Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 2: Chương 2: Hôn lễ không biết . . .




Tỉnh dậy mới biết đời thực và mơ mộng quả thật quá khác nhau. Trong mơ đại BOSS đối với tôi quá tốt: “Đây là tiền thưởng của cô tháng này, làm việc tốt lắm. Tiếp tục cố gắng nhé”. Cầm phong bì của Đại Boss khiến tôi vui ra mặt cười híp cả mắt.

“Ê, đứng lên.” Giọng nói lạnh lùng pha chút nóng giận

Tôi sợ tới mức nhất thời lăn lông lốc, nhưng đã lập tức nhận ra tư thế ngủ của mình là trên đùi Boss đại nhân. Đã thế còn để lại một vệt nước miếng màu nâu. Hic, tôi dựa vào cái gì để tiếp tục sống sót đây? Đầu óc ong ong giống như hàng vạn con ong đang rào rào xây tổ vậy.

Cố tình lấp liếm tình huống bằng cách nói thêm mắm thêm muối với đại soái ca: “Tiểu nhân quả là đã phẫn trí, liệu có khiến ngài chịu ầm ỹ không?”

Tôi phi thường cố vận dụng chiêu bán dũng thủy phật sơn vô ảnh chân1 (1Chung quy là bán tự tôn bằng lời nói dối) của tôi ra thề!

“Hừ.” Quan Ứng Thư bất động thanh sắc nằm gục xuống chiếc ghế sofa dài: “Hôm nay cô ra ngoài trước đi.”

Tôi vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi hắn chợt tiếp tục nói: “Buổi chiều cùng tôi đi dự một tiệc cưới.” Hắn cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt của tôi có vặn vẹo, nhăn mày, nhíu mắt hay không.

Tôi buồn bã ỉu xìu nhưng cũng cố bày ra tâm trạng tốt nhất, hắn liền lập tức muốn tôi đi chuẩn bị quần áo.

“Chọn một bộ thật vừa mắt cho tôi, rồi cùng đi dùng bữa trưa.” Hắn chậm rãi lên tiếng khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương một chút. Haizz, dù gì tôi cũng không tình nguyện mà.

Ý của hắn chính là bắt tôi phải mặc một bộ lễ phục kiểu “tông xoẹt tông” với bộ đồ của hắn. Cái tên này, đôi khi những yêu cầu hoàn mỹ thái quá của hắn khiến người khác rất phiền.

Trong lòng thật không thoải mái, tôi chọn đại một bộ váy phần hồng nhìn rất đáng yêu, nhưng có vẻ người nào đó không vừa ý:

“Đổi bộ khác, cái này không thích hợp.”

Như thế nào là không thích hợp? Đi tham gia một tiệc cưới mặc màu hồng rực rỡ cuốn hút thế này thì có gì không thích hợp? Dù rất tức nhưng tôi cũng không dám phản kháng mạnh mẽ, mà chỉ nói một câu bất mãn nho nhỏ: “Tôi sẽ không chọn nữa.”

Hắn vốn biết tôi bất mãn nhưng không dám nói gì, sớm biết nếu để tôi chọn thì chắc chắn sẽ không vừa ý nhưng vẫn bắt người ta làm. Thật đáng giận. Cuối cùng hắn cũng chọn được một bộ màu hồng cánh sen, thật thích hợp với sắc thái của mùa thu và quan trọng là theo hắn, màu này rất “tông xoẹt tông” với bộ âu phục màu xám của hắn.

Trong một giây đồng hồ, đột nhiên tôi cảm thấy mình giống như một vật sở hữu của hắn, một đứa trẻ, không, mà giống nhất là một con thỏ. Nhưng tự ngẫm lại tình trạng của mình hiện tại đang là con nợ của hắn, lấy thân trả nợ. Cầu mong thời gian nhanh nhanh trôi qua để có thể thoát khỏi tay hắn. Nhưng đếm đi đếm lại thì mới qua 29 ngày. Còn bao lâu nữa?

Dù có đi giày cao gót 8 phân tôi cũng chỉ được đến 1m69, so với hắn thấp hơn hẳn một cái đầu. Hic, mà giày cao gót là sự đả kích lớn nhất của tôi bởi vì ở nhà tôi đều đi dép lê, hoặc chân không. Mọi người xung quanh nhìn tôi như thể tôi là bạn gái hắn, thế mà hắn vẫn không giải thích, đã thế trên mặt còn có chút biểu hiện rất kỳ quái. Rõ ràng người thiệt là tôi, tôi lại không dám tỏ thái độ gì.

Cơm trưa được nấu theo kiểu Pháp, có món tráng miệng là caramen. Ngoài caramen ra tôi đều không thích mấy món ăn kiểu này. Đồ ăn có ít, trang trí tinh xảo nhưng giá cả thì thật không dám nhìn. Tiêu tiền kiểu tư bản thật đáng sợ.

Vừa ngồi vào chiếc Bentley tôi đã kéo rèm kín lại. Xem ra một chiếc xe sang trọng xa hoa thế này được tôi dùng để ngủ cũng không phải là chuyện lớn lắm.

Nhưng người nào đó không thèm để ý đến tôi mà đang xem tài liệu gì đó, cũng không thèm để ý đến cái hắn đang xem. Hình như hắn còn chưa xem xong 1 trang tôi đã ngủ đến không còn biết gì.

Hôn lễ diễn ra ở ngoại ô, 5h mới bắt đầu.

Quan Ứng Thư suy nghĩ một chút rồi kéo tôi vào một salon thẩm mỹ với hy vọng cải tạo lại dáng vẻ bên ngoài của tôi

Tôi khẽ thở dài trong lòng: “Cứ hy vọng đi” Bản chất của con cóc vẫn là con cóc mà thôi, cho dù có hàng trăm lớp son phấn đắp lên, tóc có được sửa hàng trăm lần thì so với Tây Thi vẫn còn kém một ngón tay. Trong khi người tình cũ của hắn so với Tây Thi còn đẹp hơn mấy phần. Tôi giống như một con cá trước mặt cô ta, bản thân chỉ muốn lặn mất tăm.

Để bọn họ lật qua lật lại mãi, cuối cùng cũng xong, tôi mở mắt nhìn vào trong gương. Trời, là mình đây sao? Có đúng không? Hay là ai đó đặt tôi trước một bức ảnh của người nào khác?

Còn phải dán mấy lớp lông mi giả, uốn lớp mi thật của tôi rồi lại cuốn vào lớp lông mi giả kia. Tôi có thích hay không đều không quan trọng, mấu chốt là Boss đại nhân rất vừa lòng, rất vui vẻ quẹt thẻ.

Nhìn dáng vẻ của mình trong gương tôi tự nhiên có ý tưởng tối nay kiên quyết không rửa mặt gội đầu

Tôi xem xét kĩ những đồ trang sức mà có khi cả đời sẽ không được nhìn thấy lần thứ hai nữa, dứt khoát kiên quyết quyết định tối hôm nay không rửa mặt gội đầu phát ! ! ! Cặp lông mi giả này còn đính kim cương thật nữa sao? Phù phiếm như vậy!

Tôi đột nhiên nhớ tới người bạn đại học làm nghề kiểm soát giá cả thị trường, hừ, bị trách cứ là phải!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.