“Nước Pháp, em và anh chuẩn bị cùng nhau xuất phát.”
“Hả? Em cùng anh đi nước Pháp? Vì sao?” Tôi trăm
tư khó giải, tôi không phải thư ký tinh thông ngoại ngữ bốn nước, cũng không
phải trợ lý có kinh nghiệm xử lý nguy cơ, mang tôi đi công tác làm gì?
“Không muốn nghe lải nhải .” Hắn nói không đầu
không đuôi, tôi mất nửa ngày suy nghĩ, rẽ vào chín cong mười tám quẹo của từng
tế bào não mới lý giải được rõ ràng. Mỗi lần cuối tuần về nhà ăn cơm mẹ chồng
bắt đầu không phải bằng mấy bài cầu nguyện của Cơ Đốc Giáo, mà là lải nhải “Các
con xem các con đi, kết hôn lâu như vậy mà ngay cả tuần trăng mật cũng không
có, các chuyên gia đều nói, mang thai trong lúc đi hưởng tuần trăng mật đứa bé
sẽ rất thông minh xinh đẹp ” linh tinh, ban đầu tôi còn lúng túng, nhưng sau
rồi tập mãi thành thói quen, nhìn quen lắm rồi, trong đầu phản xạ có điều kiện
phiên dịch nó thành “Hôm nay món cá hun khói rất ngon, con ăn nhiều một chút” …
“Đi nước Pháp hưởng tuần trăng mật à?” Tôi cố
gắng đè thấp vui sướng sắp phun trào hỏi.
Hắn từ chối cho ý kiến, loại tình huống này tôi phải
tự bổ não mà hiểu. Tôi loạn cào cào: “Em còn chưa thu dọn hành lí, mấy cái áo
khoác của em đều bẩn, hơn nữa hộ chiếu visa của em cũng chưa làm…” Càng nói
càng cảm thấy tôi có thể lên được máy bay là một hy vọng xa vời.
Tôi hoảng hốt thì đầu óc quay cuồng, đầu óc quay cuồng
thì sốt ruột, sốt ruột thì cái trán đổ mồ hôi, giống con quay khoác cái ga trải
giường chuyển động trong phòng: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Không thể mặc
quần áo bẩn xuất ngoại được rồi, làm vậy thật sự là mất mặt cho nước nhà mà…”
Hắn tay dài chân dài đi tới, ôm tôi vào trong lòng,
cười khúc khích: “Cô nhóc ngốc nghếch, không cần lo lắng.”
Tôi ngay cả thời gian giáp mặt sám hối với Tiểu Mẫn và
đi đến phòng nhân sự nhận giấy chứng nhận nhân viên chính thức cũng không có,
trực tiếp mặc áo khoác tây trang màu đen của đại BOSS, lần đầu tiên trong cuộc
đời đứng trong thang máy chuyên dụng trong truyền thuyết đi xuống bãi đỗ xe.
“Thật sự không cần em viết giấy xin phép xin
sao? Du tổng rất nghiêm khắc …”
Hắn đại khái rất là không kiên nhẫn với sự lải nhải
của tôi, không thèm quan tâm tôi, tiếp tục nói bằng tiếng của nước nào đó tôi
không biết, trong giọng nói cứng nhắc không có lên xuống.
Hay là chào tạm biệt với Tả San Hô một lúc đi, dù sao
cũng có nửa tháng không thể bị cô ấy quấy rầy nữa.
“Tiểu Bạch, tớ là Mạc Mạc.”
“Ôm một cái nào, sờ sờ mó mó…” Suy nghĩ của cô
ấy luôn quái đản. .
“Tớ phải đi, nhờ cậu giúp vài việc vặt.”
“Ôi chao ôi chao ôi chao, cậu học đại học ngữ
văn, muốn tớ giúp đỡ còn dùng từ nhờ này sao? Cậu còn kém cỏi hơn cả học sinh
tiểu học.”
“Biết rồi, cậu đừng nói dài dòng nữa. Buổi lễ ra
mắt phim hôm thứ bảy tớ không đi được, cậu giúp tớ xin lỗi chú Đặng* và xin chữ
kí cho tớ nha, làm ơn.” (*Diễn
viên Đặng Gia Hoa, đã được nhắc trong chương 48)
“Biết biết, sao cậu cứ thích mấy chú già một đống tuổi
rồi thế nhỉ.“
Tôi không cam lòng cãi lại: “Nói gì thì nói tớ vẫn còn
trẻ với trái tim nhiệt huyết nhé, còn hơn cậu già rồi mà nhìn thấy mấy bé tiểu
chính thái thì sáng mắt ra …”
“Tớ thuộc thế hệ cuối 80 đầu 90 nhé, cậu không
được nói xấu tớ!”
“… Không nhiều lời, nhớ làm việc chính là được.”
“Thế cậu muốn đi đâu vậy? Đi công tác à?”
Tôi dừng một chút, nhìn người bên cạnh, quyết đoán lắc
đầu: “Hình như là đi hưởng tuần trăng mật…”
Sau khi đầu dây bên kia kêu to một tiếng tôi không
chút do dự ngắt điện thoại, tôi quả nhiên là thông minh cơ trí cộng với may mắn
không thôi, bằng không lỗ tai tôi nhất định sẽ gặp phải một trận nổ oanh liệt
trên lịch sử văn học …
Tôi gần như có thể tưởng tượng được bộ dạng khoa
trương của cô ấy, kiểu như bộc lộ biểu tình nghệ thuật mới của nhân loại ấy:
“Đây chẳng lẽ chính là khế ước tình nhân thành hiện thực trong truyền thuyết,
trở thành tình cảm nồng nàn sớm chiều bên nhau? Điều này đáng được ghi vào mấy
cảnh cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình, quả thực tràn lan giống như ’Tai nạn xe cộ ung thư trị không hết’ trong kịch bản phim Hàn. Mạc Nhan Hinh cậu quá tàn ác,
quá cẩu huyết …”
Đến sân bay đã có người chờ chúng tôi, giao cho đại
BOSS một xấp giấy chứng nhận sau đó tao nhã lui ra, đẹp trai y như Sebastian
trong ‘’ Hắc quản gia’’(tên tiếng nhật : Kuroshitsuji, là một bộ truyện manga,
ai muốn biết chi tiết gg nha), làm cho ánh mắt tôi
liên tiếp lưu luyến bóng dáng càng lúc càng xa này.
“Nên đăng ký .” Giọng Quan Ứng Thư luôn để lộ
sát khí tiêu điều.
Tôi thích ngắm nhìn những đám mây qua lớp cửa sổ máy
bay thật dày, còn có thể căn cứ vào hình dạng của nó để tưởng tượng nó đã trải
qua mưa giật gió rền như thế nào. Đi đến Paris cần mười tiếng. Du lịch mùa ế
hàng, rất ít người đi, khoang hạng nhất thưa thớt vài người, phần lớn đều là
người đứng đầu công ty giống Quan Ứng Thư hoặc là tinh anh trên thương trường,
thái độ vô cùng đúng mực, nói chuyện đều nhẹ giọng, lời nói nhỏ nhẹ. Quan Ứng
Thư trực tiếp lựa chọn không thèm quan tâm tôi, nhìn chằm chằm vào biểu đồ
ngoằn ngoèo phức tạp trên tay, tôi vừa nhìn đã thấy hoa mắt. Tôi sợ hãi thay
đổi phương pháp để khỏi phát ra tiếng nói quấy rầy bầu không khí yên tĩnh như
tờ trong cabin này, đành phải híp mắt ngủ gật…
Lúc bị âm thanh đánh thức tôi đang mơ rất ngọt ngào,
bởi vì cơm trên máy bay quốc tế làm cho tôi xưa nay không soi mói mọi người ăn
cũng phải cau mày, trong bụng đói đến quặn cả lên, trong mộng rất có cảm thụ
của Tiểu Yến Tử năm đó, tay trái một con gà tay phải một con vịt. Đây mà là ở
kí túc xá trong đại học thì chắc chắn tôi đã thăm hỏi mười tám đời tổ tông Trúc
Diệp, nhưng rõ ràng, khi tôi mông lung mở mắt thì khí thế đã hoàn toàn tự sinh
tự diệt ở trong bụng rồi… Bề ngoài mắng tôi không có tiền đồ, trên thế giới này
sẽ có người khiến cho bạn cảm thấy sợ hãi vô cùng, không phải kiểu sợ hãi như
sợ quỷ, cũng không phải kiểu sợ hãi tuyệt vọng khi đối mặt với cái chết, mà là
loại sợ hãi khi phải đối mặt với tình cảm… Ai, thật sự là trừu tượng làm cho
người ta run rẩy.
Đại khái là thấy vẻ mặt tôi lâm vào trầm tư có chút
quái dị, hắn cong miệng, mở miệng vàng: “Nước miếng.” Với trí thông minh đột
ngột khiến người ta căm giận của tôi từ sau khi ở với hắn, tất nhiên hiểu được
ý của hắn, lâp tức lau khóe miệng… Nhưng… Làm gì có nước miếng nào… Thì ra
ngoài việc làm lơ hắn còn có thể lừa dối người khác, o(╯□╰)o… Cảm
giác thật kỳ quái, giống như MC đài truyền hình trung ương vẻ mặt nghiêm túc
tuyên đọc tiểu bạch cộng tiểu bạch tương đương với tiểu bạch thỏ làm cho người
ta khó có thể tiêu hóa… Tôi im lặng, trong lòng 囧 đi theo xuống máy
bay.
Trong sân bay tiếng người ồn ào, làn da mọi người có
đủ loại màu, quả thực như một món thập cẩm. Tôi lần đầu tiên xuất ngoại, khó
tránh khỏi tâm tình kích động khó nhịn, nhịn không được ngắm trái ngắm phải
nhìn nhìn ngó ngó, thấy cái gì cũng vô cùng mới mẻ.
Trên đường đi qua tháp Eiffel tôi kêu sợ hãi liên tục,
Quan Ứng Thư săn sóc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hình như không có nguy nga như trong tưởng
tượng của em, nhưng vẫn có đủ hùng vĩ!” Mưa phùn đang rơi xuống Paris, trong
không khí khối lạnh ẩm ướt bao trùm, nhất thời cảm thấy tháp sắt có loại khí
thế bi tráng.
“… Đi đến khách sạn trước rồi buổi tối đi chơi
sau.” Hắn hình như lý giải sai ý tứ của tôi, nhưng dù sao đây cũng là ước muốn
trong lòng tôi. Nếu tôi chỉ có một mình, tháp sắt Eiffel lại to lớn, bên cạnh
du khách như mắc cửi, không có hắn làm bạn thì trong lòng trống rỗng vô cùng.
Tôi không biết từ khi nào thì lòng tham đó nảy nở trong đầu, thầm nghĩ muốn ở
bên hắn, chẳng sợ hắn không nói một lời, chẳng sợ hắn cười nhạt mọi ý kiến của
tôi, chẳng sợ hắn khong để tôi vào mắt… Tất cả đều không cần, quan trọng là
trong lúc kích tình nước miếng bay tứ tung tôi chỉ cần lơ đãng nghiêng đầu một cái,
có thể nhìn thấy anh ở bên cạnh tôi, không tách không rời…
Trước khi đi tắm Quan Ứng Thư chỉ vào tủ quần áo trong
phòng: “Bên trái em.”
Tôi kinh ngạc mở ra liền hoàn toàn kinh diễm …
Đủ các loại quần áo rực rỡ muốn màu, áo dệt kim hở cổ,
váy lông, áo lông kèm mũ…
Còn có giày cao gót đính trân châu kim cương, giày búp
bê đi dạo phố các loại…
Nước hoa cả một hàng, rực rỡ nhiều màu; áo lông có đến
M cái, ngay cả kim cài áo cũng nhiều vô số kể…
Trong lòng tôi nảy lên từng chuỗi từng chuỗi dấu chấm
hỏi, vì sao phần lớn đều là áo len chứ? Cái dài cái ngắn, có mũ hoặc không mũ,
dệt kim, còn có loại không biết dùng sợi gì. Là do ánh mắt BOSS không có gì mới
mẻ, không biết năm nay lưu hành chất liệu lông sao?
Còn có, hắn làm sao mà biết tôi đi giày số mấy?
****
Mặc dù mưa phùn liên miên, nhưng số lượng người đi
tham quan kiến trúc của Paris không hề có dấu hiệu giảm sút. Những cặp yêu
đương cầm ô màu sắc rực rỡ, trốn ở dưới ngọt ngào hôn môi. Cũng có những đôi vợ
chồng già ân ái đến đầu bạc, tập tễnh dìu nhau đi tới, hình ảnh ấm áp tốt đẹp,
sâu sắc giống như được chạm trổ vào thời gian.
Đứng trên tháp cao 115 thước quan sát toàn bộ Paris ưu
sầu trong mưa, bởi vì do thời tiết cùng mùa, sông Seine như một chiếc đai ngọc
màu xám uốn lượn kéo dài đến vô tận.
Tôi cầm máy chụp ảnh chụp rất vui vẻ.
“Chúng ta cũng chụp vài tấm đi, chúng ta trừ mấy
cái ảnh quái dị lúc đăng kí kết hôn ra thì không có ảnh chụp chung khác.” Tôi
phàn nàn.
Nói xong không quan tâm hắn có muốn không, kéo tay áo
hắn kiễng chân liền chụp, kết quả bởi vì sự khác biệt về chiều cao cùng góc độ
khiến cho bức ảnh không được hài hòa, tôi không cam lòng nhìn hắn: “Tay em
không đủ dài…”
Cuối cùng cũng chụp được một tấm mà theo ý tôi là vô
cùng hoàn mỹ, hai người đều hơi hơi ngửa ra sau, phông nền là sông Seine buồn
bã u tối, trên sông là cây cầu bao la hùng vĩ, kiến trúc kinh điển nghệ thuật
lịch sử hai bên sông cũng có thể thấy được. Hai chúng tôi giống như động vật
trong hổ phách, dung hợp tại Paris thơ mộng lãng mạn, sa chân vào vũng bùn,
không thể tự thoát khỏi…