Dịch: Thiên Tình
Biên: †Ares†
Giờ này khắc này, sự kiểm soát vốn kín không kẽ hở của Thiên Đình đối với tam giới đã sớm mất sạch. Thể diện, càng không cần phải nói.
Thời điểm này, kẻ vui mừng nhất chính là bọn yêu quái dưới nhân gian.
Sau thất bại thảm hại ở Tây Ngưu Hạ Châu, lục đại yêu vương hoả tốc chạy về lãnh địa của mình, triệu tập an bài, một lần nữa cát cứ một phương. Chiến quả ở Tây Ngưu Hạ Châu hóa thành hư ảo.
Thế lực ở Hoa Quả Sơn đã bước vào thời kỳ mà bất luận tu vi hay quy mô đều đã phát triển đến cực đại.
Mất đi sự áp chế của thủy quân Thiên Hà hùng mạnh, ở thế gian, án lệ tương tự xảy ra khắp nơi.
Về phần những tuần thiên tướng, cho dù bọn họ phát hiện nơi chúng yêu quần tụ, cũng sẽ không có đại quân đến bao vây tiễu trừ. Ngược lại, bản thân họ rất có khả năng bị yêu quái cường đại mà họ vô tình gặp được thuận tay lấy mạng. Bởi vì, không có yêu quái nào sợ hãi nếu giết chết tuần thiên tướng của Thiên Đình sẽ dẫn tới đại quân bao vây tiễu trừ nữa.
Không ai nghĩ đến, chỉ một bản án riêng, sẽ thành mùa xuân của chúng yêu.
Án Thiên Bồng treo mà không quyết, năm ngày, bây giờ chỉ sợ vấn đề không nằm ở chúng tiên gia có đồng ý hay không, ngay cả chính Ngọc Đế, cũng đã đến cực hạn.
Trên trời một ngày, dưới đất một năm.
Năm năm có thể xảy ra bao nhiêu chuyện?
Năm năm có thể làm cho Khỉ Đá từ cảnh giới Ngưng Thần một đường tu đến cảnh giới Hóa Thần, tu hai lần.
Một nàng ca cơ, một vị Nguyên soái, một mối nhân duyên trên cây nguyệt, một án kiện mà mấy ngàn năm qua Thiên Đình đã xử lý những trường hợp tương tự vô số lần, lại làm cho vị quân lâm tam giới này mệt mỏi, dày vò đến cạn kiệt sức lực.
Tất cả binh lực đều đóng giữ ở ngoài Nam Thiên Môn, Kiếm và Thuẫn đang giằng co, hơi chút bất cẩn, liền máu nhuộm Nam Thiên Môn. Trận thế lớn như vậy, từ khai thiên tích địa đến nay chưa từng có.
Bốn ngày cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.
Trong bốn ngày này, mỗi ngày, thủy quân Thiên Hà như cũ khiêu chiến, thủ quân Nam Thiên Môn như cũ khiếp chiến. Tiên gia chủ trương lật đổ Thiên Bồng thì khắp nơi đi lại, tính toán mượn sức những người trung lập không ra mặt, định bụng năm ngày vừa đến liền bức Ngọc Đế trị tội Thiên Bồng. Mà Ngọc Đế thì dứt khoát không thượng triều, nhưng lại lén gặp hơn mười vị tiên gia.
Tới đêm khuya ngày thứ tư, đại lao Thiên Đình.
Mặt nền xám tro, phần nóc đen kịt, chậu than trên khung sắt đang lách tách thiêu đốt, đem mọi thứ ánh một màu đỏ u tối.
Trong phòng giam rộng lớn, trống rỗng, Thiên Bồng đang ngơ ngác ngồi xổm.
Xích sắt xuyên qua xương bả vai, máu tươi nhuộm đỏ áo trắng. Y hơi cúi thấp đầu, tóc tai bù xù, mặt không chút thay đổi.
Một bên khác của song sắt, trên lối đi rộng mở, một chiếc ghế dựa được đặt lẻ loi ở đó. Ngọc Đế lẳng lặng ngồi, đứng hầu bên cạnh là Quyển Liêm.
Trầm mặc hồi lâu, Ngọc Đế ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói:
- Hai ngày trước trẫm đã muốn tới thăm ngươi rồi, chẳng qua còn có chút việc chưa xử lý xong, không tiện đến. Ngàn năm quân thần, dù thật sự phải luận tội ngươi, trẫm cũng nên đến đưa tiễn.
Thiên Bồng cúi đầu, im lặng không nói.
Ngọc Đế thản nhiên cười:
- Ngươi chấp chưởng thủy quân Thiên Hà, đã được ngàn năm thì phải?
Thiên Bồng không lên tiếng.
Quyển Liêm đứng bên khom người nói:
- Bệ hạ, Thiên Bồng Nguyên Soái chấp chưởng thủy quân Thiên Hà, tới nay đã được chín trăm tám mươi hai năm.
- Ồ?
Ngọc Đế hơi dừng, thở dài:
- Chín trăm tám mươi hai năm, khoảng thời gian này, trôi qua cũng thật vui vẻ, đảo mắt đã lâu như vậy.
Ngọc Đế cười nhạt, nói tiếp:
- Trẫm nhớ rõ, lúc ngươi mới tới. Ngươi vẫn trông vụng về lắm, như một kẻ lỗ mãng, không biết chút gì về quy củ Thiên Đình. Trong nhóm khi đó tổng cộng có hai mươi người, Lý Tịnh đã phân xong chức vị, tấu trình cho trẫm, để trẫm phê chuẩn. Trẫm chỉ vào tên từng người mà hỏi, hỏi đến xuất thân của ngươi, hắn nói không ra tên của sư phụ ngươi, hỏi kỹ mới biết ngươi là người duy nhất không phải môn đồ của Triệt Xiển nhị giáo. Trẫm nghe vậy, liền nói với hắn: “Không bằng phân người này đến thủy quân Thiên Hà đi, tuy là bộ đội phòng thủ, chưa tới ngàn người, nhưng cũng cần chút máu mới.”
Nói tới đây, Ngọc Đế ha ha cười:
- Lý Tịnh thấy trẫm phê hết rồi, chỉ còn người cuối cùng này, không tiện bác ý trẫm, liền đồng ý. Ngươi có biết, vì sao trẫm muốn phân ngươi đến thủy quân Thiên Hà?
Thiên Bồng chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn Ngọc Đế.
- Bởi vì, trẫm suy nghĩ, một tiểu tướng không phải môn đồ của Triệt Xiển nhị giáo, lại không hiểu quy củ, nếu xếp ngươi đến nơi khác, chỉ sợ sống không dễ dàng. Ha ha ha ha, không ngờ, cử chỉ vô tâm của trẫm ngày đó, lại tạo nên một thủy quân Thiên Hà hùng mạnh, cũng tạo nên thế cục hôm nay, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.
Ngọc Đế thở dài, vỗ đùi, hơi thẳng lưng tựa vào ghế ngồi, chớp chớp mắt, cười nói:
- Không ngờ. Thủy quân Thiên Hà, vốn là nơi chỉ có đám tướng lãnh ăn không ngồi mới đi, béo bở không nhiều, địa bàn cực lớn mà nhân thủ lại thiếu, cả ngày phiêu diêu khắp nơi không được cập bờ. Tướng lãnh bị điều qua, không người nào là không nản lòng thoái chí.
- Ngươi đến thủy quân Thiên Hà báo danh ba ngày, mãi không thấy chủ tướng, vì thế ngươi liền tự chủ trương lái chiến hạm ra ngoài tuần tra. Phát hiện không ai quản ngươi, ngươi liền dứt khoát mang theo nhân mã hạ giới đánh yêu quái. Còn nhớ lần đầu tiên ngươi lấy thủ cấp của năm mươi tên yêu quái đi lĩnh thưởng, trong sổ thỉnh thưởng viết thế nào không?
Ngọc Đế cúi đầu, nhìn Thiên Bồng.
Thiên Bồng cũng mở to mắt nhìn Ngọc Đế.
- Ngươi viết: “Mạt tướng tuần tra Thiên Hà, ở bờ Thiên Hà gặp yêu chúng, đuổi tới phàm gian, chém chết!“.
Khóe miệng Thiên Bồng hơi nhếch lên, nở nụ cười.
Ngọc Đế cũng cười.
- Về sau việc như vậy cứ tiếp diễn. Trẫm bắt đầu buồn bực, sao trong Thiên Hà có nhiều yêu quái đến vậy? Đây là Thiên Hà của trẫm sao? Thế nên, trẫm liền gọi chủ tướng thủy quân Thiên Hà tới hỏi, kết quả hắn cũng không biết. Trẫm ép hỏi, mới biết hóa ra hắn giao ấn cho ngươi rồi. Ha ha ha ha.
- Nhưng, bệ hạ không xử phạt hắn, ngược lại cho hắn thăng chức.
Thiên Bồng mở miệng.
Ngọc Đế mím môi, gật đầu:
- Trẫm không phạt hắn, không có ý nghĩa. Bọn họ đều nói trẫm đã trải qua một ngàn bảy trăm năm mươi kiếp, mất mười hai vạn năm mới lên làm Ngọc Đế. Nói thật, không có lâu như vậy, khai thiên tích địa cũng chưa lâu như vậy. Bất quá, cũng không ngắn. Trẫm một kiếp lại một kiếp đi tới, người nào chưa thấy qua. Dù đặt trẫm vào chức vị ảm đạm đó, sợ là trẫm cũng không khá hơn hắn bao nhiêu. Cho nên, trẫm, không xử phạt hắn. Ngược lại là ngươi, trẫm rất có hứng thú muốn biết ngươi có thể lăn lộn bao lâu. Cho nên, trẫm cho hắn một cơ hội, thăng chức, điều đi, cho ngươi làm chủ tướng.
Thiên Bồng hít một hơi thật dài, cười khổ.
- Sau nữa, ngươi quả thật có thể lăn lộn, lén hạ phàm đánh yêu quái. Đánh mười lần tám lần còn chưa tính, ngươi cứ đánh mãi, hơn nữa lấy phần thưởng đi tăng cường quân bị. Trẫm không cho ngươi quân lương, ngươi liền nuôi tư binh, lá gan càng lúc càng lớn, yêu quái gì cũng dám đánh. Trẫm mắt nhắm mắt mở, ngươi dối là gặp yêu quái ở bờ Thiên Hà rồi đuổi theo xuống phàm gian, nói mà mặt không đỏ tim không đập. Muốn trị tội ngươi, khi đó đã có thể trị ngươi tội khi quân!
- Lúc ấy trẫm đã cảm thấy có điểm bất thường rồi. Sao có người liều mạng như vậy, cục xương cứng nào cũng dám gặm. Ở thế gian đánh cho yêu vương tan tác, mang theo đầy người thương tích trở về, tưởng ngươi đã học ngoan, không ngờ thương thế vừa lành, ngươi lại lập tức tụ tập nhân mã đi tiếp.
- Cho nên, bệ hạ đã sớm biết quan hệ giữa thần và Nghê Thường sao?
Ngọc Đế chậm rãi nhắm mắt lại, lặng lẽ gật đầu:
- Người như ngươi, không tra rõ nội tình, trẫm thật không dám dùng.
- Nhưng bệ hạ cũng không nói toạc?
- Làm Ngọc Đế, phải biết mắt nhắm mắt mở.
Ngọc Đế nhíu mày, chớp chớp mắt, thản nhiên nói:
- Chuyện trẫm biết nhiều lắm, chỉ là không tiện nói ra thôi. Minh tranh ám đấu, lục đục với nhau, muốn lật đổ đối thủ, không phải đều đến chỗ trẫm cáo trạng sao? Thật hay giả, nên biết không nên biết trẫm đều biết cả. Ai trung, ai nghịch, trẫm luôn sáng tỏ. Ai mà không có chút chuyện? Mấy câu ngươi nói trên điện ngày trước, trẫm phái người đi tìm Trấn Nguyên Tử. Hắn cũng rất sảng khoái, đưa hết toàn bộ sổ sách, còn nhắn trẫm một câu.
Thiên Bồng ngước mắt nhìn Ngọc Đế hỏi:
- Nói cái gì?
- Nói hắn sắp nhìn không nổi nữa, kêu trẫm tự thu xếp ổn thoả.
Ngọc Đế chống đầu gối, hừ cười, lắc đầu nói:
- Ngươi xem nói vậy là sao? Hội Bàn Đào lần sau không mời hắn, nói chuyện không biết kiêng dè.
Ngẫm một lát, Ngọc Đế lại nói tiếp:
- Ài, không thể nói uyển chuyển chút sao? Trẫm dễ quá sao?
Nhìn Thiên Bồng, Ngọc Đế ha ha cười.
Thiên Bồng lại không cười.
Thoáng trầm mặc một hồi, Ngọc Đế thở dài nói:
- Ngươi thật sự làm khó trẫm rồi. Ngày ấy trên Linh Tiêu bảo điện, thật sự quá lắm. Những sổ sách này mà lộ ra, ngươi bảo trẫm phải làm sao? Can hệ rộng như thế, tuy nói thần chức không nhất định phải là bọn hắn, nhưng nói khó không khó, nói dễ không dễ, trong lúc nhất thời, ngươi bảo trẫm đi đâu tìm nhiều người thay thế đến vậy? Trẫm là quân vương tam giới, nhưng trẫm cũng là được người khác đưa lên ngôi vị này. Thiên Đình, cũng không phải Thiên Đình của một mình trẫm. Kết cấu của tam giới một khi bị xáo trộn, ngươi bảo trẫm làm thế nào cho phải? Trẫm biết ngươi trung, nhưng ngươi quá thẳng.
- Thiên Bồng chỉ cầu được chết, kính xin bệ hạ thành toàn.
Thiên Bồng chậm rãi dập đầu.
- Chết?
Ngọc Đế hừ cười:
- Ngươi chết, trẫm làm sao đây? Sự việc bên ngoài Nam Thiên Môn làm sao đây? Thuẫn và Kiếm của trẫm, đang vì ngươi mà ở ngoài Nam Thiên Môn giằng co. Trẫm phái người đi điều giải, thánh chỉ trực tiếp bị đốt. Không thấy được ngươi, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Mím môi thoáng dừng một chút, Ngọc Đế cúi đầu, nâng mí mắt hỏi:
- Muốn xem thử tấu chương của thủy quân Thiên Hà không?
Thiên Bồng trầm mặc không nói.
- Tấu chương đó viết rất... Trẫm nhìn sao cũng thấy giống tối hậu thư, không biết uyển chuyển một chút. Đúng là Nguyên soái nào tướng lãnh đó. Tính tình thẳng tắp y hệt. Rảnh rỗi, đừng mãi chỉ lo quân võ, văn vẻ cũng nên nắm chút ít.
Nghĩ vậy, Ngọc Đế bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài:
- Nhóm tiên gia kia, còn đang ở Linh Tiêu bảo điện khắc khẩu, muốn bức trẫm xử tử ngươi. Sao họ không suy nghĩ, ngươi chết, thế cục liền không thể giải quyết. Đến lúc đó, trẫm bỗng chốc mất phụ tá đắc lực, nên làm cái gì bây giờ? Đã không có thủy quân Thiên Hà, cho dù thắng, quân Nam Thiên Môn cũng nguyên khí đại thương, trong chốc lát không khôi phục được. Đến lúc đó lấy cái gì đi áp chế yêu chúng? Quân đóng ngoài Nam Thiên Môn là thủy quân Thiên Hà còn dễ bàn, nếu như là yêu quân thì sao? Bọn họ còn cười được sao?
- Đến lúc đó, tuy Nam Thiên Môn không phá được, nhưng tam giới này vẫn là tam giới của Thiên Đình sao? Sao không ai nghĩ cho trẫm một chút.
Ngọc Đế tấm tắc cười khổ.
Trầm mặc hồi lâu, Ngọc Đế thản nhiên hỏi:
- Thế nào? Đi ra ngoài, một lần nữa làm Thiên Bồng Nguyên Soái, thế nào?
Thiên Bồng hơi ngây ra, nhưng vẫn lắc đầu, dập đầu, vẫn câu nói kia:
- Thiên Bồng chỉ cầu được chết, kính xin bệ hạ thành toàn.
Lẳng lặng nhìn chằm chằm Thiên Bồng, Ngọc Đế vuốt râu dài, chậm rãi nói:
- Trẫm, dùng hạnh phúc vinh hoa vĩnh viễn của Nghê Thường tiên tử, đổi lấy ngươi vĩnh viễn hiệu lực vì Thiên Đình, được không?