Dù sao cũng đã bị cảnh cáo rồi, kệ, tôi lấy hết can
đảm đi thăm thú khắp nơi trong thư phòng.
Trên tường là một vài bức tranh thủy mặc vẽ chim và
hoa, có rất ít nhân vật, chỉ có duy nhất một bức tranh sơn dầu hình đóa hoa sen
là khác biệt, nhưng tôi nghĩ đó không phải là do hắn tự tìm về, nếu không phải
là đột nhập nhà giàu trộm về thì cũng là đồng phạm tiêu thụ cho bọn trộm đấy.
Duy nhất bức tranh “vẽ về ngựa’’ của Từ Bi Hồng là tôi
biết, còn đâu số khác tôi không thể nhận ra.(Từ Bi Hồng: là một họa sĩ rất giỏi
của Trung Quốc, chuyên vẽ ngựa)
Tôi có cảm giác quái dị, không được tự nhiên.
Người như Quan Ứng Thư, trong thư phòng đều là tranh
thủy mặc, lối vẽ tỉ mỉ có, lối vẽ phóng khoáng có, giống như nhìn thấy trên máy
tính của Liễu Hạ Huệ đều là AV, thật là buồn cười…(Liễu Hạ Huệ:(tiếng
Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên
thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là
một chính nhân quân tử.)
= = đây là cái phép so sánh gì chứ…
Tôi không dám đụng vào bàn học thần kì máy tính thần kì ngăn kéo thần kì mà ngoan ngoãn lùi
ra ngoài.
Tôi nào dám chọc giận hắn, tôi chỉ dám vụng
trộm…ờ…nghĩ một chút thôi = =
Vừa định khóa cửa phòng lại, đột nhiên tôi nhớ tới
giấy ghi nợ của mình vẫn đang nằm trong tay hắn… Nếu tôi có thể tìm được, sau
đó hủy đi, có phải hay không tôi có thể “đúng lý hợp tình” mà quỵt nợ?
…
Thôi an an phận phân mà trả nợ đi, tôi ngượng ngùng
trở về nấu…bữa tối .
Bữa tối trên bàn, không khí có chút không thích hợp,
đại BOSS luôn luôn không thích nói chuyện đã đành, Trúc Diệp mọi khi hay nói
tào lao hôm nay cũng im lặng một cách yếu ớt.
Tôi nhìn hai người bọn họ, khống chế chiếc đũa trong
tay, lo sợ sẽ lỡ gắp nhiều đồ ăn, trong lòng nghẹn khuất không chịu được.
Dù gì tôi cũng mất mấy tiếng để làm đó, tuy rằng là
lần đầu tiên làm thử gà hầm rượu vang đỏ, nhưng tôi thề tôi tuân thủ theo từng
bước trong sách hướng dẫn, chỉ hận không thể tìm cái điện tử đến để cân cho
chính xác.
Hơn nữa cá nhân tôi cảm thấy hương vị quả thật cũng
được mà…
BOSS buông đũa, bình thản nói một câu: “Ngày mai vẫn
làm các món ăn như cũ đi.”
Ô ô ô, bị ghét bỏ …
Tôi chán nản nhìn đủ kiểu gà trên bàn…
Tôi vẻ mặt cầu xin hướng tới Trúc Diệp, hy vọng được khen
ngợi một chút.
“Cậu cho rượu vang đỏ làm gì? Cứ như đồ uống bị pha
tạp ý.”
囧 o(╯□╰)o
“Lúc mua nguyên liệu trong siêu thị, nhân viên hướng
dẫn rất khen ngợi, giá cả lại phải chăng…”
Cô ấy đánh gãy tôi: “Bao nhiêu tiền một chai?”
“38.”
“Phụt…” Cô ấy một hơi phun tất cả đống thịt gà vừa
nuốt vào ra ——
“Thảm nào chồng cậu hay nhíu mày, lấy bừa một chai bên
quầy bar kia có phải hơn không .”
“Nhưng tớ không dám, tớ không dám động vào bất kì thứ
gì của hắn trong nhà này, bằng không có bán tớ đi cũng không đền nổi.” Tôi có
chút phẫn nộ nói, đây là điểm khác nhau của nhà tư bản cùng tiểu dân chúng
nghèo khổ như tôi.
Thế nhưng cô ấy lại một mực chỉ đạo: “Nhưng cậu hiện
tại đã đem bản thân bán cho hắn rồi, cậu dùng rượu vang đỏ của hắn cũng chả khác
gì nuôi mèo mà cho nó ăn cá, cậu sẽ lạnh lùng để mặc nó chết đói sao?”
Tôi thấy cũng đúng nên gật gật đầu, một lúc sau lại
giận dữ như cũ: “Trúc Diệp! Cậu ăn đồ ăn tớ làm, lại ở nhà của tớ thì nên nể
mặt tớ chút nhá! Nếu không tớ sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà!”
Cô ấy cười hì hì nhìn tôi: “Ố ồ, mới có vài giây mà,
đảo mắt đã thành của cậu rồi à …”
Tôi không nói được gì, tức giận bỏ ra ngoài đi xem
tivi.
Tám giờ, trên TV giờ này chiếu rất nhiều phim điệp
viên, phim chiến tranh hoặc kịch lịch sử.
Tôi xem phim, một phần để giết thời gian một phần để
giảm bớt cảm giác bị đả kích, nên có phim cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Trên màn hình là hình ảnh điệp viên ngầm của đảng cộng
sản ngày xưa, đó rõ ràng là một mỹ nhân hoa như ngọc, lại giả dạng thành vũ nữ
đầy phấn son ca múa dưới ánh đèn nê ông, hùa theo một đám bụng bự phái phản
động cười cười nói nói.
Tôi không khỏi thổn thức: “Nhìn người ta xem, đã 38
tuổi rồi , thế mà khi giả trang làm đóa hoa buổi sớm thì đúng là buổi sớm, chỉ
cần để kiểu tóc đáng yêu nữa thì có thể lên sân khấu diễn vai áo xanh được rồi.
Năm tháng như con dao, nhưng lại thiên vị bỏ qua cho họ a.”
Trúc Diệp cũng liên tiếp gật đầu: “Tớ xem phim hồi cô
ấy vẫn còn trẻ, trước kia y hệt thế này, bây giờ không thay đổi tẹo nào, cứ như
là thời gian dừng lại trước bông hoa đẹp, trọn đời không héo a.”
“Hả?” Cô ấy đột nhiên bật ra một từ nghi vấn.
Tôi không hiểu gì: ” Sao? Có Drama Bug* sao?” Cô ấy có
nguyện vọng tham gia làng giải trí, nên với những thứ này phá lệ cẩn thận.
*Drama
Bug: Lỗi phim, kiểu như phim cổ trang mà bất chợt xuất hiện máy điều hòa ^^
Cô ấy lắc đầu, nhìn nhìn tôi, lại quay đầu: “Tớ thấy
có gì đó kì quái”
“Kỳ quái như thế nào, có người đội mũ lệch hay trang
điểm bị nhòe sao?” Tôi có chút tức giận tính soi mói của cô ấy, gà hầm rượu
vang đỏ ngon như thế, lại không có người biết thưởng thức.
Tôi không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, không biết
có người nào thấu hiểu nỗi lòng của tôi không a…
Cô ấy cũng không để ý tới châm chọc của tôi, tự lẩm
bẩm một lúc rồi như đã hiểu ra: “A, tớ rốt cục phát hiện, cậu và cô ấy giống
nhau, nhất là ánh mắt, đều là mắt xếch, giống hồ ly.”
…
“Hừ hừ, bạn học Vương San San ở công ty tớ còn nói tớ
giống bà quản lí tiền mãn kinh cơ? Một người bạn lúc học tiểu học còn nói tớ
giống cô của cậu ấy. Sao toàn so tớ với những người đâu đâu thế?”
Ánh mắt độc đáo của cô ấy làm tôi có chút không dám
nhận.
“Ôi, là thật, không tin tớ lấy ảnh chụp cho cậu xem,
đuôi lông mày hay khóe mắt cũng giống, hình như bây giờ thẩm mỹ toàn dân đều bị
ảnh hưởng bởi tài nghệ của mấy người trang điểm rồi. Nhưng thật sự là rất hợp
với cô ấy.”
“Chẳng lẽ không hợp với tớ?” Tôi tức giận, tại sao cô
ấy lại thối giống Lý Quân Thành chứ?
“Nếu so sánh mặt cậu với cô ấy, ách…” Cô ấy ấp a ấp
úng làm cho tôi hận không thể bóp ngay một cái vào cái cổ vênh vênh đấy.
“Lãng phí!” Cô ấy gật đầu khẳng định độ chính xác của
từ này.
“Giống như một đóa hoa tươi mà…”
Tôi vừa choáng váng vừa tức giận…
Có kiểu so sánh như vậy sao?
Hai chúng tôi ở trên sô pha đùa giỡn loạn xị bát nháo
hết lên, hậu quả là đem đại sói xám, à, là đại BOSS kéo tới.
Hắn ở trên cao nhìn xuống chúng tôi, sắc mặt xanh mét.
Giờ phút này, hai tay của tôi để trên cổ Trúc Diệp, một chân cô ấy đặt trên
người tôi, không còn hình tượng gì để nói…
Cô ấy phản ứng trước, dường như cũng kinh sợ khí thế
to lớn của hắn, ngượng ngùng thu hồi cánh tay đang muốn quấy nhiễu tôi, đứng
lên phủi quần áo rồi trở về phòng, trong cả quá trình đầu cũng không dám ngước,
giống đứa bé ở nhà trẻ.
Tôi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô ấy, nếu Quan Ứng
Thư không đứng trước mặt, tôi đã sớm cười đau sốc hông …
“Cô theo tôi đến thư phòng.” Trong giọng nói của hắn
mơ hồ có một chút tức giận khó nhận ra, trời mới biết vì sao tôi lại nhận ra.