Dịch: khangvan
Biên: †Ares†
Bên ngoài Nam Thiên Môn, trong tiếng nổ vang, vòng xoáy cuồn cuộn từ mây dần mở ra một lỗ hổng cực lớn, liên thông với một thế giới đỏ thẫm không tên.
Những tia chớp vẫn không ngừng quét ngang bầu trời. Hộ thuẫn từ pháp trận Nam Thiên Môn cũng không ngừng rung lắc.
Một lực hút cực mạnh xuất hiện, giống như một cái hố đen hút đi toàn bộ vật thể xuất hiện bên ngoài NamThieen Môn. Ngay cả thân hình của Khỉ Đá cũng bị kéo ra khỏi hộ thuẫn Nam Thiên Môn.
Điều chỉnh khựng lại giữa không trung, hắn cắn chặt răng, lộ ra khuôn mặt dữ tợn, sau đó gào thét khàn cả giọng, vận toàn bộ sức lực để tránh thoát lực hút kia. Lăng không dừng lại thân hình, hắn nghiến răng, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn, sau một khắc thì gầm lên một tiếng, toàn lực chống lại lực hút cường đại kia.
Vô số ánh huynh quang giống như những sợi tơ lụa trắng từ trong lỗ hổng bay ra, phóng về phía Khỉ Đá.
Một khối đá bay lướt qua ánh huỳnh quang kia, nháy mắt bị chẻ ra làm đôi.
- Cái quái quỷ gì vậy?
Hai chùm sáng màu lam từ trong lỗ hổng lao vút ra, bắn thẳng về phía Khỉ Đá.
Hắn nhanh chóng né tránh, hai chùm sáng liền sượt qua hộ thuẫn pháp trận.
Bên trong hạch tâm pháp trận, một vị tiên gia văn chức đang canh giữ trận pháp tức thì phun một ngụm máu tươi, ngã vật từ trên bồ đoàn xuống.
- Xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Mấy thiên tướng vội vàng chạy đến, nâng vị tiên gia đó lên.
- Thiên kiếp chính thức đến rồi.
Lý Tịnh chỉ vào một thiên tướng bên cạnh, quát lên:
- Nhanh lên, thay vị trí ngay!
Tên thiên tướng này thất kinh, nhảy lên bồ đoàn, nhìn đống bùa chú trước mắt đang rối tung rối mù, mặt mày choáng váng.
- Ngươi không phải là đã vận hành qua pháp trận rồi ư?
- Đúng là đã vận hành qua... nhưng mà... nhưng mà...
Vị tiên gia vừa phun máu kia khẽ run rẩy, thều thào nói:
- Hiện tại, pháp trận đã khác so với lúc bình thường... Ngươi cứ cố hết sức là được...
Nói xong, trong miệng ông ta lại tràn ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Lý Tịnh chỉ liếc thoáng qua vị tiên gia kia, rồi lại nhìn chăm chú về phía những bùa chú phức tạp đang nhấp nháy không ngừng.
Giờ này, Lý Tịnh cũng không có sức quan tâm đến sống chết của một tiên gia. Một khi Nam Thiên Môn bị phá thì chết, không chỉ là một hai tiên gia nữa.
Thoáng lấy lại bình tĩnh, Lý Tịnh liền nhảy về phía bồ đoàn, đẩy ra tên thiên tướng vừa rồi, tự mình ra trận.
Hộ thuẫn vốn mỏng đi một phần, giờ này liền phát ra ánh đỏ rạng ngời.
Cùng lúc đó, Khỉ Đá chỉ một mực trốn tránh.
Đây là một cuộc chiến không có địch nhân, đối thủ của hắn, đơn giản chỉ là nguồn năng lượng. Mà nguồn năng lượng này, sứ mạng của nó chính là xóa sổ Khỉ Đá khỏi phương thế giới này.
Ánh huỳnh quang như dải lụa mỏng kia, chỉ cần hơi chạm phải sẽ bị nó dính chặt lấy, thậm chí là xuyên vào trong da thịt. Còn chùm sáng màu lam thì chiếu tới đâu nơi đó liền cháy lên hừng hực. Đây là lửa từ bên ngoài bầu trời, có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ. Mà một khi chạm trực tiếp vào chùm sáng màu lam này thì liền hóa thành tro bụi.
Về phần những tia chớp không ngừng xung quanh, giờ này Khỉ Đá đã không rảnh để bận tâm nữa rồi.
Dưới sự công kích điên cuồng xung quanh, hắn vô cùng chật vật, nhưng cũng không ngừng nghĩ cách dụ những luồng sáng này tới gần hộ thuẫn, làm suy yếu pháp trận.
Đợt hạo kiếp lớn nhất từ khi sáng thế đến nay đã bắt đầu. Cho dù ở phía trong Nam Thiên Môn thì mọi người cũng có thể tinh tường cảm nhận được sự dị thường.
Từ vị trí của cây Nguyệt nhìn lại thì Nam Thiên Môn đang không ngừng rung động, vô số bụi mù từ trên vách tường rơi xuống, khung cảnh giống như trước khi tuyết rơi.
Tất cả đạo đồ, thiên binh thiên tướng, thậm chí là những vị tiên gia đều ở xa xa mà nhìn, tất cả đều mở to hai mắt, quên cả hô hấp.
Đây là cảnh tượng chưa bao giờ xảy ra, cho dù là Nam Thiên Môn vốn luôn được tin tưởng là không gì phá nổi sẽ sụp đổ ngay bây giờ cũng không còn ai cảm thấy bất ngờ nữa.
- Đây chắc hẳn là thiên kiếp mạnh nhất từ trước tới nay đi?
Thông Thiên Giáo Chủ khẽ nói.
- Cũng có thể nói như vậy. Thiên kiếp do Hành giả đạo mạnh nhất dẫn đến …
Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi bật cười:
- Nếu như ở bên trong cửa dẫn phát thiên kiếp thì chỉ sợ Thiên Đình không còn sót lại thứ gì.
Linh Tiêu bảo điện, nơi này đã yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tất cả tiên gia, kể cả Ngọc Đế cũng yên lặng chờ đợi. Đối với bọn họ thì điều duy nhất có thể làm, chính là chờ đợi.
Tiếng nổ vang lên không ngừng, có lẽ là tận thế của Thiên Đình, cũng có lẽ chính là tiếng kêu rên cuối cùng của Khỉ Đá, ai nào hay?
...
Khi mà tất cả sự chú ý của mọi người đều hướng về phía Nam Thiên Môn thì Tây Hải Long Vương cũng đã mang theo hộ vệ chạy tới nhà giam tầng trời thứ chín, lại bị một đám thiên binh ngăn lại.
Thiên tướng sớm đã đợi phía ngoài, lạnh lùng nói:
- Lão Long Vương, nhà giam Thiên Đình há có thể ra vào tự do.
Tây Hải Long Vương run rẩy nhìn về phía cửa nhà giam đen ngòm, hỏi:
- Con ta... Con ta có ở đây không?
- Long tam thái tử đang ở bên trong, nhưng mà, hắn có thể vào, lão Long Vương ngài thì lại không được.
Tây Hải Long Vương như nghe sét đánh ngang tai, ngồi bệt xuống đất.
Phía sau lưng, ba vị Long Vương cũng đã vội vàng đuổi tới.
Ngao Thính Tâm từng bước tiến lên, hành lễ rồi nói:
- Đông Hải tứ công chúa Ngao Thính Tâm, cầu kiến ngục trưởng, mời thần tướng thông truyền một tiếng.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Bên trong nhà giam là một màu đẹt kịt, chỉ có tiếng xèo xèo thiêu đốt trong những chậu than.
Dưới sự dẫn đường của thiên tướng, Ngao Liệt chậm rãi bước theo, thẳng đến bên ngoài hình phòng thì dừng bước.
Trong lòng của y bỗng có chút lo lắng, một cảm giác nghẹn thở chợt sinh ra, khiến cho bàn tay đang nắm lấy chuôi kiếm cũng dần xiết chặt lại.
Bên ngoài song sắt, hắn thấy đầu Bạch Tố đã gục xuống, một dòng máu từ trên môi nàng nhỏ xuống, nhìn như đã hấp hối rồi.
Một thân váy dài sớm đã bị nhuộm thành màu đỏ máu, trên đó có vô số vết thương loang lổ.
- Long tam thái tử tốt nhất không nên động thủ. Mạt tướng tin rằng dù có động thủ ở đây thì bệ hạ cũng không hạ lệnh giết ngài, ngược lại chúng mạt tướng trấn áp ngài có thể còn phải chịu trừng phạt. Thế nhưng, cho ả ta thêm một tội danh vượt ngực thật sự tốt sao?
Thiên tướng kia chăm chú nhìn gương mặt trắng bệch của Ngao Liệt, một tay vẫn luôn đặt trên chuôi kiếm, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên thái dương chảy xuống.
Cho đến khi thấy Ngao Liệt buông tay khỏi chuôi kiếm, gã mới nhẹ nhàng thở ra.
- Các ngươi... sao đã dụng hình với nàng?
Tên thiên tướng này chắp tay, nói:
- Hừ, tại vì ả không chịu khai ra. Mạt tướng cũng đã giảm hết mức độ của hình phạt rồi.
Nói song, tên thiên tướng này khẽ chỉ về phía một gian hành hình khác, bên đó có ba con yêu quái đang nằm co quắp, chân tay đã không còn được đầy đủ chứ đừng nói đến khuôn mặt nữa.
Hô hấp của Ngao Liệt càng ngày càng dồn dập, rồi khẽ nói:
- Bây giờ ta muốn chuộc nàng ra ngoài. truyện tiên hiệp hay
- Trọng phạm của Thiên Đình nào có thể nói chuộc là chuộc được.
Ngao Liệt chậm rãi ngoảnh đầu, nhìn chăm chú về phía tên thiên tướng kia:
- Đừng tưởng là bản thái tử không biết những chuyện của các ngươi tại Thiên Đình. Nói đi, muốn bao nhiêu kim tinh? Đừng có thét giá, bản thái tử cũng có thể đi tìm người khác cứu nàng ra. Chẳng qua, đến lúc đó ngươi chẳng còn chỗ tốt gì cả, thậm chí có thể còn bị trị tội!
Nghe vậy thì thiên tướng bật cười:
- Long tam thái tử nói đùa. Trước khác nay khác. Bên trên giao nhiệm vụ xuống, nếu như mạt tướng thất trách không làm tròn nhiệm vụ thì mới chính là vạn kiếp bất phục.
Hơi dừng lại, gã nói tiếp:
- Nhưng mà nói tiếp, bây giờ người có thể cứu ả thì chỉ có long tam thái tử ngài. Thực ra thì tất cả mọi người đều biết là chính long tam thái tử ngài mang ả trốn vào Nam Thiên Môn. Đã như vậy, không bằng hay là để chính long tam thái tử ngài trả lời thay cho ả đi, để cho mạt tướng bớt đi những hình phạt vô vị kia.
- Vấn đề gì?
- Thực ra thì ả ta cũng không quan trọng chút nào, tu vi lại thấp. Với thực lực đó của ả thì muốn mở cửa Nam Thiên Môn đúng là không thể. Chúng ta hứng thú chính là đồng đảng của ả ở trên thiên đình này, không biết long tam thái tử có thể cung cấp một ít manh mối có ích?
Lông mày Ngao Liệt cũng khẽ rung lên.
Thiên tướng hạ giọng, như không có việc gì nói:
- Đặc biệt, ả ta chỉ là một con yêu quái, sao lại cầm được tín vật của Long cung, rồi cùng trao đổi đan dược với địa tiên... Việc này, nếu có thể điều tra ra điểm đáng ngờ này, chúng ta cũng không phải làm khó cho ả, ngài nói có đúng không? Long tam thái tử?
...
Hào quang màu đỏ của trận pháp bao phủ Nam Thiên Môn lúc này cũng đã biến dần thành bảy màu. Tiếp theo đó là những tiếng nổ ầm ĩ đinh tai nhức óc lan tràn, đủ để che lấp tất cả. Tam giới đều đang run rẩy.
Tất cả sinh linh của tứ đại bộ châu đều ngẩng đầu nhìn lên kỳ cảnh này. Ngay cả Hoa Quả Sơn đang bị vây trong chiến tranh cũng như vậy.
- Ánh sáng đã biến thành bảy sắc, phải chăng thiên kiếp đã giáng xuống rồi?
Đoản Chủy khẽ nói thầm.
- Có thể nói như thế, thế nhưng, chỉ là mới bắt đầu thôi.
Lăng Vân Tử đứng ở phía xa, trong chiến trường hỗn loạn nói.
- Vậy khi nào thì thiên kiếp mới chấm dứt?
- Người gây ra thiên kiếp, hoặc là vượt qua, hoặc là thân tử hồn diệt mà chết đi.
Cửu Đầu Trùng nghiêng đầu, quay lại hỏi:
- Nói như vậy, chỉ cần thiên kiếp tiếp tục diễn ra thì chứng tỏ Đại Thánh gia vẫn còn sống?
- Đúng!
Lăng Vân Tử khẽ gật đầu.
- Tất cả có nghe rõ không?
Cửu Đầu Trùng giơ nắm tay, hét to:
- Thiên kiếp vẫn diễn ra, chứng tỏ Đại Thánh gia vẫn đang chiến đấu! Các ngươi hy vọng khi Đại Thánh gia trở về thì Hoa Quả Sơn chỉ còn là một mảnh đất khô cằn hay sao?
- Không ~!
Sau lưng, thậm chí là xung quanh chiến hạm, mấy ngàn yêu tướng đều rút ra binh khí.
Ngay sau đó, bọn họ đều dùng dao rạch tay của mình, khiến cho máu tươi đều dính vào binh khí.
Lăng Vân Tử giơ tay lên, từng điểm ánh sáng trong suốt ở trong không trung tản ra, sau đó thấm vào trong lưỡi dao của đám yêu binh.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Cửu Đầu Trùng, tất cả đều bay vọt về phía đám tăng lữ.
- Thực ra, phật môn cũng không có mạnh mẽ như vậy.
Đứng bên cạnh Đoản Chủy, Lăng Vân Tử nói:
- Nhưng mà, Đại Thánh gia của các người hủy đi Sinh Tử điện, điều này đúng là hỏng bét. Thế giới này, sát khí đã không có chỗ để thu vào, chỉ có thể ở lại thân thể của tu giả đạo môn. Một khi thân thể bị phá thì đồng dạng cũng sẽ chết đi. Thế nhưng phật môn thì lại khác... Thân thể bọn họ giống như một cái túi da, bọn họ tu hành bản chất chính là tu hồn và linh, có thể vứt bỏ thân thể của mình đi mà vẫn có thể tồn tại được. Để đối phó với những người như vậy thì nói khó cũng khó, mà nói dễ thì cũng dễ, chỉ cần khiến cho binh khí làm tổn thương nhục thân, đồng thời đả thương được linh hồn của bọn họ, thế là được.
Lúc này, Cửu Đầu Trùng dẫn đám yêu tướng gia nhập, chiến tranh nhanh chóng ổn định lại, sau đó bắt đầu tiến vào giai đoạn giằng co.
Đám tăng lữ này cuối cùng không cách nào làm được như trước, như không chút tổn hao mà dồn ép yêu quân được nữa.
Một tên tăng lữ lặng lẽ tiến đến bên người Chánh Pháp Minh Như Lai, chắp tay trước ngực nói:
- Tôn giả, chúng ta có phải...
- Không cần.
Chánh Pháp Minh Như Lai chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tây, nói khẽ:
- Trận chiến này sẽ khiến cho vạn năm sau an ổn. Hẳn là sẽ còn có người chìm vào nữa, chờ thêm một chút.