1 tháng sau, Đài loan.
Từ Trung Quốc, Lãnh Hàn Quyên định đến Đài Loan luôn. Nhưng đột nhiên Lãnh thị ở Mĩ có việc nên cô phải về giải quyết.
Trước đó thì Lưu Diễm Trinh đã về Đài Loan trước cô cùng hai người bạn đồng hành...
Lãnh Hàn Quyên xuống sân bay thì đã có người đón sẵn, là thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo.
Anh phái thuộc hạ đón cô mà không đích thân ra mặt vì anh không có ở Đài Loan!
...
Ngồi trên xe, Lãnh Hàn Quyên đưa mắt nhìn qua bên ngoài. Sau mười ba năm, cảnh vật đã thay đổi rất nhiều.
Tuy rằng Lãnh thị cũng có chi nhánh ở Đài Loan nhưng Lãnh Hàn Quyên lại chưa đến đây.
Đúng hơn là từ mười ba năm trước cô chưa từng về lại lần nào.
Bở vì nơi đây in dấu ấn mười năm tuổi thơ không chọn vẹn của cô nhưng lại luôn có một người đồng hành. Bao năm qua quá cô độc nên cô không trở lại nữa, nhưng bây giờ thì khác rồi...
Nợ lớn, nợ nhỏ...đã đến lúc cần cô trở lại để đòi lại tất cả...
Reng...reng...reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Lãnh Hàn Quyên ra khỏi trầm tư.
- Alo!
Lãnh Hàn Quyên không nóng không lạnh lên tiếng.
“ Chị, chị tới Đài Loan chưa?”
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh mềm mại, đáng yêu của Phi Ảnh- Triệu Thiên Thiên. Sau nhiều lần nài nỉ ỉ oi thì cô bé đã được như ý nguyện, được Lãnh Hàn Quyên cho gọi cô bằng chị... Thật là...
- Rồi!
Đôi môi anh đào nhẹ nhàng rơi ra một chữ. Vô cùng ngắn gọn, lại quá xúc tích!
Đầu dây bên kia chợt im lặng rồi vui vẻ nói:
-”Chị, em với chị Trinh đang ở khu mua sắm của Trung tâm thương mại Lãnh thị, chị đến được không?”
Lãnh Hàn Quyên nhắm mắt lại. Trung tâm thương mại sao? Đồ của cô dùng mười mấy năm có nhà thiết kế riêng phục trách, từ tất cả!
Dù rằng Lãnh thị có vô số Trung tâm thương mại, mua sắm, và cô cũng đến không ít nhưng điều là đến phòng làm việc, quản lí,...
Chuyện đi dạo phố, rồi mua sắm là sợ thích của hầu hết các người phụ nữ, cô gái khác, đối với cô thì lại là một việc hoàn toàn xa lạ...
Thôi thì đi cũng không sao, cô cũng muốn biết công việc ở đây như thế nào!
- Ừ, tôi sẽ tới!
Sau khi ngất máy, Lãnh Hàn Quyên dựa đầu vào lưng ghế, khép hờ đôi mắt cô lên tiếng:
- Đến Trung tâm thương mại Lãnh thị!
*****
Trung tâm thương mại của Lãnh thị là trung tâm thương mại với quy mô lớn nhất nhì ở thành phố Đài Bắc này!
Trung tâm thương mại này được đặt tại nơi phồn hoa nhộn nhịp nhất của Đài Bắc...
....
Bên trong khu mua sắm, sau khi bị Lãnh Hàn Quyên ngắt máy, Triệu Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen, phụng phịu:
- Đồ đáng ghét, đồ tảng băng! Phụ nữ gì mà nói chuyện chẳng có tí mềm mại nào cả, hừ!
- Phì...
Lưu Diễm Trinh đứng một bên nghe cô bé phụng phịu mà phải phì cười. Thật sự thì Triệu Thiên Thiên chỉ mới hai mươi tuổi. Cô bé không có nét đẹp khuynh quốc khuynh thành mà có nét đẹp trong sáng đáng yêu. Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắng, đôi mắt to tròn long lanh trông vô cùng đáng yêu!
Ấy, nhìn vẻ ngoài của cô người ta sẽ nghĩ ngay đến là một tiểu bạch thỏ ngây thơ vô hại. Nhưng điều đó là sai hoàn toàn, chỉ có những người quen thuộc mới biết được trong lớp vỏ ngây thơ đó là một tiểu hồ ly gian xảo, thích chỉnh người vô cùng.
Cô bé mà có cảm tình với ai thì sẽ vô cùng mặt dày mà đeo bám theo người ta đến khi được thỏa ý nguyện mới thôi.
Đến con người lạnh nhạt, vô cảm với mọi chuyện như Lãnh Hàn Quyên mà còn không chịu nổi bị đeo bám phải chịu thua cho cô gọi là chị thì còn gì...
- Chị cười cái gì chứ?
Triệu Thiên Thiên bất mãn lườm với Lưu Diễm Trinh.
- Không có gì!
- Xì, hôm nay em mua hết cái trung tâm này cho bỏ ghét!
Triệu Thiên Thiên chu môi nói, trong vô cùng đáng yêu.
Lưu Diễm Trinh cũng không nói gì nữa mà chỉ lắc đầu cười cười.
- Đúng là trên đời này có không ít người ngu ngốc tự mãn mà. Không biết có mua nổi một chiếc áo ở đây hay không mà bày đặt nói mua hết trung tâm...
Không khí đang vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên vang lên một giọng nói chua ngoa.
Lưu Diễm Trinh đang cười thì nghe đến đây cô im bật, sắc mặt cô cũng lạnh xuống, đưa mắt nhìn qua nơi phát ra âm thanh.
Cách cô và Triệu Thiên Thiên khoảng mười mét có hai cô gái đang tới gần. Trên người mấy ả là những chiếc váy đắt tiền, trang sức thì đeo đầy.
- Không có tiền thì đừng có vào những nơi như thế này, hừ!
Lại là cô gái lúc nãy lên tiếng, còn sẫn tay giật luôn chiếc váy mà Triệu Thiên Thiên vừa mới chọn được đang cầm trên tay!
- Chị Nhi,chị xem, em mà mặc cái váy này có đẹp không?
Cô ta rất là tự nhiên mà giơ chiếc váy lên, hỏi cô gái đi cùng.
- Sẽ rất đẹp!
Lâm Thiên Nhi tươi cười nói!
Lưu Diễm Trinh khẽ đảo mắt nhìn qua Lâm Thiên Nhi, khuôn mặt càng lạnh lẽo hơn!
- Này này, hai cái con khổng tước kia, mấy người có biết phép lịch sự không hả? Con người gì mà vô duyên, vô giáo dục vậy hả, hả?
Bị coi thường, còn bị giựt đồ trên tay, Triệu Nhiên Nhiên tức tối chống nạnh chỉ vào mặt Lâm Thiên Nhi và Dương Gia Mãn.
- Cái con nghèo kiết xác kia, mày nói ai là khổng tước hả? Mày có biết ao là ai không hả?
Dương Gia Mãn trừng mắt với Triệu Nhiên Nhiên, hoàn toàn bộc lộ ra bản tính điêu hoa, ngạo mạn của cô ta!
Dương Gia Mãn cứ mở miệng là lại nói Lưu Diễm Trinh và Triệu Thiên Thiên nghèo vì là hai người ăn mặc điều rất đơn giản, lại không trang sức, đồ hiệu như cô ta.
Rất chi là bình thản, cô bé khoanh tay phán một câu xanh rờn!
- Khổng tước chính là khổng tước, chứ còn là ai nữa!
Cô ta tức giận, chỉ vào mấy cô nhân viên gần đó la lên:
- Nè, mấy người sao lại đứng im đó, mau đổi hai đứa nghèo nàn này ra ngoài cho bổn tiểu thư! Thật là tức chết mà, có tin tôi cho trung tâm thương mại của máy người phá sản không?
- Cứ việc, tôi cũng muốn xem thử cô làm như thế nào để Trung tâm thương mại của Lãnh thị bị phá sản!
Mấy cô nhân viên còn ngây người với giọng điệu phách lối của Dương Gia Mãn thì từ phía ngoài đã vang lên giọng nói trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lẽo!
Ai vậy nhễ???