Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 23: Chương 23: Nhụy hoa nhỏ bé chuẩn bị nở (hạ) . . .




Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định nên đi thăm bà nội một chút, về sau cơ hội khả năng không phải nhiều.

Trước khi đi, tôi đi vòng vòng vèo vèo mới đến được một cửa hàng bán hoa lớn có danh tiếng nhất nhằm mua một bó hoa to. Nhưng điều khiến tôi hộc máu là hoa cúc đã được bán hết?

= = như vậy thật không công bằng a…

Chẳng lẽ là nhân phẩm của tôi có vấn đề?

%>_

Tôi bất đắc dĩ phải lăn lộn nửa cái thành phố nữa mới mua được một bó hoa, trong lòng cảm thấy thật có lỗi với bà nội, một năm đến thăm có một lần mà còn keo kiệt = =

Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở chân núi thì lòng tôi liền run lên.

Chột dạ leo lên núi, kỳ thật đường cũng không dài lắm, tôi nghĩ lại cảnh ngày hôm qua ỷ ôi tránh mưa tránh gió trong lồng ngực ấm áp của đại BOSS xuống núi, trong lòng lại cảm thấy sáng nay giận hắn có hơi tùy hứng thì phải = =

Nhớ tới vừa rồi tôi hùng hồn thề non hẹn biển, đột nhiên muốn trầm mặc …

Tôi đúng là nói chuyện hay không gì sánh kịp = =

Lúc thấy bóng dáng tuấn mỹ vô trù đại BOSS đứng ở giữa biển hoa, tim tôi đột nhiên nhảy loạn như con cá vừa nhảy khỏi nước…

(so sánh mạnh mẽ như vậy vì tôi đang vui vẻ như cá gặp nước = =)

Hoa cúc khắp nơi, xung quanh như được khoác lên một chiếc áo màu vàng. Khóe mắt tôi bị phủ một màn sương, chậm rãi đi vòng sang bên cạnh Quan Ứng Thư phong thần tuấn lãng, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn, cười tươi như hoa: “Bà nội, thật ngại quá, sáng sớm hôm nay cháu ngủ quên, cho nên tới hơi muộn. Bà thấy anh ấy tặng hoa cho bà có long trọng náo nhiệt không? Chỗ này thật sự rất lạnh đó, chỉ mong chỗ hoa này có thể giúp bà đỡ buồn, không để bà cô đơn một mình nữa…”

“Chờ sau khi bố cháu khỏe lên, cháu dẫn ông ấy lên đây thăm bà được không?” Tôi có chút tiếc nuối, chắc chắn bây giờ bà nội rất nhớ bố tôi.

“Tuy bố bây giờ vẫn khỏe, nhưng vẫn không thể vận động mệt nhọc, cũng không thể đi xe đường dài …” Tôi càng nói càng uể oải, một năm trước đây, một nhà ba người chúng tôi tuy rằng không đủ viên mãn, nhưng ba đời vẫn sống hòa thuận vui vẻ, cuộc sống ngọt ngào như ngâm mình trong mật. Nhưng bây giờ……

Trong thời gian đó, ông trời đã cướp đi người thân của tôi, cho dù tôi có để cả một bộ quần áo màu mè dưới gối để cầu xin, thì cũng chỉ như ảnh trong nước, hoa trong mộng mà thôi…

Quan Ứng Thư không lên tiếng, tôi cũng không biết hắn có nghe tôi nói gì hay không, nhưng thế là hắn đã tôn trọng bà nội tôi rồi, tuy rằng bình thường đối với tôi thì hắn rất chảnh, hay cáu kỉnh, nhưng trong cảm nhận của tôi từ trước tới giờ thì bộ tây trang màu đen nghiêm túc hắn mặc hôm nay là khí vũ hiên ngang, đẹp trai vô cùng, ngay cả yêu nghiệt Lý Quân Thành khuynh quốc khuynh thành cũng phải đứng đằng sau.

Lúc xuống núi tôi cũng lẽo đẽo đi theo hắn, không khác gì một sủng vật sợ lạc chủ. Nửa ngày không dám hé răng, cúi đầu răm rắp nghe lời như học sinh tiểu học .

Lúc tới xe, lái xe Trần cười tủm tỉm đưa cho tôi một túi đồ ăn vặt to sụ khiến tôi kinh hãi = =

Bên trong đều là những thứ tôi thích ăn: thịt bò khô, mứt, sôcôla, đồ uống…

Quay đầu nhìn đại BOSS vô cùng hờ hững, mũi tôi cay cay.

Một năm nay tôi cứ như người lênh đênh trên biển không bờ bến, không có nơi mắc cạn, không có góc tránh gió, mưa đánh gió thổi không biết về nơi đâu…

Chưa từng có ai cho tôi sự ấm áp chân thật mà dày đặc như vậy, giờ khắc này, tôi rốt cục cũng cảm thấy hạnh phúc.

“Cám ơn anh.” Cám ơn anh cho tôi cơ hội, tiếp cận ánh sáng, tiếp cận ấm áp, tiếp cận góc tươi sáng nhất của thế giới này… Lúc này đây,

Hắn vẫn mặt không chút thay đổi gật gật đầu. Tôi lại bị cảm động đến rối tinh rối mù nắm cổ áo hắn, tiến lại gần, hôn lên mặt hắn một cái…

Hắn thuận thế tiến tới, tôi cố tình né tránh, cười hì hì: “Đại BOSS, cuối cùng thì anh cũng bị người đầy mị lực, người gặp người thích là tôi đây chinh phục!”

Phía trước lái xe Trần cười ra tiếng, Quan Ứng Thư sắc mặt đen kịt…

Mà tôi, lần đầu tiên cảm thấy chiếc xe Bentley này đáng yêu, êm ru y như giường tôi…

Tôi cùng đại BOSS vừa tán gẫu vừa ăn đồ ăn vặt trở về thành phố M. Kỳ thật, nói là chúng tôi nói chuyện phiếm thế thôi, thực tế là chi một mình tôi đọc tấu.

“Ôi chao, sao mới sáng ra mà mặt anh đã thối thế này? Tôi không phải cố ý phun sữa lên tờ báo của anh …”

“…”

“Còn có, anh mua hết hoa cúc cũng không báo cho tôi tiếng nào, mất công tôi đi vòng vèo một chuyến, mất trắng mấy chục khối đấy.”

“…”

“Đúng rồi, anh kể cho tôi nghe chuyện về cái cúp kia được không? Đương nhiên anh hoàn toàn có thể lược bỏ đoạn về tình cũ…”

Hắn rốt cục thể thờ ơ nữa, xoa xoa cái trán: “Cô nên ngủ một chút thì tốt hơn.”

= =

Tôi hai mắt đẫm lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, vì sao tôi lại bị đối xử như vậy?

Nhưng mà suy sụp cũng không làm ảnh hưởng tới tâm tình kích động của tôi. Vừa về đến nhà, tôi lập tức chạy vào phòng Trúc Diệp, nhìn căn phòng trống trải không có người ở liền há hốc mồm: “Mình mới không về có vài ngày mà thôi, chẳng lẽ cô ấy đã bơi xuyên qua rồi ?”

Lời này hoàn toàn có căn cứ, lúc học đại học, hai chúng tôi thường xuyên trao đổi kinh nghiệm tiểu thuyết. Nói cao hứng, Trúc Diệp luôn nói:

“Ngày mai tớ sẽ đi bơi, sau đó xuyên qua thì tốt biết mấy” làm tôi không biết trả lời thế nào…

Tôi quyết định lấy điện thoại ra…

Ách? Không được ? Chẳng lẽ thật sự xuyên qua rồi?

Không được, gọi cho Lý Quân Thành thử xem…

Cũng không được ?

Chẳng lẽ đều đi rồi?

Tôi nhất thời hoảng hốt, vội vàng chạy đến phòng Quan Ứng Thư, ngay cả cửa cũng không thèm gõ: “Không xong rồi, Trúc Diệp cùng Lý Quân Thành vô cớ mất tích, di động đều không gọi được, tôi nghi bọn họ xuyên qua …”

Đại BOSS nhíu mày, nhìn tôi một lát: “Là cô không gọi được thì có.”

囧…

Tôi thử gọi lại lần nữa “Điện thoại của bạn đã hết tiền, mời hãy nộp phí…”

Tôi sao có thể nhất thời hưng phấn choáng váng đầu óc, thần kinh mơ màng mà không nghe rõ ràng chứ? = =

Tôi có chút 囧, trước mặt một người thông minh lại phô bày sự ngu xuẩn của mình ra thì đúng là chuyện cười mà …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.