Dạo gần đây bụng tôi béo chẳng khác gì người đã mang
thai được mấy tháng.
Đường phố cũng đã lên đèn, người đổ ra đường cũng ngày
một đông. Tôi ngó nghiêng ngược xuôi tìm taxi, quyết định không đợi xe bus nữa.
Còn chưa kịp mở miệng gọi taxi liền nhìn thấy lái xe Trần đang chờ ở ven đường.
Vẫn là chiếc Bentley gây chú ý kia.
Tôi nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Quan Ứng Thư, hắn đã gọi
điện thoại lúc nào vậy?
Chẳng lẽ do tôi uống nhiều nước quá, liên tiếp chạy
vào toilet nên hắn lợi dụng lúc ấy mà gọi điện?
= =
Xe bắt đầu đông hơn, tôi nhìn những bóng đèn flash
neon ven đường, cảm giác mắt như hoa đi .Hơi nheo mắt lại, tôi thấy ánh sáng
khắp nơi như vỡ òa, tô lên vẻ sáng bóng cho các viên kim cương, đôi mắt dần trở
nên mê người …
Bên đường, cây ngô đồng đã tạm biệt hạ chào thu, phủi
xuống một thân một năm phiền não, tao nhã phấp phới. Thân mình cao lớn, vỏ cây
loang lổ xù xì tựa như gương mặt của Phùng Tiểu Cương …
= = hình ảnh ví dụ này thật sinh động.
Xe chạy nhanh đến gần cổng thì ngừng lại, bây giờ
không cho xe lạ chạy thẳng vào trường nữa, đại khái là do có liên quan đến vấn
đề xảy ra không lâu trước.
Cổng trường vẫn giữ dáng vẻ cũ, không đủ nguy nga,
không đủ khí thế. Nhưng vẫn là nơi tôi học 4 năm, khắp các ngõ ngách đều lưu
lại hình ảnh của tôi. Bây giờ trở về tự đáy lòng có điểm lo sợ bất an, tựa như
diễn viên chưa được trang điểm tốt đã bước lên sàn diễn vậy …
Trời đang vào thu, thời điểm này trời đã bắt đầu tối.
Sân trường trồng rất nhiều cây chủ yếu là hoa quế, long não, thủy sam
Sau cơn mưa như tẩy hết bụi bẩn trong không khí, long
não đang mùa trổ lá, lá bé như ngón tay út, lớn nhỏ xanh biếc. Nhưng đến cuối
thu đầu đông sẽ dần biến thành màu đen. Khi ấy, mỗi buổi sáng sớm, tôi đều ôm
sách vở, đem theo bánh bao nóng, chạy ầm ầm trên thảm lá đen tuyền ấy đến lớp
học, chỉ nghe lòng bàn chân phát ra âm thanh “bẹp, bẹp”. Sau khi tan học mới
phát hiện mỗi bước chân mình trên đường đều loang lổ màu đen của lá long não.
Cây thủy sam lại là vẻ lạnh lùng không kiên nhẫn, có
thể là do hai bên đường đều trồng thủy sam, làm cho người ta cảm thấy ưu
thương. Một dãy rồi lại một dãy, giống như hàng ngôi sao trên áo bảo vệ của
công ty chúng tôi – An đại ca vậy, nhưng có lẽ anh ấy đẹp trai hơn.
Đi qua thư viện là vườn quế, loài cây tỏa ra hương
thơm ngào ngạt cách xa 10 dặm vẫn còn thấy được. Tôi thì thào; “Nghe thấy
không? Thơm quá, hoa quế chắc là khó trồng được lắm. Bây giờ chắc đang có nhiều
đôi tình nhân ngồi tâm tình ở đó. Đúng rồi, anh có biết trường tôi thất đức bao
nhiêu không, đặt nguyên một cái máy ảnh trong sân, làm cho vợ chồng người ta
trước khi muốn làm gì cũng cảm thấy xấu hổ …”
Đây đúng là tiếng lòng và nước mắt của biết bao nhiêu
đôi tình nhân muốn thốt lên ….
Thư viện đèn điện sáng trưng, rọi rõ mọi ngõ ngách.
Giống như một cây đèn sáng, dẫn đường hấp dẫn các bạn học đi đến nơi này để hấp
thụ tinh hoa học tập, chân lí đường đời.
Nhưng đối với tôi rõ ràng là không có tác dụng gì, khi
còn đi học, trừ tiểu thuyết ra, tôi chẳng còn thích xem gì khác …
Ở nơi đèn đuốc tỏa sáng chả khác gì ban ngày này, tôi
nhìn được người mà đời này, đời sau, kiếp sau sau nữa tôi cũng không muốn gặp
lại.
Cô ta có lẽ cũng không ngờ tôi sẽ xuất hiện ở đây, ánh
mắt không thể tin được hướng thẳng vào tôi, mưu toan xuyên thấu tôi.
Cô ta đứng ở cửa ra, cách tôi chưa đến một trăm thước,
mà tôi, đang đứng ở trên bậc thang, đối diện cùng cô ta.
Nói đến cô ta, tôi lại thấy tức giận hừng hực, máu
không chảy nổi.
Ngày ấy tôi học năm ba còn cô ta mới năm nhất, buồn
cười ở một chỗ cả ngày chỉ biết thương xuân ai thu, ngày nào cũng là thảm vân
sầu vũ.
Nhưng nếu giống như tôi và Tả San Hô, đều là bạn học
cùng khoa Nghệ Thuật thì chẳng có gì lạ. Nhưng hết lần này đến lần khác lại là
khoa Kỹ Thuật, vì muốn duy trì hững thú của chính mình liền lao đầu tích cực
viết bài gửi đến hội báo trong trường học để phục vụ sự nghiệp mênh mông của
mình.
Đây chỉ là hoàn cảnh thôi, quan trọng là cô ta vừa vào
đã để ý đến biên tập viên của báo, cũng chính là bạn Vương Tề bảnh bao vênh
vang của khoa tôi. Mọi chuyện cứ như vậy, khi tôi vừa vào trường thì bạn Tề này
đã để ý nhầm đến tôi, còn làm ra những chuyện như là đặt cây nến dưới kí túc
xá, ngồi đánh đàn giữa đêm khuya ….
Lúc ấy, trang BBS của trường toàn bộ đều là chứng cứ
và kết luận hai chúng tôi quen nhau hay không quen nhau. Khi không quen nhau
lại tiếp tục trở thành chủ đề bàn tán. Vì chuyện này mà không ít lần tôi bị
giáo viên gọi lên nói chuyện.
Tôi đúng là oan không biết nói ai, tối hôm ấy vừa mới
bị đi giáo huấn về, đầu tóc mới gội tảy màu tóc còn chưa lau khô. Bị giáo huấn
trận này sợ tới mức chốn luôn trong chăn không thò ra ngoài.
Trúc Diệp thực hưng phấn bày ra quỷ kế hắt một chậu
nước lạnh xuống.
Cuối cùng vì nữ nhân vật chính vẫn trốn tránh không
gặp không bệnh mà mất, trở thành đề tài bàn tán của ở các nhà hàng, các kí túc
xá gần nửa năm mới bắt đầu chìm xuống.
Cũng từ đó trở đi, mỗi lần tôi gặp Vương Tề là lại len
lén bắn phi châm vào anh ta …
Tuy nhiên, cũng vì cái tin đồn chết tiệt đó mà không
biết từ khi nào, tôi và Vương Tề lại trở thành bạn bè thân thiết.
Tuy rằng anh ta bảnh bao, nhưng cũng chân thành thẳng
thắn, tựa như ánh mặt trời rực rỡ, vì vậy rất được mọi người hoan nghênh. Bởi
vì cùng hoạt động trong hội báo nên cũng từ từ trở nên gần gũi. Nhưng cuộc đời
không có gì dễ dàng. Nguyên nhân ở chỗ, khi cô ta tỏ tình, bị Vương Tề không nể
mặt từ chối, trong lòng nín thở dời mục tiêu khiêu chiến, chỉa mũi dùi về phía
tôi.
Sau đó nợ cũ cộng thêm oán mới, lần này lại có chiêu
thức mới, bức hình đi chơi của chúng tôi chụp hồi còn năm 2 không hiểu sao lại
rơi được vào tay cô ta, sau khi được PS xong, vì vấn đề góc độ mà lập tức trở
nên mờ ám vô cùng.
Cộng thêm lời tỏ tình thâm tình và nước mắt của cô ta
lên án, nhanh chóng đẩy tôi lên đầu ngọn sóng gió, thăng chức làm tiểu tam đáng
ghét chưa quên tình cũ, không cam lòng vì người yêu có người khác nên chia rẽ
đôi uyên ương.
Tôi giận đến run người, Trúc Diệp nhìn thấy cũng nổi
trận lôi đình.
Hai cô gái đang trong cơn tức giận thì sẽ liều lĩnh
như báo hoang, nhưng khi chúng tôi chạy đến thì Vương Tề nhanh chân hơn, vẻ mặt
nghiêm nghị trách móc cô ta.
Tôi cùng Trúc Diệp đột nhiên không còn tâm tư gì nữa,
sống chết mặc bay.
Nào biết rằng chuyện này cứ kéo dài không dứt như phim
Hàn vậy, thậm chí trên Internet còn lấy chuyện của chúng tôi thành một câu
chuyện lấy tên là “Nghe thấy quân có hai ý”.
Ồn áo huyên náo một thời gian rồi mọi chuyện rồi cũng
đi vào quên lãng, vì bác bỏ tin đồn kia, tôi và Vương Tề gặp nhau cũng không
nói gì nhiều. Nhưng Dung Dung vẫn không cam lòng, vẫn còn ghét tôi, thỉnh
thoảng lại đánh lén vài chiêu.
Tôi cũng bất đắc dĩ, chỉ đành phải binh đến tướng
chắn, nước đến đất chặn, tượng đất còn có ba phần thổ tính đâu, chọc giận tôi
tôi cũng không thèm quan tâm, chỉ làm mặt lạnh với cô ta.
Nghe Trúc Diệp nói cô ta còn ngây thơ ở ký túc xá
phóng bút nguyền rủa tôi đời này gả cho một tên không đứng đắn, không thể chết
già …
Tôi nghe xong thì quên mất, nào đâu biết cô ta kiên
trì bền bỉ làm không biết mệt đến khi tôi tốt nghiệp cô ta còn không tử tế lừa
tôi cắn cho một phát. Lợi dụng quan hệ thân thích trong trường không ngừng làm
khó dễ tôi. Vì việc này mà đề cương luận văn của tôi bị viết đi viết lại nhiều
lần …
Bảo tôi làm sao mà chịu nổi cô ta. Lúc này những oán
hận của tôi giống như núi lức phun trào không thể vãn hồi.
Tôi
quay sang Quan Ứng Thư xem xét thái độ của hắn, nhướng mà chợt nảy ra ý hay.