_Xem như tôi chưa hỏi
Vũ Phùng thở dài không muốn tiếp tục câu chuyện đi vào ngõ cục này nữa, càng nói càng rối, còn lúng túng luống cuốn
_Ơ thầy...đầu thầy thần kinh hả? Là thầy khiêu chiến trước mà...hừ...thật là...
Vũ Phùng kéo mạnh cửa xem sao, có thể cửa bỗng dưng bật ra cũng không chừng, An Thuần Hy chỉ là khép hờ cột cửa bằng một sợi dây, chọn thời gian thích hợp gọi Hoa Trạch Siêu đến mà thôi
_Ui...cánh cửa chết tiệt...hứ...
_Thầy...
_im...
Anh kéo cô nép vào tường, anh dùng tay che lên miệng cô ngăn cô kêu lên, cai thân người cúi thấp che đi ăn sáng nhỏ trước mặt cô, tay còn lại siết chặt eo cô khoản cách này là rất gần
_Em muốn để A Siêu nhìn thấy chúng ta cùng nhau ở đây hay sao? Em thừa biết tính khí lão đại rồi đó, đầu óc em thừa bã đậu à không nhận ra có người sắp xếp trước?
Vũ Phùng nghiến răng nghiến lợi, anh không muốn mọi chuyện thêm tệ hại, vậy mà cứ bị cô chọc cho tức điên
_Là thầy sắp xếp thì có...mau tránh ra
Lâm Tương Y bướng bỉnh không nghe, cô đẩy anh, sau bị anh kéo lại, hai ba lần như thế cứ phải dằng co với anh, rốt cuộc vẫn không thoát khỏi tay anh
_Thầy Phùng, có phải thầy thích em?
Lâm Tương Y bất ngờ hỏi, câu hỏi mà Đường Vũ Phùng nghĩ suốt đời này cũng không dám đối diện, rốt cuộc đã bị cô nhìn ra
_Thì đã sao?
Đường Vũ Phùng xấng tới, ngang ngược ôm lấy cô ép sát vào tường, cảm xúc bị đẩy lên cao, quả thật anh đã yêu cô mất rồi, còn rất muốn cướp cô khỏi tay bạn thân
_Đã sao à? Vậy tôi nói cho thầy biết, tôi không bao giờ yêu thầy đâu, uổng cho Siêu xem thầy là bạn thân, thầy muốn có được tôi chứ gì? Vậy đợi tôi chết đi, chết cùng tình yêu với Hoa Trạch Siêu, sau đó thầy tha hồ yêu thương ve vuốt trên xác tôi. Lâm Tương Y này một đời chỉ yêu Hoa Trạch Siêu, dù cho sau này có sóng gió thế nào
Lâm Tương y rút trong túi con dao nhỏ đưa lên cao, nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của Đường Vũ Phùng, cô vẫn không chút để tâm, ngữ khí cao vút cất giọng
_Từ lúc thầy biết chuyện tôi mang thai đến chuyện của An Thuần Hy tôi đã bắt đầu nghi ngờ, làm sao để thầy giải quyết giúp được, thầy đừng lầm giữa cảm kích và tình yêu, hãy dừng chuyện này lại đi, tôi sẽ kể lại cho Siêu biết, giữa chúng tôi không có bí mật, anh ấy nhìn tôi bị nhốt cùng thầy thì đã sao? Những gì chúng tôi trải qua không phải vì một chuyện hôm nay mà đổ vỡ đâu, thầy nên có tự trọng đi, một lần nào nữa chạm vào người tôi tôi sẽ cắt đứt ngón tay thầy
Cô dùng dao, tạo nên một vết cứa lớn trên bàn tay đang ôm eo mình, cảm giác không muốn chút nào, đây không còn là sự bảo vệ từ một người thầy, nó dầng dầng trở thành ngộ nhận tình yêu từ một phía đơn phương
_Hừ...cửa chỉ bị khép hờ...
Cô quẳng con dao xuống đất chạy vội đi, lần này cô nhất định phải nói ra chuyện này trước khi bị kẻ xấu lợi dụng
_Lâm Tương Y, tôi lại rất thích chơi trò dai dẳng theo đuổi với em...
***
Một ngày kết thúc rất nhanh, mới đây mà trời đã sụp tối, Lâm Tương Y ở biệt thự mãi cũng chán, không được gặp hắn, mà vừa gặp cũng chỉ nói vài ba câu rồi hắn lại tiếp tục trở về tập đoàn làm việc, vừa hết lo lắng vì mưu đồ của An Thuần Hy bây giờ bản thân chán nản cũng thấy không xong, cô sắp tự kỷ mất rồi
_Hazz...chán quá...
Cô thở dài, cô đi loanh quanh trước sân nhìn ngắm mây trời, cô tản bộ đến hồ bơi ngồi xuống thả chân chạm vào làng nước đang tĩnh lặng, bỗng có bó hoa cẩm tú cầu to ơi là to, cả vòng tay cô mới ôm hết được đưa ra trước mặt, đẩy về phía cô.
_Trạch Siêu...
Lâm Tương Y hạnh phúc đón lấy bó hoa rực rỡ, cẩm tú cầu loại hoa cô yêu thích nhất, vừa nhìn thấy hai mắt đã sáng lên vui cười lòng lâng lâng tràn ngập ngọt ngào, một tay đón bó hoa, tay còn lại cô vòng qua hông ôm lấy hắn
_Em thích đến vậy à?
Đường Vũ Phùng hỏi cô, cô giật mình, thản thốt buông tay ra, chưa kịp nói gì cô hoảng quá rơi tỏm xuống hồ bơi, lần trước cô lầm Hoa Trạch Siêu là Đường Vũ Phùng đúng là sự cố, còn lần này chính xác là Vũ Phùng cố ý, cô tức giận, mặt đỏ gay gắt, hai mắt nheo lại bực bội, bộ mặt khó coi ném cho anh cái nhìn mất đi thiện cảm lúc ban đầu
_Thầy làm gì vậy hả? Tôi không thích đùa kiểu đó, thầy đừng nghĩ tôi không dám làm gì?...
_A Siêu sắp về rồi đấy, hoa là do lão đại tặng, đang mang thai cần phải cẩn thận đừng để bị cảm
Đường Vũ Phùng nháy mắt bày tỏ, sắc mặt vui vẻ tâm tình cực kỳ tốt trên mặt tản ra sự vui tươi như có làng gió mát thổi qua, khỏi phải nói cái ôm của cô lúc nãy làm anh phấn khởi cỡ nào, đôi mắt nheo lại miệng nhoẻn nụ cười không che giấu được, nói rồi bỏ đi trong niềm hạnh phúc hoang tưởng của bản thân
Tiếp theo Chap 120 Em dụ dỗ tôi
By Thuytinh103