Đoàng...
Trong phòng khách của một căn biệt thự to lớn. Một tiếng súng nổ chát chúa vang lên phá tan không gian yên tĩnh.
Chỉ thấy trong phòng khách có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế xô pha, tay cầm một khẩu súng lục với nùng súng còn chút khói, hiển nhiên là vừa mới sử dụng.
- Đem ra ngoài!
Người đàn ông nhìn hai người đàn ông khác trước mặt mình rồi chỉ vào một xác chết nằm dưới đất.
- Dạ!
Hai tên kia nhân lệnh rồi kéo cái xác ra ngoài.
- Đúng là một lũ vô dụng, như vậy mà cũng không giết được Lăng Lãnh Ngạo!
Người đàn ông trung niên này chính là Trần Minh Hải, ông ta vừa cho ám sát Lăng Lãnh Ngạo nhưng lại thất bại thảm hại, toàn quân bị diệt, chỉ có mởi một tên trở về báo cáo.
Vì quá giận dữ, sau khi tên kia kể lại sự tình thì ông ta đã cho hắn đi chầu viêm vương luôn...
Trần Minh Hải đặt khẩu súng trên tay xuống cái bàn trước mặt, rồi dùng ta gõ gõ tên mặt bàn.
Tên cận vệ luôn đi theo bên cạnh ông ta hiểu ý, liền gót cho ông ta một ly rượu, cung kính đặt trước mặt ông ta.
- Dạ mời ông chủ!
Trần Minh Hải cầm ly rượu lên nhắm nháp vừa trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi từ bên ngoài đi vào.
Hắn ta ngồi xuống đối diện với Trần Minh Hải, nhận ly rượu từ tay tên cạnh vệ, uống một ngụm rồi lên tiếng.
- Ba, chuyện đó sao rồi!
Hắn ta là Trần Minh Hạo- con trai độc nhất của Trần Minh Hải.
Giống với ba hắn- Trần Minh Hải, Trần Minh Hao đều là những kẻ thâm độc, đầy tham vọng, nhưng hơn ở chỗ là hắn ta nham hiểm hơn, cũng vô sĩ hơn.
- Toàn quân bị diệt!
Trần Minh Hải buồn bực nói ra bốn từ.
Trần Minh Hạo nghe nói thì hơn sửng sốt, sau đó chắn định lại, nói:
- Toàn quân bị diệt? Sao lại thế được, rõ ràng...
- Là Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên phối hợp, không ngờ chúng lại lợi hại như vậy...
Trần Minh Hạo chưa nói xong thì đã bị Trần Minh Hải cắt ngang.
Trần Minh Hạo nhíu nhíu mày rồi nói:
- Lãnh Hàn Quyên? Sao cô ta lại xuất hiện ở đây chứ, lại còn cùng với Lăng Lãnh Ngạo...
- Con không biết àk? Gần đây trong Hắc đạo có thông tin là bên cạnh Lăng lão đại xuất hiện phụ nữ, hơn nữa còn rất xem trọng cô ta!
Trần Minh Hạo rơi vào trầm tư một chút, rồi bỗng nở nụ cười thâm hiểm.
- Ba, từ trước tới giờ, bên cạnh Lăng Lãnh Ngạo chưa từng có phụ nữ. Mà bây giờ lại để một người phụ nữ bên cạnh, thì chắn là cô ta có vị trí đặt biệt trong lòng Lăng Lãnh Ngạo.
Nhừng một chút, hắn ta nói tiếp.
- Vậy tại sao chúng ta không ra tay từ cô ta, vừa loại bỏ được một mối họa cho chúng ta. Mà không chừng, mất đi người trong lòng, Lăng Lãnh Ngạo sẽ suy sụp tinh thần!
Trần Minh Hải nghe có lí, nhưng không đồng ý ngay mà đưa ra nghi vấn.
- Hạo, con nên nhớ là Lãnh Hàn Quyên bao nhiên năm nay đã bị chúng ta ám sát vô số lần nhưng vẫn không làm gì được cô ta. Mà bây giờ còn có Lăng Lãnh Ngạo ở bên cạnh càng khó ra tay. Huống chi, nếu chúng ta thành công mà Lăng Lãnh Ngạo không suy sụp mà còn điên cuồng trả thù chúng ta thì sẽ rất bất lợi.
- Ba, người cũng đừng quên là hiện tại họ đang ở trên địa bàn của chúng ta. Mà con cũng đâu có nói là tự chúng ta ra tay, đến lúc đó, Lăng Lãnh Ngạo dù có trả thù thì cũng sẽ tìm kẻ ra tay trực tiếp trước.
Trần Minh Hạo đắc ý nói.
- Ý con là...
- Phải! Là “ Tam sát”!
“ Tam sát “, nghĩa cũng như tên. Đây là một nhóm sát thủ giết người có 3 thành viên.
Trong đó có hai nữ và một nam. Hai người nữ có biệt danh là Phi Ưng và Phi Ảnh còn nam có biệt danh là Phi Dạ.
Không ai biết rõ nguồn gốc của nhóm này cũng như tên tuổi, ngoại hình thật sự của họ.
Chỉ biết nhóm này 5 năm trước đột nhiên xuất hiện rồi gây ra bao vụ ám sát. Bọn họ hoạt động rất kín kẽ, chưa bao giờ thất bại bất cứ hành động nào. Tất cả các vụ họ điều nhận, chỉ cần người thuê chi trả xứng đáng với mạng của mục tiêu.
Đối với bọn họ, chưa bao giờ phân biệt người xấu hay người tốt. Mà nhóm này chỉ hoạt động vì tiền.
Còn nguyên nhân sa, thì không ai biết...
- Ừk, vậy việc này giao cho con làm!
Trần Minh Hải gật đầu nói.
- Được! Mà ba, cũng nên hẹn thời gian và địa điểm bàn chuyện với Lăng lão đại rồi! Ba cũng đừng quên chuẩn bị “ quà” cho hắn.
Trần Minh Hạo cười nham hiểm nói.
- Ừm, cạn ly, chúc cho ba con chúng ta sớm ngày xưng bá! Ha... ha... ha...
- Tốt, ha... ha... ha...
Trần Minh Hải và Trần Minh Hảo cụng ly với nhau rồi cũng cất tiếng cười nham hiểm, đầy tham vọng!
***
Khi tới căn biệt thự của Lãnh Hàn Quyên ở gần bờ biển, cũng đã hơn 4 giờ chiều.
Lăng Lãnh Ngạo ôm eo Lãnh Hàn Quyên đi vào phòng của hai người, nhìn thấy cô có vẻ mệt mỏi, anh đỡ cô nằm xuống giường, nói:
- Em mệt thì nghỉ ngơi đi, anh phải xử lí chút việc!
- Ừm!
Lãnh Hàn Quyên gật đầu với anh rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
------------
Vote cho có cái tinh thần viết tiếp nào