Dịch: alreii
Biên: †Ares†
***
Thái Thượng Lão Quân muốn phù trợ thiên đạo, khiến thiên đạo vận hành theo quỹ đạo ban đầu. Vì mục đích này, ông ta nhất định phải tiêu diệt nhân tố quấy nhiễu rất lớn như Tước Nhi, nhưng sẽ tuyệt đối không dám tiêu diệt Khỉ Đá.
Vậy Tu Bồ Đề thì sao?
Tu Bồ Đề muốn phá tan thiên đạo. Nhưng dù có một kẻ nằm ngoài thiên đạo như Khỉ Đá được sinh ra, muốn hoàn toàn phá vỡ thiên đạo, khiến Thái Thượng Lão Quân hết cách xoay chuyển cũng không hề dễ chút nào. Dù sao Thái Thượng Lão Quân cũng là Đạo Tổ đã nắm giữ trời đất mấy vạn năm rồi.
Khỉ Đá chỉ có thể xem như là một bước ngoặt, khiến chuyện vốn không thể trở thành có thể, nhưng tuyệt đối không phải là một lợi thế tất thắng.
Lúc mục tiêu phá vỡ thiên đạo mâu thuẫn với sự tồn tại của Khỉ Đá, rốt cuộc thì Tu Bồ Đề sẽ lựa chọn mục tiêu của mình hay sẽ lựa chọn chút tình cảm sư đồ vốn đã mỏng manh này đây, thực ra chưa đến giây phút đó thì sẽ không ai biết được. Huống chi sau lưng còn có một người thân phận không rõ.
Nếu so sánh, phe lấy mục tiêu là phá vỡ thiên đạo này sợ là còn nguy hiểm hơn cả Thái Thượng Lão Quân nữa.
Khỉ Đá hàn huyên câu được câu mất với Dương Thiền cả một đêm, nói chuyện cũ, nói về ước mơ, tất cả đều nói một lần. Nhưng phần lớn là Dương Thiền nói, Khỉ Đá nghe. Có nhiều lúc Dương Thiền cảm giác được Khỉ Đá ngồi bên cạnh nói chuyện với mình, nhưng trong đầu thì đang nghĩ đến chuyện khác.
Ánh mắt của hắn luôn nhìn chằm chằm một vật nào đó, nhìn rất chuyên chú. Có lúc hắn nhìn những ngôi sao trên trời, có lúc là những đám mây đang che đi ánh trăng, có lúc là một cọng cỏ nhỏ không đáng chú ý trên mặt đất.
Bộ dáng hắn như thể đang có tâm sự nặng nề. Nhưng mà nghĩ lại cũng phải, đi đến được bước này, có thể không lo nghĩ thì chỉ có mấy tên không tim không phổi.
Trong cục diện do Thánh nhân bày ra, hắn từ đầu đến cuối đều chỉ là một quân cờ. Nhưng hắn rốt cuộc muốn dùng cách gì để phá vỡ cục diện này đây?
Dương Thiền nghĩ mãi vẫn không rõ.
Mạnh như Dương Tiễn, đối mặt chỉ là Thiên Đình, chỉ là Ngọc Đế, chỉ là luật trời, kết cục đừng nói đánh vỡ cục diện gì đó, y còn không bảo vệ được mẫu thân của mình, rơi vào kết cục chiêu hàng cúi đầu nghe theo. So sánh thì cảnh ngộ của Khỉ Đá còn tệ hơn Dương Tiễn lúc đó rất nhiều.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Dương Thiền không khỏi cảm thấy tuyệt vọng. Khỉ Đá nếu nhận phải dày vò giống vậy, đến cuối cùng có thể sẽ trở thành Dương Nhị Lang thứ hai không?
Hoặc là đến cả hài cốt đều không còn.
Tương lai không biết trước được, nhưng vẫn phải cắn răng truy tìm.
Lúc tờ mờ sáng, Khỉ Đá đi đến cạnh Lữ Lục Quải đánh thức gã, sau đó dặn dò:
- Chuẩn bị trước đi, ta biết một nơi bí mật, ngươi đến đó mở một học đường.
- Học đường?
- Ừ, xây một cái học đường, dạy chữ cho mọi người, mấy tư tưởng này nọ thì đừng nghĩ nữa. Từ nay về sau ngươi chính là tiên sinh dạy học duy nhất của Hoa Quả Sơn, trong thời gian ngắn nhất dạy mọi người đọc sách viết chữ.
- Làm... làm tiên sinh dạy học?
Lữ Lục Quải ánh mắt mông lung lặng lẽ thì thầm hai lần. Gã giật mình tỉnh táo, ngơ ngác, lúc lâu mới nói lắp bắp:
- Đại vương, có chỗ nào thần làm không tốt sao?
- Ngươi làm rất tốt.
- Vậy tại sao đại vương lại bảo thần làm tiên sinh dạy học chứ? Thần, thần có thể giúp đại vương tính toán, có thể giúp đại vương điều hành...
- Bởi vì ngươi làm rất tốt mới bảo ngươi dạy học. Đây là chuyện quan trọng của quan trọng, nơi này cũng chỉ có ngươi mới làm tốt được. Trông cậy vào ngươi đó.
Nói xong, Khỉ Đá vỗ vỗ vai Lữ Lục Quải, quay người rời đi.
- Quan trọng của quan trọng?
Lữ Lục Quải ngơ ngác đứng đơ tại chỗ.
Gã từng giả thiết rất nhiều lần về kế hoạch của Khỉ Đá, nhưng chưa từng nghĩ đến mệnh lệnh được ban xuống đầu tiên lại là mở học đường. Càng không ngờ được, gã sẽ biến thành một tiên sinh dạy học.
Không phải bọn họ đến để chiếm núi làm vương sao? Chuyện đầu tiên không phải là thao luyện binh mã ư? Sao lại biến thành xây học đường chứ?
Lữ Lục Quải nghĩ mãi vẫn không rõ.
Sau khi rời khỏi chỗ Lữ Lục Quải thì Khỉ Đá lại vòng đến chỗ Đoản Chủy đang ngủ trên cây ở đằng xa.
Khỉ Đá đi đến dưới cây, gõ gõ thân cây.
- Có chút chuyện muốn ngươi làm.
Đoản Chủy im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá.
- Tổ chức nhân thủ, điều tra Hoa Quả Sơn với bốn phía xung quanh. Lúc điều tra nhớ cẩn thận, nơi này tuy là quê hương của ta, nhưng ta lại không hiểu biết về nó, cố gắng điều tra thật kỹ càng. Nếu gặp được mấy kiểu như thế lực yêu quái hay động phủ tiên nhân thì cố gắng đừng làm kinh động, phải về thông báo cho ta trước.
Đoản Chủy yên lặng gật đầu.
Khỉ Đá quay người đi vài bước, lại quay đầu nhìn Đoản Chủy, thấp giọng nói:
- Cực khổ rồi.
Đoản Chủy nhắm mắt suy nghĩ lúc lâu, nói:
- Là chuyện nên làm.
Khỉ Đá lại đi tìm thêm mấy kẻ cốt cán dặn dò một vài chuyện vụn vặt, sau cùng hắn trở lại bên cạnh Dương Thiền:
- Trước hết giúp ta chỉnh lý, chọn lựa pháp môn thích hợp nhất cho bọn chúng tu luyện được không? Trên người bọn chúng đã có yêu khí, giữa chừng lại thay đổi pháp môn, sợ là sẽ không dễ dàng. Nhưng chỗ cô có cả Tàng Kinh các của Tà Nguyệt Tam Tinh động, chắc sẽ không có vấn đề.
Dương Thiền ôm đầu gối, ngẩng đầu lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu.
- Chuyện đầu tiên là học đường, chuyện cuối cùng mới là công pháp. Ngươi không tập hợp bọn chúng đến nghe thử ý kiến của bọn chúng, thì cũng nên để bọn chúng biết cách nghĩ của ngươi đi chứ?
- Cách nghĩ của ta, muốn thuyết phục bọn chúng chắc chắn sẽ rất khó. Nếu đã như vậy chẳng bằng không nói.
- Rất khó thuyết phục bọn chúng, nhưng hình như ngươi lại rất tự tin.
- Ta nói ta không tự tin cô có tin không?
- Hả?
Dương Thiền nhìn Khỉ Đá chằm chằm không chớp mắt.
- Trước khi không có kết quả thì ta không biết chính xác được. Nhưng muốn sống tiếp một cách đường đường chính chính, đây là cách duy nhất mà ta có thể nghĩ ra được.
Dương Thiền cúi đầu không nói tiếp nữa.
Nếu bảo nàng quyết định, chắc chắn nàng sẽ theo thói quen luyện công pháp trước, sau đó trực tiếp luyện binh. Còn về học đường, chắc chắn sẽ không được xếp vào trong cân nhắc.
Như hoàn cảnh bây giờ, vũ lực mới là truy cầu đứng đầu. Một đám yêu quái tụ lại đọc sách viết chữ trong học đường là chuyện khó tưởng tượng cỡ nào.
Nhưng Dương Thiền sẽ không phản đối.
Nói một cách nghiêm túc thì quân đoàn Thảo Đầu thần quân dưới trướng Dương Tiễn cũng thuộc về yêu quái. Cách này nàng từng dùng ở Quán Giang Khẩu, kết quả nằm chình ình ra đó, người thất bại thì không có quyền phát ngôn.
- Tùy hắn đi, có lẽ đây là một cách hay.
Dương Thiền mím môi than thở.
Khỉ Đá dặn dò xong tất cả mọi chuyện thì bèn đi tìm U Tuyền Tử.
Dựa theo giao hẹn thì sáng nay U Tuyền Tử sẽ đi. Nhưng Khỉ Đá không ngờ Nguyệt Triêu cũng muốn đi luôn.
Song nghĩ lại cũng đúng, Nguyệt Triêu đã ra ngoài mấy tháng rồi, còn không trở về thì sẽ không được. Vốn lúc đầu còn không muốn để sư phụ của y biết, bây giờ đã từng đến U Tuyền Cốc, lại gặp phải Thanh Vân Tử với Đan Đồng Tử, chắc mọi chuyện đã lộ cả rồi. Nếu giải quyết không tốt trở về y sẽ bị mắng một trận.
Đúng là làm khó y rồi, lần này hắn nợ nhân tình không nhỏ chút nào, không biết đến ngày nào mới có thể trả được.
Lúc sắp đi, Nguyệt Triêu giao phong thư của Phong Linh vẫn luôn cất giấu trong tay áo cho Khỉ Đá. Lúc thấy phong thư đó, Khỉ Đá nhất thời không biết phải nên nói gì.
Chữ trong thư là kiểu giản thể.
Năm đó lúc Phong Linh dạy Khỉ Đá các loại chữ viết, Khỉ Đá đều dùng chữ giản thể để ghi chép lại, bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy kiểu chữ này nên Phong Linh cũng muốn học.
Cho nên ở thế giới này, kiểu chữ giản thể chỉ có Khỉ Đá và Phong Linh có thể xem hiểu, nên xem như là ngôn ngữ đưa tin độc nhất giữa bọn họ. Hắn có cảm giác rất thân thiết.
Nội dung trong thư đơn giản chỉ là những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, thỉnh thoảng vòng vèo hỏi Khỉ Đá lúc nào thì trở về, từ giữa những hàng chữ lộ ra sự nhớ nhung.
Lúc đọc thư Khỉ Đá rất nghiêm túc, chỉ là lúc Nguyệt Triêu muốn Khỉ Đá viết thư hồi âm, hắn lại cầm bút đờ ra, lúc lâu vẫn không biết nên viết gì.
Cuối cùng thực sự hết cách, đành phải viết một câu: “Ta rất tốt, ngươi phải chăm chỉ tu luyện.” Vốn nên viết mấy thứ thăm hỏi có chút lễ độ, nhưng thứ muốn viết lại không thể viết, thứ khác Khỉ Đá lại không am hiểu, nên chỉ viết được có thế.
- Chỉ thế thôi à? Tổng cộng chỉ có chín chữ.
Nguyệt Triêu đứng bên cạnh xem Khỉ Đá viết xong đưa cho y thì không nhịn được nhíu mày.
- Ta không biết nên viết gì nữa.
Nguyệt Triêu cất thư, từ tốn nói:
- Được rồi, dù sao sư muội nhìn thấy chữ sẽ biết là do sư thúc viết. Ít nhất sẽ không cho rằng ta đang làm việc qua quít. Tôn sư thúc, người sẽ trở về Tà Nguyệt Tam Tinh động chứ?
- Có thể.
Khỉ Đá thở dài.
- Nhưng tình huống bây giờ của ta ngươi biết mà, cho dù về thì cũng sẽ không gặp Phong Linh.
Linh hồn nằm ngoài thiên đạo, bất luận làm gì đều là quấy nhiễu. Không gặp, cũng là một cách bảo vệ.
- Ta hiểu rồi.
Sau cùng nói mấy câu tạm biệt, U Tuyền Tử và Nguyệt Triêu đều rời khỏi Hoa Quả Sơn.
Chờ cho hai người rời đi, Khỉ Đá mới ngồi trong góc cầm thư xem đi xem lại, cười khá ngốc nghếch.
- Thư cô gái nhỏ kia viết cho ngươi à?
Dương Thiền không biết xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào, hỏi:
- Đây là chữ gì vậy? Khá giống với chữ ngươi khắc trên bia mộ.