Lâm Tương Y uỷ mị trong bộ váy trắng trang nhã, cô thuần khiết như hạt sương mai vương đôi mắt nhìn hắn rất lâu, giữa biệt thự xa hoa rộng lớn hắn để cô ở lại rồi đi làm, trong lòng cô có chút bất ổn, bây giờ không giống như lúc trước cô thoáng cái suy nghĩ tuy trong lòng của Hoa Trạch Siêu xem cô là vợ nhưng mình ở lại đây vì thân phận gì, mọi người sẽ nhìn cô kiểu gì? Chẳng khác nào cô cũng chỉ là một trò mua vui cho hắn, mọi con mắt ghen tị khinh bỉ đều như muốn khẳng định điều đó
_Bà xã ở nhà ngoan, tôi sẽ về sớm, buồn chán cứ sang phòng tâm sự với mẹ, mẹ rất thích em, nên em không phải lo
Hoa Trạch Siêu vuốt tóc cô, hắn ve vuốt bàn tay mềm không muốn rời, ánh mắt tràn ngập hơi ấm dành cho cô
_Tôi thấy thế này không tiện, dù gì Hoa tổng à...dù gì anh cũng về Phàm gia rồi hay là để tôi về nhà đi, được không?
_Vớ vẩn
Hoa Trạch Siêu tối sầm mặt mày, tâm trạng đang vui thì chuyển màu tức giận, dạo gần đây hắn muốn cô ở bên cạnh ngày đêm cũng không thoả ý nhiều khi còn muốn đem cô theo khắp mọi nơi vị trí của cô trong lòng hắn cũng thay đổi rất là quan trọng hắn còn muốn giữ cô cho riêng mình làm sao có thể để cô tự do về nhà, hắn đồng ý về Phàm gia cũng là vì muốn cô được chăm sóc đặc biệt hơn, cũng muốn cô bước chân danh chính ngôn thuận vào Phàm gia tiếng tăm lẫy lừng, do công việc bận rộn quá hắn vẫn chưa có thời gian đề cập đến chuyện lễ cưới và cô vẫn còn phải đi học chưa gì cô đã muốn rời khỏi hắn đi về nhà, vừa nghe thôi hắn đã muốn giam lỏng cô trong phòng cho rồi
_Nhưng mà ở đây...
Cô nhíu mày lo lắng bao nhiêu phiền não đều giấu trong đôi mắt ngập nước, ở lại Phàm gia cô không có cảm giác an toàn cô không dám nói ra vì số làm mất hòa khí giữa hắn và gia đình
Nói tới nói lui hắn vẫn quyết định giữ cô ở lại Phàm gia, thứ nhất hắn đã chấp nhận về sống cùng gia đình mình, thứ hai hắn muốn cô quen thuộc nơi này vì vài ngày nữa khi ổn định công việc chắc chắn một đám cưới thế kỷ sẽ diễn ra, thứ ba hắn lúc nào cũng chắc chắn An Thuần Hy không phải mang thai cho mình nên để cô sống ở Phàm gia để An Thuần Hy thôi ngộ nhận rằng bản thân còn là vợ hắn, hắn đã đồng ý bỏ qua lỗi lầm của An Thuần Hy cũng vì cô không muốn hắn thể hiện bản tính tuyệt tình trong gia đình, hy vọng rồi mọi chuyện sẽ ổn
_Lâm tiểu thư, con không chấp nhất chuyện A Siêu đã có vợ chứ? Từ lâu ta đã xem con là con dâu, còn thương như con gái
Phàm phu nhân xuất hiện sau lưng cô, cô giật mình làm tay vô thức ngắt đi hoa hồng trên cây, ngoài vườn hoa giờ này trời cũng sắp mưa, cô nhìn mấy bông hoa nhỏ trước gió sắp kéo bão mà lòng bất an
_Phàm phu nhân quá lời, con đâu dám có ý bất mãn, chuyện cũ qua rồi, con cũng rất thích phu nhân
Cô xua tay, Tương Y rất ít khi để bụng chuyện gì, cũng vì bản chất quá tốt nên mới bị lợi dụng
_Năm xưa là ta không rõ chuyện, do ta quá nuông chiều An Thuần Hy nên để con bé làm càng lợi dụng thời cơ để kết hôn, cũng may A Siêu không bao giờ có hành vi sai trái trong suốt thời gian diễn ra hôn nhân đó, bây giờ ta thật sự mong con mau mau trở thành con dâu của ta
Phàm phu nhân nắm tay cô phân trần, bà nhìn cô âu yếm yêu thương, giờ thì thật sự rất thích cô
_Con dâu cái gì chứ? Nha đầu này nghe mấy lời khen ngợi từ mẹ đã bắt đầu huênh hoang ra mặt, nếu không phải cô có công đưa A Siêu về đây thì tôi tống cổ cô đi lâu rồi, bần hèn giả tạo
An Thuần Hy xuất hiện, ả ta không tiếc lời nói mấy câu chói tai, An Thuần Hy tuy mất đi lòng tin của Phàm phu nhân nhưng vẫn tìm cách hại cô
_Cô mãi mãi chỉ là tình nhân mà thôi, tôi không phải là ghen tị mà nói thế đâu, tuy là tôi đã biết thân biết phận rằng A Siêu xem như người dưng nhân nhượng cho tôi ở lại đây nhưng mà cô đừng giận tôi nói lời khó nghe nha, tôi chỉ là muốn tốt cho cô thôi, giữa chúng ta nên thân thiết với nhau hơn đúng không?
An Thuần Hy lên tiếng thâm độc, lời của ả ta nói chẳng khác nào mũi dao nhọn cứa vào tâm trí cô, mãi mãi chỉ là tình nhân, cô nghe mà chua xót, ả ta thật giỏi đóng kịch thấy cô thất thần đứng ngẩn ra, ả ta nắm tay cô siết chặt
_Cô bỏ qua lỗi lầm của tôi được không? Chúng ta bây giờ là chị em tốt
Lâm Tương Y bị cái siết tay làm cho bừng tỉnh, cô hoang mang nhìn người đối diện, An Thuần Hy này thật sự muốn thân thiết và đối xử tốt với cô hay chỉ đang giả tạo.
_Nếu tôi chỉ là tình nhân vậy cô mau mau chứng minh đứa bé trong bụng mình đi, đừng để tiểu tam như tôi qua mặt. Không tư tình thì chả phải sợ, với lại sau ba tháng đầu mang thai là có thể xét nghiệm ADN rồi còn gì? Giấy trắng mực đen mà Hoa tổng còn không tin cô thì phải xem lại con người cô rồi đó, với lại tôi cũng không lo lắm về 9 tháng sau, cũng vừa lúc tôi tốt nghiệp, cũng có thể là một đám cưới
_Giỏi cho cái mồm thối của mày dám lên mặt...hừm...
An Thuần Hy liếc ngang liếc dọc suy tính, trong lòng rất tức giận muốn giết chết Lâm Tương Y nhưng phải nhịn lạu vì đại cuộc
_Chỉ là cô và Hoa tổng đã ly hôn nên tôi mới dám nói như vậy, Hoa tổng đã từng vì cô mà rất đau khổ.
Tiếp theo Chap 103 Không nhớ ra nổi
By thuytinh103