_Nếu mày bước lên tao sẽ chăm lữa thêu chết Lâm Tương Y
Mộ Phong Tước châm ngòi điếu thuốc phì phà kéo một hơi, anh ta đi đến cửa nhà hoang tiếp tục dùng can xăng còn lại tưới đầy mặt cửa, anh ta nhìn hắn bằng ánh mắt đầy căm ghét, thù xưa nhất định phải trả, anh ta chưa bao giờ quên cái ngày bị sỉ nhục bị đánh đến thừa sống thiếu chết
_Thằng khốn này mày chán sống rồi, muốn đấu với Hoa Trạch Siêu này sao?
Trên môi Hoa Trạch Siêu nở ra nụ cười không trọn, hắn thu cảm xúc tức giận trong lòng, khuôn mặt trở nên sắc lạnh khinh bỉ kẻ trước mặt, hai chân bước lên phía không chút nhún nhường, chân mày cau lại hắn hướng mắt nhìn điếu thuốc đang bốc cháy trên tay Mộ Phong Tước
_Mày bước thêm một bước tao lập tức châm lửa
Mộ Phong Tước trừng mắt đe doạ cái thần thái không biết sợ của hắn, hắn dừng chân miệng nhếch lên nheo mắt bí hiểm, nếu kẻ kia dám châm lửa hắn sẽ xuống tay mạnh bạo không thương tiếc, Phong Tước rất ghét gương mặt không thoáng lo lắng còn rất lạnh lùng kia, anh ta không nghĩ hắn sẽ không lo lắng cho cô, hắn đứng trước kẻ thù sẽ không để cho kẻ đó thấy hắn lo lắng hay nông nỗi để anh ta bắt được điểm yếu, chỉ là hắn giấu đi cảm xúc lo lắng về cô, đợi giải quyết tên này xong
_Mày không lo lắng cho Lâm Tương Y hay sao? Nếu hôm nay tao muốn một trong hai đứa bây phải chết thì mày nghĩ ai đây?
Mộ Phong Tước châm thêm điếu thuốc khác bàn tay doạ người kéo điếu thuốc đến gần cánh cửa tẩm xăng, ung dung mở cửa để bên trong dần lộ ra gây chú ý
Hoa Trạch Siêu hướng mắt về bên trong nhà hoang, con ngươi đen cương nghị liếc nhìn khắp nơi dò tìm, hắn nhìn cánh cửa cách mình vài bước chỉ muốn lao đến, nhưng không được, hắn nghiến răng đè nén tâm trạng nóng nảy xuống, lòng ngực thở mạnh nặng nề
_Tao sẽ thêu cháy Lâm Tương Y
Phong Tước to mắt búng tay cho điếu thuốc rơi xuống cánh cửa, anh ta như con ác thú mất đi tính người chỉ muốn bao phủ mọi thứ bằng biển lửa
_Đoàng....
_A....
Đáp lại hành động đốn mặc là tiếng súng nổ lớn nhắm vào cánh tay cầm điếu thuốc kia, kẻ ác độc quỵ xuống ôm cánh tay nhuộm máu quằng quại, Hoa Trạch Siêu chớp mắt ba giây nhìn kẻ địch đau đớn ôm cánh tay bị dính phát súng khủng khiếp, Phong Tước không ngờ lần này hắn mang theo súng và sẵn sàng giết chết kẻ nào dám động đến người phụ nữ của hắn
_Chết tiệt
Hoa Trạch Siêu bị đẩy cơn giận lên đỉnh điểm, hắn bước đến cạnh Mộ Phong Tước ánh mắt sát khí nhìn con người can bã, bàn tay đưa lên nắm chặt khẩu súng chuẩn bị bóp còi giết chết anh ta, có như vậy cơn cuồng phong trong người hắn mới được giải, Mộ Phong Tước ôm mũi giày bóng loáng sợ hãi cầu xin, bàn tay cầm súng vẫn giơ cao, ánh mắt không chút dịch chuyển, bất động nhắm thẳng, tia máu trong tròng mắt được kết hợp giữa cơn giận cùng hành động dứt khoát chuẩn bị kết liễu mạng sống dư thừa của kẻ kia
_Hoa tổng, Lâm tiểu thư bị kẹt trong nhà hoang
Hải Đan lo lắng nói lớn, giọng nói phá tan suy nghĩ sẽ lấy mạng kẻ kia, hắn thu súng vào túi vội vã tìm cách cứu cô giữa biển lữa, trước khi rời đi hắn không quên đạp mạnh vào lồng ngực kẻ kia, anh ta nhăn nhó như người sắp chết mặt mày đều đầy máu do hứng chịu vài cú đấm dữ dội
_Hoa tổng...nguy hiểm lắm
Hoắc Kiệt Nam cùng Hải Đan không thể ngăn được hắn, họ đau lòng nhìn đại boss lao vào biển lữa mênh mông, cả một khu rừng bỗng rực sáng toả khói đen mù mịt, ngôi nhà hoang bây giờ đã bắt đầu biến dạng, cột gỗ cùng cửa sổ bị lữa bao lấy thêu thành tro bụi chỉ còn màu đen, mịt mù không thấy được lối ra
_Tiểu Y...em ở đâu?
_Tiểu Y, có nghe tôi gọi không?...
Khói lữa mỗi lúc một nhiều, chúng nhanh chóng lan toả khắp nơi, bên trong thiếu ôxi ngột ngạc vô cùng, cô dù cho có nghe hắn gọi cũng không thể đáp trả, cô ray rứt cạnh đống lửa sắp lan tới mà lòng đau nhói, cứ tiếp tục tìm kiếm thế này hắn sẽ bị chết cháy mất thôi
_Tiểu Y...em ở đâu?
Hắn không màn lửa nóng, bàn tay còn hất tung mấy khúc gỗ đang cháy để tìm cô, mặc cho sức nóng khủng khiếp hắn nhất định phải tìm ra cô
_Ầm...
Một nữa căn nhà bắt đầu sụp xuống chôn vùi dưới biển lữa, ngọn lửa gặp xăng lại càng hung hãn cháy dữ dội, lối ra duy nhất cũng sắp bị bịt kín mất rồi vậy mà cô và hắn vẫn chưa tìm được nhau dù chỉ cách nhau mấy bước chân, cô nghe thấy từng bước chân cho đến giọng nói lo lắng vì cô nhưng không thể làm gì, như vậy càng khốn khổ hơn, cô đau khổ tại sao số phận lại đưa cô vào tình huống thảm hoạ này.