Trận tuyết đầu tiên chậm rãi rơi xuống đất vào buổi
đêm chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Sáng sớm lúc kéo rèm cửa sổ ra liền
nhìn thấy trên trời dưới đất đều phủ một màu trắng xóa, mắt tôi sáng rực lên.
Vốn là cảnh đẹp ý vui tinh khiết trong trẻo, nháy mắt, lại bởi vì người nào đó
điều động nhân lực gọi đến một đống tinh anh làm vệ sĩ cùng sửa chữa cái hàng
rào bằng sắt xung quanh cửa sổ làm cho người ta mất hết cả hứng.
Cũng không phải tử tù mà…
Giấy chung quy là gói không được lửa, năm mới cũng đã
bắt đầu được một ngày. Mẹ chồng văn phong đạp tuyết tới, đầu tiên khuôn mặt
hiền lành đó nhẹ nhàng sờ soạng tôi từ đầu đến chân, sau đó rơi lệ liên tục
kích động ôm tôi khiến tôi không biết làm sao. Nhưng ngay sau đó lại lập tức
thay đổi sắc mặt hấp tấp gọi Ứng Thư vào thư phòng.
Trong lòng tôi vừa cảm động vừa áy náy, trong chuyện
này người sai duy nhất chỉ có Tần Y Y mà thôi. Tra tấn mẹ chồng nhiều năm như
vậy, làm Quan Ứng Thư thay đổi lớn như thế. Cho nên hiện tại, tôi chẳng sợ Quan
Ứng Thư ghét bỏ tôi, giữ khoảng cách với tôi, bắt ép tôi phải bỏ đứa bé trong
bụng, tôi cũng không có câu oán hận, tất cả đều là vì chuộc lỗi…
Trong phòng rất ấm áp, tôi chỉ đi tất, tay mèo chân
mèo tinh tế tinh rón rén đi tới trước cửa thư phòng, lỗ tai còn chưa kịp dán
lên cửa thì phía sau liền thình lình vang lên tiếng nói, làm tôi sợ tới mức ba
hồn bảy vía.
“Phu nhân, cháo vừa hầm xong, ăn một ít đi.” Dì
Lưu vì tôi gần đây hay soi mói, phỏng chừng đã chết không ít tế bào não.
Phụ nữ có thai luôn có thể có các loại yêu cầu để gây
sự với người khác, tôi không từ chối cầm lấy cái bát. Chỉ là lưu lại một câu:
“Cháu muốn Quan Ứng Thư đút cho cháu.” Sau đó dưới vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân
trối của bà tôi thản nhiên xoay người rời đi.
Lúc Quan Ứng Thư bưng mâm thức ăn lên tôi đang ngồi
dưới đất chơi ghép hình, chơi rất là vui, nhưng mắt cũng bị mỏi, không tới
trong chốc lát tôi cảm thấy mắt hoa hết cả lên.
Hắn cứng rắn đưa qua, tôi mí mắt cũng không thèm nâng:
“Không có tay.”
“Mạc Nhan Hinh, anh xin em đừng có ép buộc anh!”
Ngữ khí của hắn không khác gì gió lớn đang thổi vù vù bên ngoài, xen lẫn hơi
lạnh thấm vào người, nhưng tôi dưới sự rèn luyện bền bỉ đã trở thành kim cương
rồi.
“Là em ép buộc sao? Đây chính là con anh yêu
cầu!” Một tay tôi vỗ bụng, mặt không thay đổi vu oan giáng họa.
Hắn nắm chặt tay, một lúc sau mặt mày cũng trở nên nhu
hòa hơn. Tôi cũng ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng không đánh cược
sai.
“Tại sao anh muốn nhốt em, còn làm hàng rào sắt
xung quanh cửa sổ. Ngoài cửa vệ sĩ tầng tầng lớp lớp, không khác gì chiến sĩ
bảo vệ biên cương hả?”
“Em đi bệnh viện chỉ để xác nhận xem mình có
mang thai thật hay không thôi, em trốn tránh anh bởi vì sợ anh bắt em bỏ đứa
bé!” Cuối cùng tôi gần như hét lên, lời nói khẩn thiết, chỉ trích nghiêm khắc
việc làm sai trái của hắn.
“Cháo sắp nguội rồi.” Hắn không phản bác cũng
không phát giận, tiếng nói nhẹ nhàng đem một thìa chào tới bên miệng tôi. Thời
gian hầm rất vừa vặn, mỗi hạt gạo đều giống như bỏng nổ tung thành hình bông
hoa. Độ đậm đà cũng vừa phải, tràn ngập toàn bộ trong phòng đều là hơi thở dịu
dàng mà ấm áp.
Tuy rằng hắn không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng chính mắt
tôi phát hiện bắt đầu từ ngày hôm sau cửa đã không còn vệ sĩ mặt lạnh canh gác,
mà điện thoại của tôi cũng xuất hiện ở cửa phòng.
Vừa mới sạc pin thì mấy tiếng píp liên tục vang lên,
tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ liên tiếp nhảy ra. Trúc Diệp, Tả San Hô, Du Phái,
Tiểu Mẫn, còn có Vương Kỳ …
Tôi suy nghĩ một lát, gọi cho Vương Kỳ đầu tiên:
“Alo?”
“Làm anh sợ muốn chết, sao nhiều ngày không nghe
điện thoại? Còn tưởng rằng em bốc hơi khỏi thế giới này rồi chứ?”
Tôi 囧, bốc hơi khỏi thế giới…
“Không có, mấy ngày nay có chút việc, sau đó di
động bị hỏng, chưa kịp đổi cái mới.” Tôi mặt không đổi sắc nói dối.
“Ồ, ngày đó thật ngại quá, bắt em uống nhiều
rượu như vậy.” Hắn phỏng chừng lại đang gãi lỗ tai.
“Không sao, sau đó xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi
không rõ đại BOSS ngày đó đột nhiên đưa ra kết luận tôi cùng Tần Y Y có quan hệ
huyết thống là dựa vào điểm nào.
“Không gì việc gì, chỉ là lúc anh đưa em đến
phòng trên lầu thì em đã say tới bất tỉnh nhân sự. Đặt xuống giường thì lăn ra
ngủ, anh vừa mới vào phòng tắm một lúc thì ngoài cửa có tiếng nổ, em hét loạn ở
bên ngoài nói rằng em đi trước.” Hắn cười “Tiếng nước quá lớn nên anh không
nghe rõ lắm, lúc mặc quần áo đi ra đã không thấy bóng dáng em đâu rồi. Em khỏe
thật đấy, đánh vỡ được cả cửa phòng khách sạn bọn anh, lúc đầu anh còn tưởng em
bị bắt cóc cơ. Nhưng bảo vệ dưới lầu nói em bị anh trai mang đi, đúng rồi, em
có anh từ lúc nào thế?”
Tôi chợt hiểu ra: “Ha ha, anh họ của bà con xa.”
Sau khi cúp máy mới bắt đầu đọc tin nhắn.
“Có người đồn cậu bị đại BOSS bắt giữ? Có thật hay
không?” By Trúc Diệp.
“Oa oa oa, đại ca đúng là đại ca, cái gì cũng phải
đứng đầu, ngay cả sinh em bé cũng không chịu làm người phía sau.” By Tả San Hô.
“Nhan Nhan, em đi đâu vậy ? Sao không liên lạc được?
Du Phái gọi n lần, em mà không đi làm hắn sẽ phát điên đấy …” By Tiểu Mẫn.
… …
Sau đó còn có một trang danh sách dài, tôi gửi đi một
tin cho tất cả: “Tớ ở đây, đừng lo. Mọi việc đều tốt.”
Tin tức vừa gửi đi, Trúc Diệp lập tức gọi điện thoại
lại : “Rôt cuộc thì cậu bị làm sao ? Tại sao ngay cả Lý Quân Thành cũng không
biết tí gì, bọn mình lo lắng gần chết.”
“Không sao, tớ chỉ ở nhà ăn với uống thôi, làm
gì có việc gì chứ?”
“Mang thai thật à ? Lão Quan thật đúng cưng đứa
con bảo bối của hắn thật đó, cửa trước không ra cửa sau không bước, còn cho
người phong tỏa toàn bộ tin tức nữa. Hắn rốt cuộc nghĩ ra sao? Sợ người nào đó
cướp ngôi thiên tử của con hắn à?” Trong giọng Trúc Diệp lộ ra khó hiểu.
“Tớ chỉ biết đó mới là Quan Ứng Thư.” Tôi thản
nhiên đáp lại.
Tả San Hô gọi điện thoại như đánh bom ùn ùn kéo tới:
“Nhan Nhan ơi là Nhan Nhan, cậu đúng là thâm tàng bất lộ.”
“Hả?” Tôi khó hiểu.
“Thoạt nhìn không hề có sức cạnh tranh như vậy mà lại
mang thai nhanh như điện chớp ngày đi ngàn dặm.” Giọng nói cô ấy tràn đầy ảo
não.
Tôi bật cười: “Chưa thấy qua giáo viên dạy văn như cậu
mà cũng đá đểu người khác ghê nhỉ.”
“Đúng thế mà, bọn tớ kết hôn ba năm mà ngay cả
một dấu hiệu cũng không có. Các cậu thì ngược lại, chưa đến nửa năm mà đứa bé
đã sắp thành hình rồi, chẳng lẽ là A Khôn không được? Thật không mạnh mẽ!” Cô
nhỏ giọng nói thầm.
Tôi đoán nếu những lời này mà đến lỗ tai của Hướng
Suất thì tối hôm nay chỉ sợ sẽ có đại chiến ba trăm hiệp lấy thân thử nghiệm
chứng minh mạnh mẽ hay không …
Run rẩy bấm số điện thoại của Du Phái, bên kia thật
lâu không ai bắt máy.
Chẳng lẽ tính tình hắn gần đây đổi thành nét đẹp tâm
hồn rồi = =
“Du tổng?”
“Tôi biết cô không khỏe, chú ý nghỉ ngơi đi, sau khi
nghỉ phép trở về đến văn phòng tôi một chuyến.”
Chỉ thế thôi sao? Dựng lên một tấm chăn thật dày để
chống mưa chống tuyết chống mưa đá, mà hắn lại chỉ như một cơn gió nhẹ nhàng
thổi qua?
Trong giọng nói của Tiểu mẫn là lo lắng hàng thật giá
thật: “Nghe nói em bị bệnh, không sao chứ? Sau khi tan làm chị đến thăm em
nhé.”
“Không cần không cần, không phải bệnh nặng gì,
vài ngày là khỏe thôi.” Tôi vội vàng lên tiếng cự tuyệt.