Dịch & Biên: †Ares†
***
Trong phòng Ngọc Đỉnh, Khỉ Đá ôm mặt, ngồi ngơ ngác.
Trong đầu hắn lặp đi lặp lại câu Phong Linh mới nói. Cảm giác này giống như là đổ nước đá lên đầu vậy.
“Đến cùng là ta đang làm gì đây?” Chậm rãi buông tay ra, vẻ mặt hắn thẫn thờ.
Không khí trong phòng trở nên vô cùng nặng nề. Lát sau, hai yêu quái thợ thủ công rốt cuộc không chịu nổi, tùy tiện lấy một cái cớ rời đi.
Lại ngồi một hồi, Ngọc Đỉnh chân nhân cũng không chịu nổi, run run đứng lên, nơm nớp nói:
- Ta, ta đi ra ngoài hít thở không khí, ngươi cứ ở đây tự nhiên.
- Ngồi xuống cho ta!
Ngọc Đỉnh cả kinh, ngồi phịch xuống ghế, không dám mở miệng nói chuyện nữa.
Hồi lâu sau, Khỉ Đá quét mắt tới Ngọc Đỉnh, từ từ nói:
- Vừa rồi Ngọc Đỉnh huynh nói gì với ta nhỉ? Uy hiếp ta sao?
- Ta nói giỡn thôi, giỡn ấy mà, ha ha ha ha. Ngươi muốn làm gì? Mau dừng tay ~!
...
Một lúc lâu sau, trên bãi cỏ ở triền núi mặt Đông của Hoa Quả Sơn, Ngọc Đỉnh chân nhân nửa nằm nửa ngồi, bưng bát rượu cụng với Khỉ Đá một cái, uống một hơi cạn sạch, khà một cái, nói:
- Ta thật sự chỉ nói giỡn thôi.
- Có phải là nói giỡn hay không quan trọng vậy sao?
Khỉ Đá nằm gối đầu lên tay, liếc mắt nhìn Ngọc Đỉnh một cái, nhỏm dậy, uống một hơi cạn rượu trong bát, lau miệng, rồi hung hăng ném bát đi.
Cú ném này dùng lực rất mạnh, cái bát kia như một vì sao băng bay thẳng xuống Đông Hải.
Ngọc Đỉnh co chân lại, cuộn ống tay áo, khom người ngồi dậy, tiện tay lại biến ra một cái bát để trước mặt Khỉ Đá, rót đầy vào.
- Nói thực, rượu của Hoa Quả Sơn các ngươi còn kém lắm, chất lượng không ổn định. Mẻ trước thì uống còn tàm tạm.
- Có rượu uống là tốt rồi. Ai nói với ngươi rượu này là chúng ta tự nấu?
Ngọc Đỉnh chân nhân cúi đầu nhấp một ngụm, rượu vương cả lên râu.
- Không phải sao?
- Đều là cướp được. Lão tử lại dư thừa nhân công đi cất rượu chắc? Lần trước đánh Quảng Mục Thiên Vương lấy được một đống rượu thượng đẳng của Thiên Đình, nhưng ta cất đi rồi, định khi ăn mừng mới dùng. Để trở về ta nói bọn họ mang cho ngươi một vò trước.
- À há.
Ngọc Đỉnh chân nhân yên lặng gật gật đầu, lại nhấp một ngụm:
- Đây là ổ yêu quái, cướp về mới là bình thường. Cái gì các ngươi cũng tự làm, hại ta nghĩ rượu này cũng vậy.
Khỉ Đá chống tay xuống đất ngồi dậy, chẹp miệng hỏi:
- Ngọc Đỉnh huynh này, ừm, Dương Thiền trước kia có từng trải qua yêu đương chưa?
- Ngươi hỏi cái này làm gì chứ? Đại chiến sắp tới, thân là đại vương, hỏi cái này thích hợp sao?
- Nam Thiên Môn lúc này mới bắt đầu chuẩn bị, còn ta đã chuẩn bị bao lâu, so sánh làm gì?
Khỉ Đá khoát tay áo, tiếp tục hỏi:
- Huynh nói cho ta nghe một chút đi, hiện tại ta rất cần kinh nghiệm ở phương diện này.
Ngọc Đỉnh chậm rãi lắc đầu nói:
- Không có.
- Hơn một ngàn năm, một lần cũng không có?
- Dù sao ta chưa từng nghe qua.
Ngọc Đỉnh cầm một quả táo đỏ đưa lên miệng cắn, đợi ăn hết thì phun hạt táo qua một bên, sau đó mới từ từ nói:
- Sao? Trúng ý đồ đệ của ta hả?
- Không phải.
Khỉ Đá nuốt ngụm nước bọt nói:
- Đại nghiệp chưa thành, không nói chuyện tư tình nhi nữ!
- Không hiểu.
- Được rồi. Không hiểu là đúng. Huynh là lão xử nam mà.
Khỉ Đá thở dài, lắc đầu nói:
- Loại chuyện này, đám tu Ngộ giả đạo bọn huynh làm sao hiểu được.
Ngọc Đỉnh chân nhân liếc xéo Khỉ Đá một cái:
- Bớt làm vẻ tình thánh cho ta, ngươi cũng là tiểu xử nam thôi.
Gương mặt khỉ vốn đỏ của Khỉ Đá càng đỏ hơn:
- Làm sao huynh biết?
- Vốn là không biết, giờ biết rồi. Thật đúng là đoán trúng. Ha ha ha ha.
Khỉ Đá hừ lạnh, nhìn Ngọc Đỉnh nói:
- Ta phát hiện huynh cũng rất giảo hoạt.
- Ta đã sống mấy ngàn năm rồi, sống như vậy đã đủ khó coi, nếu cả chút tâm cơ cũng không có, vậy không bằng chết đi cho xong.
- Cho nên, huynh căn bản không phải là bị ta ép buộc, căn bản chính huynh muốn giúp ta nghiên cứu.
- Ngươi chớ nói lung tung!
Ngọc Đỉnh chân nhân mở to hai mắt nhìn Khỉ Đá, quát:
- Ta đây nhiều lắm chỉ tính là lưỡng lự, tuyệt đối không phải tự nguyện.
- Nửa câu sau coi như là nói thật hả?
- Ờ thì đúng là ta muốn nhìn xem ngươi có thể xoay chuyển thành dạng gì. Tiễn nhi đã không có cách nào, hy vọng ngươi có thể. Nhưng tốt nhất là ngươi chuẩn bị tâm lý đi, Thiên Đình cũng không phải đơn giản như vậy đâu. Những người khác ta không biết, chứ sư phụ ta... Tóm lại, chính ngươi cẩn thận.
Khỉ Đá lặng yên bưng bát lên, cụng với Ngọc Đỉnh một cái, uống một hơi cạn sạch.
Cũng uống cạn theo Khỉ Đá, Ngọc Đỉnh chân nhân từ từ thở dài:
- Tiễn nhi và Thiền nhi đối đầu Thiên Đình ta còn hiểu được, ngươi thì sao? Ý tưởng của ngươi đến giờ ta vẫn không rõ, là vì đánh một con đường ra cho yêu quái sao?
- Xem như cũng có một phần đi. Kỳ thật cũng là vì chính mình đánh một đường ra, ta cũng là yêu quái, đừng quên.
- Ngươi muốn đường ra thì đơn giản, ngươi trở về Tà Nguyệt Tam Tinh động là được. Tu Bồ Đề bao che môn đồ của mình, Thiên Đình còn không đến mức muốn động chân động tay. Giống như bát sư huynh Lăng Vân Tử của ngươi kìa, không phải hắn thu một đống yêu quái làm đồ đệ sao? Thiên quân hận thì hận, chỉ cần hắn không làm quá, cũng mở một mắt nhắm một mắt thôi.
Khỉ Đá chỉ cười nhạt, không trả lời.
Thực sự như lời Ngọc Đỉnh nói sao? Nếu như hắn thực sự là con khỉ đá kia, hẳn sẽ đi như vậy. Có điều lại không phải.
Nếu nói rõ chuyện Thiên Đạo và Thái Thượng Lão Quân, không chừng không cần chờ đến mai, Ngọc Đỉnh chân nhân đã thu gom hành lý trốn mất rồi.
Về phần vị sư phụ kia, tới cùng là hắn có vị trí gì trên bàn cờ của ông ta, đến giờ vẫn không rõ. Có lẽ chỉ là một quân cờ dùng để hy sinh thôi.
Huống chi, còn có vấn đề hồi sinh Tước Nhi.
- Mặc kệ.
Khỉ Đá đưa tay nhấc bình rượu, lại đổ đầy hai bát, nói:
- Tóm lại cảm tạ huynh, ta xin cạn ba bát đầy.
Dứt lời, hắn bưng bát lên uống.
- Cái con khỉ nhà ngươi, đêm nay cuối cùng nói được một câu giống tiếng người rồi. Ha ha ha ha.
Một ngày giày vò cứ vậy trôi qua. Dự tính chia Bàn đào của Khỉ Đá cuối cùng không như ý, cũng may kết quả không quá tệ.
Có điều liên tiếp mấy ngày sau, Khỉ Đá nhìn thấy Phong Linh đều cảm giác chột dạ, giống như là hài tử phạm sai lầm vậy, trong lòng cứ có cái gì đó không thoải mái. Ngược lại Phong Linh bình thản như thường.
Về phần Dương Thiền, thái độ lạnh như băng đã không còn. Tuy rằng cũng không trở lại như ngày trước, nhưng tốt xấu đã cải thiện một ít.
Trừ việc này, đám yêu quái tiếp tục cần mẫn làm việc, Ngao Thính Tâm tiếp tục nhàn nhã tự tại, Ngọc Đỉnh tiếp tục đục đẽo sáng chế, Hoa Quả Sơn vẫn một guồng quay chuẩn bị chiến tranh.
...
Bên ngoài Hoa Quả Sơn.
Đưa tay đẩy lá cây sang hai bên, Ngưu Ma Vương nhìn chăm chú từng nhóm yêu quái đang bận rộn trên cánh đồng mênh mông phía xa xa, khó hiểu thở dài:
- Bọn chúng đang làm gì đó nhỉ? Cày cấy? Ta còn chưa bao giờ thấy yêu quái lại cày cấy.
Giao Ma Vương ở phía sau cũng học Ngưu Ma Vương thò đầu ra, nhìn nhìn đồng ruộng hồi lâu, chỉ vào một chỗ trong đó, nói:
- Kia hẳn là linh dược.
- Linh dược?
- Đúng, hẳn là một loại tài liệu chính để luyện chế đan dược. Lúc trước đi Ngũ Trang quan có từng thấy, cụ thể tên gọi là gì cũng không biết, nhưng hẳn không sai đâu.
Ngưu Ma Vương hơi sửng sốt, chau mày nói:
- Nói như vậy thì, hoặc là bọn chúng gieo trồng linh dược để vận chuyển đến chỗ khác đổi lấy đan dược và pháp khí, hoặc là tự mình có yêu tu Ngộ giả đạo luyện đan.
Giao Ma Vương lắc lắc đầu:
- Xem mà không hiểu. Nếu là gieo trồng linh dược đổi đan dược pháp khí, chỉ bằng những linh dược có thể gieo trồng này thì ai nguyện ý đổi chứ? Còn nếu nói là tự luyện chế đan dược thì...
Ngưu Ma Vương cười lạnh, con mắt híp thành một đường nhỏ:
- Hắn điên rồi phải không?
Tự mình gieo trồng linh dược, lại tự luyện chế đan dược là khái niệm gì, Ngưu Ma Vương vẫn rất rõ ràng.
Đầu tiên, cơ bản nhất là cần tu giả Ngộ giả đạo. Chưa từng nghe có yêu tu Ngộ giả đạo đủ mạnh. Đã nhiều năm như vậy, chính gã cũng chỉ ngẫu nhiên thấy vài yêu tu Ngộ giả đạo cảnh giới Luyện Thần có thể bố trí vài trận pháp gà mờ mà thôi. Muốn đám đó đi làm chuyện phức tạp như luyện đan, đơn giản là nói giỡn.
Về phần yêu tu Ngộ giả đạo cảnh giới Hóa Thần, hoàn toàn là chưa từng nghe qua. Toàn là nhân loại mới tu Ngộ giả đạo đạt tới Hóa Thần. Nhưng có lý do gì để một nhân loại làm ngược lại thiên hạ, đi trợ giúp một đám yêu quái đây?
Tiếp theo, luyện đan còn nhất định phải có một nguồn cung cấp tài luyện luyện đan phổ biến. Tài liệu luyện đan tới mấy vạn loại, những tài liệu này phân chia ra khắp mọi ngóc ngách trong tam giới, thậm chí có một ít chỉ có ở Thiên Đình. Muốn dựa vào sức mình lấy được toàn bộ, căn bản không có khả năng. Cũng tức là phải có con đường cung ứng quen thuộc.
Yêu quái có thể có con đường này sao?
Nếu thật sự có con đường như vậy, còn không bằng trực tiếp mua đan được pháp khí, tội gì phải tự làm khổ đi mua nguyên vật liệu?
Hơn nữa, ngoại trừ loại đại năng có thực lực mạnh mẽ đến Thiên Đình cũng phải châm chước ba phần như Trấn Nguyên Tử, còn ai dám giao dịch với yêu quái?
Huống chi, hiện tại ngay cả Trấn Nguyên Tử cũng từ chối lui tới cùng yêu quái rồi.
Về phần vị đại năng tự do Tu Bồ Đề, hơn trăm năm trước Ngưu Ma Vương cũng từng đến bái phỏng Tà Nguyệt Tam Tinh động, kết quả là ngay cả cửa cũng không được bước qua.
Cũng không phải Tu Bồ Đề bài xích yêu quái, mà là Tà Nguyệt Tam Tinh động khác với các phái tu tiên khác. Bọn họ ít khi giao dịch với người ngoài, thậm chí cực ít lui tới cả với Thiên Đình.
Lại nói tiếp, vấn đề Tà Nguyệt Tam Tinh động rất ít lui tới cùng ngoại giới nhưng vẫn có thể luyện đan luyện khí, nghe nói là bởi vì trong tay bọn họ có một bộ đồ phổ có thể giảm bớt cái loại tài liệu để luyện đan.
Nhưng thứ này, trừ khi có thể cướp toàn bộ Tàng Kinh các của Tà Nguyệt Tam Tinh động, nếu không ai cũng không lấy được. Hoa Quả Sơn này tự nhiên cũng không thể nào có.
Ngẫm nghĩ một hồi, Ngưu Ma Vương bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Mỹ Hầu Vương này đến cùng là muốn làm gì đây? Lẽ nào trong tay hắn có tài nguyên đặc thù gì sao?
Thật sự nghĩ mãi mà không rõ, hai ma vương chỉ đành lặng lẽ rụt đầu trở về. Ngồi thẳng phía sau hai gã là Bằng Ma Vương.
Giương mắt nhìn Ngưu Ma Vương, Bằng Ma Vương chậm rãi nói:
- Hai ngày này hạm đội Nam Thiên Môn có động tĩnh khá lớn, hẳn là lại sắp có hành động lớn rồi. Trước khi hoàn toàn quét sạch được Đông Thắng Thần Châu, bọn chúng sẽ không đi Nam Chiêm Bộ Châu trước đâu. Mà Đông Thắng Thần Châu hiện tại chỉ còn lại Hoa Quả Sơn, cho nên theo ta thấy, tám phần là muốn tiến công nơi này.
Đám yêu vương nhất thời đều im lặng.
Hồi lâu sau, Ngưu Ma Vương chậm rãi nắm tay lại, nói:
- Mỹ Hầu Vương này rất có thể đang nắm giữ một vài tài nguyên, nếu có thể lấy được, nói không chừng là một cơ hội lật bàn. Cơ hội này, chúng ta nhất định không thể bỏ qua. Cho nên, không có khả năng trơ mắt nhìn Hoa Quả Sơn bị Nam Thiên Môn công hãm.
- Theo ta thấy, chúng ta không bằng dùng chiêu bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực đằng sau.
Giao Ma Vương mở miệng nói.