Hoa Trạch Siêu về biệt thự riêng ngay sau khi đáp chuyến bay dài cùng nhiều chuyện phiền não ở Khu B về lại thành phố, hắn mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ, biệt thự này chỉ có mình hắn, trống rỗng cô đơn đến rùng rợn
_Hazzz...
Hoa Trạch Siêu cởi áo vest quẳng sang một bên, hắn mở vài cúc áo trước ngực, mệt mỏi nằm xuống giường khép hàng mi, không muốn nghĩ ngợi về gia đình
_Kéttt...
Hán nhíu mày vừa mở mắt vừa liếc nhìn cái nơi tạo nên tiếng động, hắn đã nói không tiếp ai hết sao còn có kẻ làm phiền? Hắn hướng mắt về phía phòng tắm nơi vừa tạo ra tiếng động làm hắn chợp mắt không yên
_Hức...
Là Lâm Tương Y, cô mặt ủ mày chau từ phòng tắm bước ra, trên người không một mảnh vải che thân, cô đến gần chỗ hắn, ôm cổ hắn nói nhỏ, hắn sẵn trong người đang bực mình nóng nảy, có thể sẽ trút hết lên người cô
_Tôi không có bỏ trốn, Hoa tổng tôi đồng ý ở đây để anh vui vẻ
Hoa Trạch Siêu nhíu mày nhìn động tác của cô, cô ôm lấy hắn da thịt mềm mại cuốn lấy hắn nhất là cơ thể trắng ngần chỉ để một mình hắn tận hưởng, từng đường cong hiện ra, tấm lưng trần mềm mịn quyến rũ
_Hức...
Cô mím môi không dám khóc, cô bây giờ cõi lòng tan nát, bản thân xấu xa còn tạo ra cái trò này mua vui thật sự rất xấu hổ đến muốn chết đi nhưng nghĩ lại nếu không làm thế sẽ không lấy lòng hắn được
_Em bỏ trốn bây giờ chịu về rồi à?
Hoa Trạch Siêu kéo tay cô ra khỏi người mình, cơ mặt giản ra hắn đặt cô ngồi trên đùi thoải mái tra hỏi
_Tôi...Tôi không có bỏ trốn...không có, hôm đó chỉ là tôi ra biển chơi rồi vô tình gặp anh...Tôi làm sao dám bỏ trốn...Tôi đồng ý đồng ý mà...mà nếu tôi bỏ trốn thì đã bị thuộc hạ của anh bắt lại rồi còn gì?
Lâm Tương Y nghẹn ngào giải thích, cơ mặt cố tỏ ra tự nhiên nhất để không bị hắn nghi ngờ
_Haha...
Hoa Trạch Siêu vuốt ve dọc quanh cằm cô, hắn nâng khuôn mặt cô lên cao cười lớn đáng sợ, cảm giác biết người đó nói dối nhưng vẫn nghe rất thú vị, từ tâm trạng bực dọc khuôn mặt hắn thu lại sự giận dữ để xem cô ăn nói thế nào, có hài lòng hắn hay không
_Em không bỏ trốn...chuyện đó tôi bỏ qua...em đồng ý làm tôi vui vẻ...tốt... tôi duyệt...từ bây giờ em nên biết lấy lòng tôi không dễ đâu
Hắn kề sát lỗ tai cô nói nhỏ, còn phả một luồng hơi nam tính khiến cô rợn người nhún vai ghê tởm, chỉ muốn mau mau thoát khỏi hắn thôi, da thịt mềm mại còn bị hắn ôm chặt nữa
_Ai bảo em rượu mời không uống muốn uống rượu phạt
Hoa Trạch Siêu nghĩ thầm trong lòng, sau mấy ngày chuyện này như chăm dầu vào lửa làm rực cháy bực tức trong lòng hắn từ nay hắn nhất định sẽ khiến cô phải cầu xin hắn tha cho cô
_Rất biết nói ngọt
Hoa Trạch Siêu hài lòng vỗ vào bắp đùi mịn của cô, cả người hắn nóng ran, cô và hắn tiếp xúc rất gần với nhau da thịt cô còn rất kích thích, giữa cái mông của cô và bắp đùi của hắn hoàn toàn áp sát vào nhau, con thú trong người hắn cũng muốn trỗi dậy nuốt trọn cô, nhân lúc tâm tình hắn đang tốt hắn sẽ cưng chiều cô
_Hoa tổng...anh...nói thật?
Lâm Tương Y mừng rỡ gạt nước mắt, gương mặt ngây thơ như thiên sứ chờ đợi, nếu thuận tiện như vậy cô tiếp tục sẽ đề cập đến chuyện của Phong Tước
_Tôi không nuốt lời, có phải em tiếp tục là muốn nói đến chuyện cầu xin cho tên thầy giáo?
Hắn kéo cô nằm xuống giường, một tay kéo cái chăn lớn che phủ khắp người cô, hắn cúi người trầm tư nhìn cô
_Hơ??? Làm sao anh biết? Có phải...anh là người đứng sau chuyện này?
Cô ngạc nhiên, xổm người ngồi dậy lùi xa hắn, hai tay giữ chặt cái chăn quấn quanh người, hắn đã vô tình nói ra bí mật lớn, cuối cùng mối nghi hoặc trong lòng cô được giải, hắn chính là người đứng sau mọi chuyện
_Reeng...
Chuông điện thoại hắn reo lên, lông mày lay động nhíu lại, hắn rút từ trong túi ra cái điện thoại hạng sang, trên màng hình hiện tên: Hoắc Kiệt Nam
_Có chuyện gì?
_Thưa...Tôi đã điều tra, cái tên thầy giáo đó và Lâm Tương Y hiện là người yêu còn tự mình đính ước nữa ạ
_Ầm...
Hoa Trạch Siêu đứng dậy hắn dùng sức ném điện thoại vào tường, cái điện thoại đáng thương vỡ ra, méo mó đến biến dạng, hắn xoay sang cô, gương mặt hung ác thấy rõ...
_Có phải chính anh bày ra mọi chuyện? Boss lớn như anh có biết bao nhiêu tiểu thư danh giá xếp hàng chờ đợi không ngờ lại bỉ ổi chơi sau lưng tôi...thử hỏi có đáng khinh không?
Lâm Tương Y đến gần hắn, cô đấm lên ngực hắn trút bỏ bực tức, cô khóc cô uất ức khi nghĩ đến Mộ Phong Tước
_Cô nghĩ Hoa Trạch Siêu này ghen tuông với cái tên thầy giáo đó hay sao? Sai lầm...
Hoa Trạch Siêu đến cạnh bàn, hắn nâng ly rượu mạnh uống một ngụm, sảng khoái hạ bớt cơn giận, con người quái đãng với tâm trạng phức tạp này rất nguy hiểm, khó mà tìm ra điểm yếu của hắn, lúc vui cũng ít khi nào nở nụ cười, lúc bực tức có khi lại nở nụ cười...ma quỷ tàn khốc, chẳng phải theo kịch bản hắn sẽ ghen với tên đàng ông đó rồi hành hạ cô một trận hay sao...trong đầu hắn chẳng lẽ đang suy tính cái khác
Tiếp theo Chap 17 + 18 (H)
By Thuytinh103