh Vân Tử đều lặng yên nhìn Khỉ Đá, U Tuyền Tử thì vẫn nhắm mắt im lặng như cũ.
Hồi lâu sau, Thanh Vân Tử thở dài:
- Đệ có làm.
Quay đầu đi, Thanh Vân Tử liếc nhìn U Tuyền Tử một cái, nói:
- Đệ tới sớm ba trăm năm, đúng không?
Khỉ Đá khẽ run lên, tay càng thêm nắm chặt Hành Vân côn.
Thở thật dài, Thanh Vân Tử chậm rãi nói:
- Ta tu hành còn thấp, chưa làm nổi chuyện suy tính thiên đạo. Nhưng nhị sư huynh có thể. Lúc trước mấy sư huynh đệ chúng ta đều rất nghi hoặc, vì cái gì sư phụ lại thu đệ. Hơn nữa ban đầu rõ ràng quyết liệt không thu, sau lại thu. Tính cách của đệ... Kỳ thật không phải quá thích hợp tu tiên. Đây không giống tác phong của sư phụ.
Hơi ngừng lại, vuốt vuốt râu dài, Thanh Vân Tử nói tiếp:
- Về sau, Thái Thượng Lão Quân phái người giám thị Tà Nguyệt Tam Tinh động, đệ đang ở núi Côn Lôn lại xảy ra sự cố, bát sư đệ một mình xám xịt trở về, mấy người chúng ta lập tức ý thức được bên trong này có vấn đề. Nhưng sư phụ im lặng không nói chuyện, đại sư huynh biết rõ cũng không chịu nói. Cho nên, chúng ta để nhị sư huynh phế chút tu vi, thăm dò càn khôn trong đó.
Dứt lời, Thanh Vân Tử cúi đầu cười cười, lại ngẩng đầu nhìn U Tuyền Tử.
U Tuyền Tử thản nhiên cười cười, hai bàn tay đan vào nhau đặt lên bàn, thở dài:
- Vừa tính, mới biết đệ bái sư sớm ba trăm năm. Hơn nữa, tới cũng không phải là người nên tới. Chuyện này, chỉ sợ trong lòng đệ rõ ràng hơn chúng ta.
Khỉ Đá nắm càng chặt Hành Vân côn, ngơ ngác gật đầu.
U Tuyền Tử bất đắc dĩ cười:
- Cho nên cái này có vấn đề. Đệ có biết thiên đạo là cái gì không?
Khỉ Đá ngẩng đầu nhìn U Tuyền Tử, lắc đầu.
- Thiên đạo, chính là pháp tắc vận hành của thế giới này. Mọi thứ, không thể thay đổi, gọi chung là thiên đạo. Cho nên tầng cảnh giới thứ năm gọi là “Thiên Đạo“. Thái Thượng Lão Quân, Như Lai Phật Tổ đều có tu vi Thiên Đạo. Bọn họ là những người tiếp cận pháp tắc của đất trời nhất. Thái Thượng Lão Quân nắm giữ lấy pháp tắc “Vô Vi”, thông hiểu hạch tâm thiên đạo. Như Lai Phật Tổ thì nắm giữ lấy pháp tắc “Vô Ngã”, hóa thân thành hư vô.
- Thế nhưng Thiên Đạo lại không chỉ là “Vô Vi” và “Vô Ngã“. Nó còn bao gồm tất cả những chuyện nhất định phát sinh và nhất định không nên phát sinh. Phật gia nói, có nhân có quả. Nhân đã xảy ra, vậy quả là tất nhiên.
U Tuyền Tử phất tay áo đứng lên. Trong đình viện, lá rụng lả tả, vừa vặn một chiếc lá bị U Tuyền Tử kẹp lấy bằng hai ngón tay:
- Tựa như lá rụng vậy, lúc nào thì mọc, lúc nào thì tàn, trong cõi tối tăm sớm đã định sẵn. Đó cũng là thiên đạo. Ngay cả thời điểm bái sư của đệ, cũng bao gồm trong thiên đạo.
- Ý của huynh là, bởi vì đệ bái sư sớm, cho nên mới...
- Chính xác ra, không chỉ là bái sư. Ta lấy một ví dụ, nếu thiên đạo đã định một người không thể chết được, nhưng người đó lại chết, đệ có biết sẽ như thế nào không?
Khỉ Đá lặng yên nhìn.
U Tuyền Tử mỉm cười nói:
- Người đó đã chết, vậy thì sẽ không có hậu duệ của người đó. Giả thiết hậu duệ của người đó mỗi người đều sinh tiếp hai hậu duệ, như vậy sống chết của người đó đã thay đổi cả mấy chục người, rồi sẽ thành không đếm hết người. Đồng dạng, một người nếu đáng chết lại vẫn sống, vốn không nên có hậu duệ, lại sinh ra hậu duệ, kết quả cũng lại thay đổi huyết thống của không đếm hết người. Đây chỉ là một ví dụ so sánh cực đoan. Ta muốn nói là, trong quỹ tích thiên đạo, chỉ cần có một chút ít thay đổi, dù cho hiện tại ta đưa tay ngắt lấy một chiếc lá vốn chưa nên rụng vào lúc này, thì ngàn vạn năm sau sẽ vẫn ảnh hưởng tới vận mệnh của thế gian.
Nói xong, U Tuyền Tử lại nở nụ cười:
- Có điều cũng rất nhiều người muốn thay đổi thiên đạo, càng không ít người có thể suy tính ra thiên đạo ở trình độ nhất định nào đó. Chỉ là mặc kệ bọn họ cố gắng như thế nào cũng khó có khả năng. Bởi vì bản thân bọn họ chính là người trong thiên đạo, ngay cả bọn họ suy tính ra thiên đạo, thì cũng là việc do bản thân thiên đạo chú định. Cuối cùng, đều là chút hành vi không có ý nghĩa.
Khỉ Đá hơi nheo mắt lại, chậm rãi hỏi:
- Nhưng đệ không phải người trong thiên đạo, cho nên, tất cả chuyện đệ làm đều sẽ thay đổi, đúng không?
- Đúng.
- Thiên đạo sẽ không chấp nhận dù một chút thay đổi sao?
- Không.
U Tuyền Tử xoa xoa lá khô trong tay, nói:
- Thiên đạo là cho phép thay đổi, thiên đạo cũng không ngừng tự mình tu chỉnh. Chẳng qua người nắm giữ thiên đạo không cho phép thiên đạo thay đổi, bởi vì thiên đạo thay đổi thì đã không phải là thiên đạo người đó nắm giữ rồi. Nói cách khác, người kia không nắm giữ được thiên đạo nữa. Nói như vậy, đệ hiểu chưa?
Ôm chặt Hành Vân côn trong ngực, Khỉ Đá chậm rãi cúi đầu, ngậm miệng, suy nghĩ hồi lâu:
- Cho nên, người đó nhất định phải làm tất cả trở về như cũ?
- Cũng không hoàn toàn là về như cũ. Thiên đạo tầng tầng lớp lớp, quỹ tích định sẵn vốn có mấy đường, chỉ là ngoại trừ Thái Thượng thì những người còn lại chỉ có thể suy tính một đường trong đó mà thôi. Cho nên, ông ta có rất nhiều cách thức xử lý. Chẳng qua với đệ thì ông ta nhất định phải xử lý thật cẩn thận. Bởi vì đệ liên quan tới một chuyện đại sự của ba trăm năm sau, ảnh hưởng khó có thể tưởng tượng. Hơn nữa, bản thân đệ là ngọn nguồn, đệ cũng là người có thể phá hư thiên đạo ở mức lớn nhất, nhất cử nhất động đều có thể thành họa. Ông ta cần làm, là ngăn đệ phá hư, hủy diệt tất cả nhân tố có thể khiến đệ đi lệch, sau đó chỉnh lại quỹ tích.
Trong đình viện tĩnh lặng, gió khe khẽ lướt qua hai má Khỉ Đá, lay động hàng lông khỉ.
Hắn cúi đầu, lấy tay xoa xoa những đường vân rườm rà trên Hành Vân côn, lặp đi lặp lại rất lâu.
Nửa ngày sau, hắn ngẩng đầu lên, hít một hơi thật dài, mím môi, hỏi:
- Những chuyện này, sư phụ sớm đã biết đúng không? Lúc trước không thu đệ, là sợ lây dính nhân quả. Sau lại thu đệ, là muốn trợ giúp, để cho đệ đi đánh vỡ thiên đạo. Hẳn đây chính là kế hoạch của sư phụ?