Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ xua tan sương mù dày đặc.
Một giọt sương sớm chậm rãi trượt trên lá cây nhanh chóng rơi xuống đất.
Dãy núi ở phía xa xa, khói bếp nồng nặc bay lên, từng bóng người màu bạc lười biếng đi ra khỏi lều vải, nhanh chóng đứng chật ních doanh địa.
Bọn họ ngồi vây lại với nhau cùng nhai bánh nướng áp chảo, uống sữa đậu nành nóng hổi, mồm năm miệng mười trò chuyện náo nhiệt hệt như họp chợ.
- Hôm nay không ngồi chiến hạm hả?
Một thiên binh hỏi.
- Không ngồi.
Thiên binh bên cạnh lắc đầu:
- Nghe nói còn phải đi bộ. Ài, chả biết chiến thuật do ai nghĩ ra nữa.
- Không phải chứ, còn phải đi bộ? Không có chuyện gì nên làm bậy hả.
- Hai người các ngươi, nói chuyện nhỏ giọng chút.
Tiểu tướng đứng ở đằng sau vỗ vai bọn hai thiên binh.
Hai tiểu binh lập tức vội vàng dùng sữa đậu nành trong tay chặn miệng.
Tiểu tướng lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn hắn, nói:
- Nếu còn để ta nghe thấy có người thảo luận chiến thuật chiến lược lung lung, đừng trách ta bẩm báo với Tiết tướng quân.
Đợi tiểu tướng đó đi rồi, hai người lại khe khẽ xì xào.
- Chiến thuật này do Tiết tướng quân bày ra à?
- Chắc không phải đâu, hôm qua lúc ta thấy Tiết tướng quân đề ra thì sắc mặt cũng không tốt lắm. Tiết tướng quân hàng năm trấn thủ Nam Thiên Môn đã sớm quen rồi, sao có thể thích chuyện hành quân trên đất này được?
- Vậy do ai bày ra?
- Chắc là người bên trên nữa...
Thiên binh đó ngẩng đầu nhìn trời, thiên binh còn lại lập tức thức thời ngậm miệng.
Lề mề tiến lên, chia binh hai đường, một đường trong số đó năm ngàn thiên binh ăn cơm xong bắt đầu chuẩn bị trước trận chiến.
- Để lại các trang bị nặng trong doanh địa, không cần mang theo trang bị nặng. Nhắc lại một lần nữa, không cần mang theo trang bị nặng! Thứ có thể không mang theo thì cố gắng đừng mang theo, chỉ mang theo vũ khí tùy thân và lương khô!
Một tiểu tướng đi trong đám thiên binh gào to không ngừng.
Một thiên tướng có hai chòm râu mép mang vẻ mặt uể oải, nhíu mày từ đằng xa đi tới.
Tiểu tướng nhìn thấy thiên tướng thì vội vàng khom người chắp tay:
- Tiết tướng quân, đêm qua ngủ ngon chứ ạ?
- Ngon?
Tiết tướng quân mất kiên nhẫn trừng gã:
- Ngon cái rắm! Thế gian có thời tiết quỷ quái gì thế này hả. Ài, tối qua các ngươi đưa cho ta thịt nai nướng gì đó, ăn vào khiến ta đau bụng. Nếu không phải nể mặt các ngươi có lòng tốt, đã sớm quất các ngươi mấy roi rồi!
Tiểu tướng nọ nghe vậy vội vàng rụt đầu cúi gầm xuống.
Tiết tướng quân thở một hơi thật dài, nhíu mày nhìn xung quanh doanh địa hỏi:
- Vẫn chưa chuẩn bị xong hả?
- Vẫn... thiếu chút xíu nữa. Các tướng sĩ đã quen với chiếm hạm, giờ phải quay về lục chiến, khó tránh khỏi không thích ứng.
- Nhanh lên nhanh lên, làm xong thì lập tức trở về Nam Thiên Môn. Địa phương quỷ quái này đúng là không thể ở lâu. Ài... Nếu không phải Nam Thiên Môn chẳng có quân công gì, ta tội gì phải chạy tới nơi này chứ.
- Mạt tướng tuân mệnh.
Lại lề mề thêm chốc lát, năm ngàn binh lực xem như chỉnh đốn hoàn tất.
Nhưng còn đang dây dưa về vấn đề ai sẽ ở lại trông giữ doanh địa.
Cho dù là ai cũng biết lần này đi để lĩnh công, sao có thể chấp nhận được chạy từ xa đến để ở nơi này trông coi doanh địa chứ?
Thế nhưng Tiết Thiên tướng nói thủ doanh trại cũng được chia công trạng ngang hàng.
Tiếp theo thì tốt rồi, mọi người đều tranh nhau thủ doanh trại, lại lề mề thêm chốc nữa. Tâm trạng Tiết thiên tướng vốn đã không tốt lập tức nổi đóa. Kết quả cuối cùng là toàn bộ đều lộn xộn.
Thiên binh dựa theo phẩm cấp, yếu nhất ở lại giữ doanh trại.
Vốn như vậy vẫn chưa chịu yên, nhưng đám thiên binh nhìn sắc mặt Tiết thiên tướng càng lúc càng khó coi, mới không dám mở miệng nữa.
Thế là để lại năm trăm tên yếu nhất trông coi doanh trại, bốn ngàn rưỡi người còn lại xuất phát.
Thật vất vả mới xuất phát được, một đội ngũ sắc bạc mênh mông bắt đầu uốn lượn tiến lên trong sơn cốc.
Khác với quân đội của nhân gian, đám thiên quân có thể bay này nói đi bộ thì đó chính là đi bộ thật - Phải biết ngựa của bọn hắn đều là bay cả.
Lúc này còn chưa đi được mấy bước đã có thiên binh mở miệng nói kháy.
Lúc đầu ra quyết định đi bộ là để tránh mai phục bị phát hiện. Dù sao cũng mới giải quyết xong tướng lĩnh của đối phương, chứ binh sĩ thì vẫn chưa giải quyết được. Ác Giao không có đủ chiến hạm, lục chiến lại không thể so với chiếm hạm, một khi đánh tan thì dùng chiếm hạm không thể nào đuổi theo được.
Cũng chính bởi vì như vậy, bọn hắn mới lựa chọn hẻm núi để làm địa điểm mai phục. Bao vây thì sẽ là tận diệt, chẳng ai có thể chạy thoát cả.
Nhưng nhìn bộ dáng rêu rao của đám thiên quân này, sợ là chẳng khác mấy với phi hành cả.
Trong một bụi cây trên sườn núi ở chỗ xa, Đoản Chủy cuộn thân thể lại, vén lá xanh nhìn chằm chằm vào quân đội sắc bạc đang tiến lên ở đằng xa, móc bên hông ra một miếng ngọc giản đặt ở bên miệng.
- Xuất phát rồi, đúng là đi bộ, không mang theo vũ khí hạng nặng, bọn chúng để chiến hạm lại chỗ đóng quân. Dọc theo con đường đã giao hẹn, nhưng muộn hơn thời gian giao hẹn chút xíu.
- Đã biết.
- Bọn chúng thả thám báo rồi! Vừa nãy có hai thiên binh bay qua, làm sao đây?
- Tìm nhiều thêm vài người giải quyết đi. Làm cho sạch sẽ vào, đừng để lại hậu hoạn.
- Đã rõ.
- Còn có, làm thấp tần suất trinh sát của đối phương là được, nếu thiên binh được phái ra chẳng có người nào trở lại, dù ai làm tướng lĩnh cũng đều sẽ phát hiện không đúng.
- Đã rõ.
...
Trong sơn cốc cách đó mười mấy dặm, Khỉ Đá chậm rãi thả ngọc giản xuống, lạnh nhạt liếc mắt nhìn đám thủ lĩnh yêu quái xung quanh.
Đám thủ lĩnh yêu quái tên nào tên nấy nhìn hắn không chớp mắt, nắm tay siết chặt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Dưới sườn dốc phía sau lưng bọn họ là một đám yêu quái đông nghịt thần kinh cũng đang căng đến cực hạn.
Nhiều yêu quái thế này tụ tập lại với nhau, ngoại trừ tiếng thở dốc đè nén, ngay cả chút xíu âm thanh cũng không phát ra.
- Đối phương đã hoàn toàn dựa theo giao hẹn, bây giờ có thể yên tâm chưa?
Khỉ Đá lạnh nhạt nhìn bọn chúng nói.
- Điều này... bọn ta không yên tâm lúc nào chứ? Bọn ta chắc chắn tin tưởng ngươi!
Một con xà tinh phun đầu lưỡi nói.
Thủ lĩnh yêu tinh xung quanh cười to, chỉ là nụ cười có vẻ gượng gạo, có hơi yếu ớt.
Nói cho cùng bọn chúng vẫn đang sợ.
Khỉ Đá không cười theo, chỉ lạnh lùng nhìn, nhìn đến mức mấy tên thủ lĩnh đều phải cúi đầu.
Yên ắng không một âm thanh.
Sư tử tinh thật vất vả mới ngẩng đầu lên nặn ra một nụ cười:
- Hầu ca, thì ra ngươi đã sớm biết bọn họ hành quân theo con đường này, ha ha ha ha, sớm có chuẩn bị. Bọn ta theo hầu ca lăn lộn, lần này nhất định có thể thắng, các ngươi nói có đúng không?
- Đúng đúng!
Đám thủ lĩnh nhao nhao phụ họa.
Chỉ thấy Khỉ Đá mặt không cảm xúc liếc nhìn gã, trả lời:
- Lúc trước ta chẳng biết gì cả, hôm qua mới lấy được thứ này. Biện pháp cũng là mới nghĩ ra được hôm qua.
Hắn nói xong sắc mặt của mấy thủ lĩnh đều loáng thoáng hiện sắc xanh mét.
Lần này đúng là cửu tử nhất sinh rồi...
Cả bầu không khí thoáng cái rớt xuống nhiệt độ âm, tất cả yêu quái đều trầm mặc, trầm mặc khiến người ngạt thở.
Qua lúc lâu, sư tử tinh nọ mới hít một hơi thật sâu, run rẩy mở miệng nói:
- Mọi người, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý đi, lần này trong chúng ta chỉ có một phần có thể sống sót, bao gồm bản thân ta ở bên trong, ai cũng đều có thể chết. Nhưng nếu chúng ta không đi thì đều chết cả.
Lại là trầm mặc, trầm mặc tựa như chết chóc.
- Đánh một trận!
Voi tinh siết chặt nắm đấm hét to.
- Mọi người đồng tâm hiệp lực, chơi chết thiên quân!
Hổ tinh vươn tay của mình ra.
- Mẹ nó, lão tử cho dù chết cũng không muốn chết nghẹn khuất!
Sói đen tinh cũng vươn tay.
- Kéo theo mấy cái đệm lưng!
- Chơi cả nhà chúng nó!
Từng bàn tay lớn nhỏ không đều tụ lại với nhau. Tất cả yêu ở đây tới từ những chủng tộc khác nhau, lại có một cái tên giống nhau - yêu!
Tất cả thủ lĩnh đều cắn răng, từng đôi mắt nhìn về phía Khỉ Đá.
- Để bọn chúng nuốt không trôi!
Khỉ Đá cũng vươn tay của mình, nhìn các thủ lĩnh lại trào lên dã tính, miệng của hắn hơi nhếch lên:
- Lúc này mới giống chứ!
- Xuất chinh~!
Tiếng gào thét mạnh mẽ xông thẳng chân trời!
Chẳng bao lâu thì đội quân yêu tộc mênh mông lặng lẽ di chuyển.
Bất kể là thủ lĩnh hay là tiểu yêu, vẻ mặt của mỗi người đều ngưng trọng, đi rón ra rón rén, tự giác lựa chọn đi về nơi mặt trời chiếu không tới.
Từng đôi mắt cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, trong miệng ngậm lá, không có bất cứ ai phát ra tiếng.
Trong rừng rậm bốn phía, trên sườn núi, chúng yêu tản ra cẩn thận ẩn núp di chuyển, không tiếng động dùng ngôn ngữ thân thể truyền đạt tin tức.
Hai ngàn nhân mã đang hành động, âm thanh phát ra chỉ cần một trận gió thổi qua khiến lá cây vang lên tiếng sào sạt là có thể che đậy.
Ba tên thiên binh đi điều tra bay lướt qua trên đầu bọn chúng vậy mà không hề phát hiện đội quân dưới thấp này. Nhưng bọn hắn không có cơ hội đến nơi có đại quân yêu tộc mà bọn hắn đã dự đoán trước, bởi vì mười mấy yêu quái phi cầm đã lén lút đi theo.
Trái tim đã nhảy lên tới cổ họng, thần kinh căng tới cực hạn, hành sự cẩn thận tỉ mỉ từng chút một.
Hết thảy những thứ này, chỉ bởi vì bọn chúng đều biết, trận chiến này liên quan tới sống chết.
Không ai muốn chết cả.
...
Vào giây phút này, trong tầng mây cách đội quân này trăm dặm, một vị tiểu tướng thiên quân vỗ cánh vững vàng hạ xuống trước mặt Thiên Bồng.
- Nguyên soái, quân ở cánh Đông đã xuất phát rồi.
- Cánh Tây thì sao?
- Vẫn chưa có động tĩnh. Quân đội của yêu tộc bên đó hôm nay trời còn chưa sáng đã xuất kích rồi, bốn chiếc chiến hạm cũng đã di chuyển về phía Tây như là muốn đón đánh quân ở cánh Tây. Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, đội quân yêu tộc đối đãi với cuộc chiến này, có vẻ còn xem trọng hơn bộ Huyền Quy nhiều. Cảnh giới của bọn chúng rất nghiêm ngặt, ngay cả thám báo chúng ta phái ra đều đã thất tung mấy đợt.
- Sao chỉ có bốn chiếc? Lúc bọn chúng xuất phát không phải có sáu chiếc à?
- Đêm qua chỗ doanh địa của yêu tộc hình như xảy ra nội loạn, bị hủy hai chiếc. Thuộc hạ vừa nãy phái người đi điều tra, tử thương mấy ngàn.
- Ồ?
Miệng của Thiên Bồng hơi nhếch lên, cười nói:
- Lại là tình huống gì đây?
- Cụ thể vẫn chưa rõ.
- Vậy yêu thành bên kia thì sao? Đã tra ra vị trí của Giao Ma Vương chưa?
- Yêu thành hết thảy bình thường, thậm chí phòng ngự còn rời rạc không thể tưởng tượng nổi. Giao Ma Vương đã xác định đang ở trong thành.
- Ừm, ta biết rồi.
- Nguyên soái, giờ chúng ta nên làm gì?
Thiên Hành đứng ở bên cạnh hỏi.
Chỉ nghe Thiên Bồng thở dài, nhìn về phía rừng núi xanh mướt ở phía xa, cười như không cười nói:
- Giờ ta lại bắt đầu có chút hy vọng yêu tộc thắng lợi. Đám binh sĩ kiêu căng của Nam Thiên Môn này nên nhận chút giáo huấn. Tiếp tục án binh bất động, cứ đợi nhìn bọn chúng vui đùa kiểu gì. Theo dõi các phương gắt gao, đừng để bọn chúng biết được sự tồn tại của chúng ta.
- Rõ!