Bốp... bốp... bốp...
- Chào mừng người con trai trưởng của Dương gia một lần nữa trở về dinh thự!... Anh trai, lâu rồi không gặp!
Ngay khi Dương Thanh Nhân và Dương Thanh Long vừa xuống xe, lập tức liền có tiếng vỗ tay vang lên, cùng với đó đó một câu nói mang nhiều ẩn ý!
Dương Thanh Nhân nhìn người đàn ông có gương mặt tươi tự ông trước mắt...trong lòng bất chợt hiện lên bao nhiêu kỷ niệm, hoài bão...
Người em trai nhỏ bé vẫn luôn bám theo ông gọi anh ngày xưa đâu rồi? Cậu nhóc nghịch ngợm thích bày trò quậy phá lúc trước đâu rồi?...
Cũng đã bao lâu rồi, ông và người em trai cùng chung máu mủ không nhìn mặt nhau, không nói chuyện đàn hoàn, tốt đẹp cùng nhau...
Rốt cuộc là bao lâu rồi... ông cũng không nhớ! Chỉ nhớ và biết rằng...chính lòng tham, danh vọng là làm cho một con người có thể vì nó mà thay đổi hoàn toàn!
- Không cần nhiều lời... có gì mày cứ nói thẳng ra. Còn ba mẹ đâu, mày đã làm gì đối với họ?
Bỏ qua những suy nghĩ hoài niệm vô ích trong lòng, Dương Thanh Nhân nhìn thẳng vào mắt Dương Thanh Sang...gằng giọng hỏi.
Lúc này Dương Thanh Sang đã gọi điện cho ông...nói nếu là ông không đến nơi này ngay lập tức, thì tính mạng của cha mẹ ông sẽ gặp nguy!
Cha mẹ ông cũng là ba mẹ của Dương Thanh Sang...theo lí thì lời đe doạ của Dương Thanh Sang là giống như một trò đùa...bởi con nào lại đi làm hại người đã sinh ra mình?! Nhưng không... đối với người nói ra những lời như vậy là Dương Thanh Sang thì sự thật lên tới 99%. Còn thêm những chuyện kì quái xảy ra gần đây, thì ông càng chắc chắn Dương Thanh Sang không nói đùa!
Dương Thanh Sang kéo gần khoảng cách với Dương Thanh Nhân...lúc còn cách khoảng năm mét thì đừng lại, giọng điệu đáng khinh:
- Ái chà chà...hiếu thảo quá nhỉ? Nhưng tôi nghĩ trước khi ông lo cho người khác...thì nên dành thời gian suy nghĩ cho bản thân anh đi!Anh trai tốt của tôi ạ!
Dương Thanh Sang dứt lời, ngay lập tức liền có một tốp người chạy lên, bao vây hai người Dương Thanh Nhân và Dương Thanh Long lại...
- Ba...
Dương Thanh Long thấy không ổn, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng gọi khẽ ba anh...
Dương Thanh Nhân ra hiệu cho con trai im lặng, cho anh một ánh mắt trấn an, xong quay nhìn một vòng quay chặt chẽ, tức giận trừng Dương Thanh Sang:
- Rốt cuộc mày muốn làm gì?
- Chẳng làm gì cả... chẳng phải là anh muốn gặp ba mẹ sao? Tôi sẽ đưa anh đến gặp họ ngay thôi mà! Đưa họ đi...
Dương Thanh Sang híp mắt, phắt tay ra lệnh cho người của ông ta dẫn Dương Thanh Nhân và Dương Thanh Long đi.
Dương Thanh Nhân nghe vậy cũng không chống cự, ra hiệu cho con ông cũng im lặng đi theo.
...
Lăng Lãnh Ngạo thấy Lãnh Hàn Quyên nhúc nhích, trầm giọng lên tiếng.. tay thì không quên dịu dàng vuốt tóc cô.
- Tỉnh rồi sao?
- Ừm.
Lãnh Hàn Quyên ừm một tiếng, điều chỉnh tư thế trong lòng Lăng Lãnh Ngạo cho thoải mái hơn. Sau cô lại nheo nheo mắt mấy cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng:
- Em đã ngủ bao lâu rồi?
Nhìn bóng những chiếc xe khác phản chiếu bên ngoài qua cửa sổ xe, cô nhận ra có sự thay đổi không hề nhỏ trước lúc cô ngủ, nên thời gian mà cô đã ngủ cũng không ít!
Không ngờ cô lại có thể dễ dàng ngủ quên như như vậy, xem ra là không muốn cũng phải về hảo hảo nghĩ ngơi thôi.
Nhìn cái bụng của cô to lên không ít, Lãnh Hàn Quyên lắc lắc đầu... Đúng là một lần hai đứa có khác!
Ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo loé loé, anh nói:
- Hơn hai tiếng rồi...
Trong đó thời gian mà xe chạy lòng vòng cũng gần hai tiếng. Tính ra lúc này chuyện kia cũng bắt đầu rồi...bây giờ tới đó là vừa thấy trò hay cũng không trừng?!
Lãnh Hàn Quyên nheo mắt nguy hiểm nhìn ông xã phúc hắc, vĩ đại nhà cô..
- Vậy tại sao đến giờ vẫn chỉ tới dinh thự Dương gia...em nhớ đâu có xa đến thế, vậy mà đến bây giờ...
Với cái tính phúc hắc không tim không phổi của anh, chắc là lại làm trò không theo logic nữa rồi.
Hiện tại mà xe còn ở chỗ này, theo như cô biết, thì từ sân bay tới Dinh thự Dương gia lâu lắm cũng chỉ một giờ đi xe... Vậy mà, từ vị trí hiện tại, với tốc độ 80km/giờ như hiện tại, thì phải mười phút nữa mới tới nơi...
Thật là...
- Anh không muốn em thức giấc, nên bảo Thế Phong lái xe lòng vòng một chút!
Không chột dạ, không khô dấu diếm...Lăng đại lão đại rất chi là bình tĩnh, tự nhiên nói ra sự thật.
Lãnh Hàn Quyên trong lòng vừa ấm áp, vừa cảm thấy muốn dở khóc dở cười.
Ấm áp là vì anh luôn nghĩ vì cô, nghĩ tốt cho cô, luôn lo lắng cho cô! Còn dở khóc dở cười là vì không còn gì nói được với anh.
Ánh có cần phải hẹp hồi, tính toán như thế không? Anh đừng tưởng cô không biết trong đầu anh là đang nghĩ cái gì... Nếu không muốn cô bị đánh thức, có thể đậu xe cách dinh thự Dương gia một khoản nhất định...chứ cần gì phải lái xe lòng vòng... Giống như bây giờ vậy, cô tỉnh rồi còn phải đợi thêm một khoản thời gian. Đây chẳng phải là cố ý kéo dài thời gian sao?
Lăng Lãnh Ngạo thấy ánh mắt của Lãnh Hàn Quyên, hiểu được cô đã suy đoán ra lòng anh. Ánh cười cười, không nói gì mà xoa xoa đầu cô...
...
Dương Thanh Sang không thèm rõ cửa phòng ông Dương Thanh Hoàng mà đã tự do tự tại đi vào, nhìn một người ở một bên khóc lóc nức nở... Còn một người đáng ra phải lo lắng sốt ruột, lại bình thản dựa người vào đầu giường nhắm mắt tĩnh dưỡng...
Ông Dương Thanh Hoàng nghe tiếng mở cửa, mở mắt ra nhìn thì thấy Dương Thanh Sang, ông lạnh nhạt nói:
- Tới đã nói rồi, dù có chết, tôi cũng không ký tên đâu...anh đừng thêm phí công vô ích!
Nếu có thể biết trước có ngày hôm nay... Thì ngày xưa khi nó vừa ra đời ông đã tự tay bóp chết rồi! Còn người mà còn thua cả xúc sinh...
Nhưng đáng tiếc...đó là một chuyện vô cùng bất khả thi!
Dương Thanh Sang nhìn thái độ và lời nói của ông Dương, ông ta có cảm giác phẫn hận muốn giết người ngay lập tức! Tại sao chứ? Ông ta có cái gì không tốt... muốn mưu kế, ông ta có mưu kế, muốn tài năng, ông ta có tài năng... Vậy tại sao... tại sao ông ấy lại kiên quyết như vậy?
Dương Thanh Sang không để lộ cảm xúc thật ra ngoài ông ta nghĩ đến đại cuộc, vì vậy mà cố tỏ ra bình tĩnh, mở miệng:
- Ba à, ba xem con đưa ai tới gặp ba này!
Dứt lời, ông ta liền ra hiệu cho thủ hạ dẫn Dương Thanh Nhân và Dương Thanh Long vào...
- Ba, mẹ...
- Ông nội, bà nội...
Nhìn thấy ông ba Dương, hai cha con Dương Thanh Nhân liền lên tiếng gọi...cả hai đều vùng vẫy muốn thoát khỏi tay của những thủ hạ của Dương Thanh Sang.. nhưng điều vô ích cả!
Bà Dương hốt hoảng, liền bật dậy...lâu vội nước mắt trên mặt, hô lên:
- Thanh Nhân, Thanh Long... Sao hai cha con lại ở đây?
Nhìn qua Dương Thanh Sang, bà lại âm thầm muốn rơi nước mắt...thật sự, chuyện mà bà sợ nhất sẽ xảy đến thật sao?
Ông Dương không nói lời nào, chỉ là trong ánh mắt hiện thị không ít phức tạp... Sau khi biết chuyện chủ tịch Lãnh thị Lãnh Hàn Quyên có quan hệ như thế nào với Dương gia của ông, thì ông cũng đã tự giải đáp được cái làm ông phải đắng đo một thời gian không lâu trước đây rồi!
Chuyện mà khi công ty xây dựng Thành Long của con trai lớn ông Lâm vào thế bí, thì trong lúc đó, người của Lãnh thị lại chủ động tìm tới... Rồi bác sĩ Collins Khải Vương đúng lúc xuất hiện cứu Dương Thanh Nhân khỏi cái chết sau vụ tai nạn kia. Tắt cả... còn không phải người con gái họ Lãnh kia đứng sau, thì còn nguyên nhân gì khác nữa?
Cũng vì thế...cho nên ông suy đoán phải chăng Lãnh Hàn Quyên cũng âm thầm cho người bảo vệ gia đình họ... Nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại... có phải ông đã quá xem trọng suy đoán của bản thân?!
- Ba à, sao ba lại im lặng thế, ngày hôm qua còn đã nói rồi, hôm nay là ngày ba phải đưa ra quyết định rồi! Thế nào... bây giờ một là ba ký tên vào giấy chuyển nhượng, hai là...
Vừa nói, Dương Thanh Sang vừa lấy súng ra, lên đạn và nhắm vào thái dương của ông Dương Thanh Nhân...
-...Mạng của họ sẽ không còn!
Trong lòng ông Dương Thanh Nhân một phen chấn động, hóa ra mọi chuyện là như thế... Hóa ra Dương Thanh Sang dụ ông tới đây là dùng để uy hiếp bà ông... Cũng không ngờ rằng, hắn ta lại làm ra chuyện như vậy...uy hiếp ba ký chuyển nhượng sao? Không, ông tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, cho dù mạng này không còn!
Dương Thanh Nhân từng mắt nhìn Dương Thanh Sang, cắn răng, kiên quyết:
- Dương Thanh Sang, phải công nhận, về mưu kế... Dương Thanh Nhân này không bằng mày... Nhưng...”nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”, mày đừng quá vui mừng! Muốn đem tính mạng của tôi uy hiếp ba sao?!
Dừng một chút, ông chuyển mắt sang ông Dương Thanh Hoàng, ánh mắt tha thiết, chân thành:
- Ba, con đã từng nói là không bao giờ trở về đây nữa... nhưng nghe tin dữ về gia tộc, con không thể trở về! Xin ba đừng trách con... Và hơn hết ba không cần vì con mà làm đều gì ảnh hưởng không tốt tới gia tộc!
Những lời này của Dương Thanh Nhân, nếu những người không hiểu về ông, không có ý tốt thì sẽ nghe thành những lời mỉa mai, xuyên xỏ gì gì đó... Còn Dương Thanh Hoàng, tất nhiên sẽ không có xu hướng nghĩ như ý trên...
Lúc này đây, ông hối hận hơn bao giờ hết, cùng cảm thấy bản thân đáng giận, ngu ngốc hơn bao giờ hết... Vì sao, vì sao khi xưa ông lại ngu ngốc, hồ đồ như vậy?! Chẳng những ngu ngốc ép đứa con gái duy nhất đến đường phải bỏ nhà chốn đi... Lại đuổi đứa con trai tốt khỏi nhà...
Bây giờ thì sao, chẳng những Thanh Nhân không trách ông chuyện ngày xưa...lại con nói ông không cần để tâm đáng sống chết của nó?
Lại một lần nữa ông Dương rơi vào im lặng, ông nhắm mắt lại và không nói bất cứ lời gì... Ông như ở vậy, không một ai có thể đoán được ông đang suy nghĩ cái gì...
Còn bà Dương, vì quá xúc động nên bà không thể nói được gì, chỉ có thể một bên khóc thút thít... âm thầm cầu mong điều gì đó xuất hiện.
Còn Dương Thanh Sang, có thể coi là người hiện tại trong phòng tức tối nhất...
- Hiện tại mạng của anh đã không phải do anh quyết định nữa rồi... đừng nhiều lời vô nghĩa! Còn ba, con đã không còn kiên nhẫn đâu, ý ba thế nào... nói ra luôn đi!
Câu trước là với Dương Thanh Nhân, còn câu sau là nói với ông Dương Thanh Hoàng.
Nhưng đổi lại, thái của ông Dương Thanh Hoàng vẫn như vậy, chẳng biến hóa tý nào! Người người nhìn vào sẽ cho là ông đang rất bình tĩnh... nhưng chỉ chính bản thân ông mới biết được, ông chẳng hề như vẻ bề ngoài của mình... Lúc này đây, ông chỉ muốn kéo dài thời gian được tới đâu thì tới... dù là không đầu không đuôi, không có hy vọng, ông vẫn sẽ chờ.
- Được, đã như vậy thì ba đừng có trách Dương Thanh Sang này tàn nhẫn... Đánh, đánh hai người họ cho ta, đánh cho mạnh vào!
Dương Thanh Sang bị thái độ bên ngoài của ông Dương Thanh Hoàng làm cho điên tiết lên, quay qua hết lên với thủ hạ.
- A...
Nhất thời, một tiếng kêu đau thảm thiết vang lên, Dương Thanh Long bắt ngờ bị đánh đau phải hét lên thành tiếng... nhưng chỉ ở cái đầu tiên, những cú đánh sau...anh đều cắn răng chịu đựng, không hô đau thêm tiếng nào. Ngay cả ông Dương Thanh Nhân cũng vậy...
Nhất thời một cảnh hỗn lộn...
Dương Thanh Sang nhìn thấy cảnh đó, trong lòng không có một tia thương sót, mà ông ta chỉ không ngừng dùng ánh mắt quan sát ông Dương, không muốn bỏ lỡ một cảm xúc nào trên mặt ông ấy... Ông ta không tin, không tin ba mình có thể sắt đá, có thể bình tĩnh được bao lâu nữa!
Nói thì lâu...nhưng sự thật thì mọi việc diễn ra rất nhanh... Ngay khi cha con Dương Thanh Nhân sắp chịu những cú đánh thứ ba, thứ tư... Thì...
Đoàng...
Đoàng...
Hai tiếng súng vang lên cùng lúc... cũng ngay lúc đó, hậu tên thủ hạ của Dương Thanh Sang đang trực tiếp ra sức đánh Dương Thanh Nhân và Dương Thanh Long đồng lọt ngã bịch xuống... Chết...ngày lập tức!
Nhiều người có hiểu biết, nhìn thấy cảnh này, trong đầu lập tức hiện lên một ý nghĩ:
Có bắn tỉa!