Tỉnh giấc, cô thấy mình yên vị trên chiếc giường ấm áp trong phòng từ lúc nào. Chỗ bên cạnh lạnh toát, có thể là anh đã rời đi từ lâu, cũng có thể đêm qua, anh và cô vẫn không cùng ngủ chung một giường.
Chưa xuống bếp, cô đã nghe một mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi. Kaiba đang ở trong bếp, tay bưng thức ăn nhìn có vẻ rất ngon, lại còn vận tạp dề, ôi nam thần mà còn biết nấu ăn. Muốn đốn tim mọi người sao?
-Ngây ngốc gì vậy, còn không mau đến ăn!
Anh bưng món cuối cùng ra, tháo tạp dề ngồi xuống cùng ăn với cô.
-Mokuba đâu?
-Ra ngoài với bạn rồi
-Ò
Cô lẳng lặng nhìn món ăn bày trên bàn, vẫn không động đũa
-Sợ tôi hạ độc em à?
-Không có
-Vậy sao còn không ăn?
Cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ biết lý nhí
-Dạo này anh khác quá, tối qua cũng...
Thấy anh không muốn nhắc đến nó, cô xua tay lảng sang chủ đề khác
-Ăn thôi. Cùng lắm bị đau bụng nhập viện một bữa chứ có chết đâu mà lo
Cô cười, lại không ngừng gắp thức ăn cho mình. Mấy lần động đũa, rất muốn gắp cho anh, nhưng lại không dám.
Anh đưa tay lên khóe miệng cô, lau vệt nước sốt đọng trên đó. Mấy lần cố ý chạm vào môi cô, cảm nhận sự mềm mại trên đôi môi căng mọng. Cô không đánh son mà môi vẫn đỏ ửng như quả táo căng mọng làm anh mấy lần muốn cắn nát nó (Nam chính à, anh bớt bạo lực chút đi a~~~)Cô tròn xoe đôi mắt nhìn hành động khác lạ này của anh. Nó có được gọi là quan tâm không nhỉ?
Anh rút tay ra khỏi môi cô, chống chế
-Y như con nít vậy
Cô theo quán tính sờ lên môi, cũng đâu có dính gì nhiều, ăn uống dính một ít nước sốt cũng là chuyện bình thường mà, sao lại nói cô con nít được
Anh chống cằm nhìn cô, mọi hành động nhỏ của cô đều được anh thu vào tầm mắt. Cảnh vợ chồng hạnh phúc này, có thể kéo dài không? Anh và cô vốn dĩ không hề giống nhau ở một điểm nào cả. 2 tính cách đối lập nhau, làm sao có thể yên bình mà sống chứ?
-Em thích ăn gì, chiều mai tan ca tôi nấu cho em
Anh không phải kiểu người hay nói, cũng không biết nói thế nào để truyền đạt tình cảm 1 cách hiệu quả nhất, vậy chi bằng dùng hành động đi.
-Thịt bò cuộn
Cô mỉm cười nhìn anh. Đó chính là món anh thích nhất, và đương nhiên, cô đã cố tập cho mình có sở thích giống anh
Anh nhíu mày, hỏi dò
-Em thật sự thích nó?
Cô cười, gật đầu
-Những gì anh thích, em đều thích cả
Anh cũng chẳng biết nên nói gì, cúi người ăn. Cô ngắm anh, lúc ăn mà cũng thanh tao như vậy, mỗi lần đều gắp từng miếng nhỏ rất từ tốn nhưng tốc độ lại rất nhanh nên chỉ một thoáng là xong.
-Hôm nay anh không đi làm à?
-Tôi là ông chủ, nghỉ một hôm cũng không sao cả
-Vô tâm!
Anh liếc cô, từ tốn lau miệng.
Bữa ăn trôi qua rất yên bình, rất hạnh phúc không như lần trước, ảm đạm như vậy.
-Tối nay có muốn cùng tôi dự tiệc không?
-Lại dự tiệc?
Nhớ lại quá khứ không hề tốt đẹp, lần này nghe đến hai từ dự tiệc cô rụt cổ sợ hãi. Lần trước nếu không nhờ anh có kỹ thuật lái xe tốt, thì cô sớm đã về chầu ông bà rồi. Lần này lại là gì nữa, cô thật không dám tưởng tượng đến đâu a...
-Đừng lo, khách sạn đó gần đây thôi
-Nhưng em không hợp với những bữa tiệc xa hoa đâu
-Chỉ là một bữa tiệc từ thiện thôi
-Anh cũng biết làm từ thiện sao?
-Tôi không xấu như em nghĩ đâu!
...
Cô vận trên người bộ cánh mà anh chuẩn bị sẵn. Đúng màu tím mà cô yêu thích!
Cô để cho làn tóc đen mượt xõa tùy ý trên đôi vai nhỏ. Chiếc váy bó sát tôn lên 3 vòng quyến rũ. Màu tím huyền bí kết hợp với đôi mắt sâu thẳm khó đoán, thật tương xứng. Cô tô ít son, màu hồng baby nữ tính. Gương mặt không hề có lớp phấn nào, vẫn xinh đẹp không chút tỳ vết.
Cô bên anh, anh vận bộ vest đen lịch lãm.
...
Bước vào hội trường, anh đưa tay lên ra dấu bảo cô khoác tay anh. Cứ thế, 2 người ngọt ngào cùng nhau bước vào lễ đường khiến biết bao ánh mắt ghen tỵ cùng ngưỡng mộ đổ dồn về phía họ. Cô hạnh phúc mỉm cười, cả thân người dường như tựa vào anh. Thật sự rất hạnh phúc nha!