Đại Boss Hắc Đạo Và Vợ Yêu Chủ Tịch Lạnh Lùng

Chương 100: Chương 100: Ngoại truyện 3: Bản chất thật sự




Brian Grace và Lưu Diễm Trinh

2.

Tổng bộ của tổ chức Thần Long- Brazil...

- Thủ lĩnh!

Sam- thuộc hạ cận thân của Brian, cậu ta cuối đầu cung kính trước Brian...

- Sam, như thế nào rồi?

Brian không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào tấm hình trên tay, một tay khác thì nhẹ nhàng phác họa đường nét của người phụ nữ trong hình- không ai khác là Lưu Diễm Trinh!

Ánh mắt, cử chỉ của anh điều hiện lên sự dịu dàng... nhưng giọng nói và ngữ điệu lại lạnh lùng vô cùng.

Sam là người theo Brian lâu năm, không ai khác, trừ hai người kia ra thì có thể nói không ai có thể hiểu thủ lĩnh bằng cậu ta! Cũng đã quá quen thuộc với hình ảnh như vậy của thủ lĩnh, cậu không hề có biểu hiện gì khác thường mà chỉ nghiêm túc nói:

- Không phụ lòng của thủ lĩnh, thuộc hạ đã tóm gọn hết tất cả... cũng đã tra ra kẻ đằng sau... Chỉ là...

- Chỉ là thế nào?

Thấy Sam ngừng lại giữa trừng, Brian ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, cũng để tấm hình xuống, không kiên nhẫn lên tiếng... Có thể thấy được, ánh mắt của anh cũng không còn dịu dàng như lúc nãy, mà trở nên hung ác, nguy hiểm...

- Kẻ đứng phía sau vụ này chính là Robert Downey từ đầu tới cuối là do hắn khởi sướng mọi việc!

Sam nhìn biến hóa trên gương mặt của Brian, liền không dám tiếp tục ngập ngừng... trực tiếp nói ra vấn đề chính.

Bởi vì cậu ta biết, thủ lĩnh đang có dấu hiệu tức giận... nếu cậu ta tiếp tục không nói ra, cái nhận được không phải là kết quả tốt!

Rất nhiều người ở bên trong giới hắc đạo điều biết đến Brian...

Xong, cái họ biết được chính là một Brian lười biếng, tuỳ ý... nói chung là cảm thấy anh không có sức uy hiếp người khác! Nhưng xin lỗi, với những người có suy nghĩ như thế thì quả thật đó là một sai lầm không hề nhỏ trong cuộc đời họ, không khéo còn chọc phải tử thần...

Về con người và tính cách thật sự của Brian, chính là tàn nhẫn, vô tình, nham hiểm... Với sự thật này, số người biết được cũng là trên đầu ngón tay... còn họ là ai, thì không khó để đoán ra!

Bình thường, anh điều sống trong lớp vỏ bọc hoàn hảo, không khuyết điểm của mình... Brian đã thành công thật sự khiến nhiều người lầm tưởng, không thể nhìn ra con người thật sự của anh! Cũng rất có thể là vì lí do này, nên hiện tại đã có người ngu ngốc tìm chết!

Còn về Sam, đối với Brian, cậu vừa là cánh tay đắc lực, cũng như thuộc hạ thân cận nhất... Còn là một người bạn thân thiết của Brian! Trong những lúc bình thường, cậu cũng có thể vui vẻ nói đùa vài câu với Brian... Còn những khi có việc quan trọng, hay bàn chính sự, sự nghiêm túc và trung thành tuyệt đối là những điều không thể thiếu được! Cũng như lúc này vậy...

- Tốt, tốt, tốt...xem ra hổ mà không giương móng vuốt ra thì lại bị xem thành mèo con! Đã vậy, để cho bọn họ xem thử, hổ dù không giương móng thì cũng là hổ, không thể tùy tiện xem nhẹ được!

Lúc nói ra những lời này, giọng điệu của Brian là cực kì tàn nhẫn, không có ý thương lượng, nhân từ...

Robert Downey là một trong những sát thủ hàng đầu của Thần Long, hắn ta cũng có thể xem là đào tạo cùng khóa với Lãnh Hàn Quyên... Tuy lại không bằng cô, nhưng cũng thuộc nhân tài hiếm có... cũng chính vì thế mà được ông Victor Grace, ba của Brian xem trong hơn một chút...

Nhưng ông ấy nào biết, bản chất của

là vô cùng tham lam, thấy được thủ lĩnh đương nhiệm, ba của Brian hơi xem trọng thì có những suy nghĩ không an phận... Cùng với biểu hiện bình thường qua lớp vỏ bọc của Brian, hắn ta càng ngày càng rục rịch nhiều hơn...

Lý do mà Brian phải từ bên ngoài trở về gấp cũng chính là do Robert Downey gây ra... Chuyện là hắn lợi dụng lúc cả Brian, thủ lĩnh đương nhiệm cùng với thủ lĩnh tiền nhiệm đều không có trong tổng bộ, liền mua chuột, dụ dỗ một số không nhỏ sát thủ của tổ chức, với ý đồ bất chính... Và nếu như, Brian thật sự giống như vẻ ngoài của anh, thì có thể nói, lần này tên đó có tỉ lệ thành công rất lớn...

Xong...

Phải để cho hắn phải thất vọng rồi!

- Thủ lĩnh... Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì với hắn? Có cần ngay lập tức khử hắn...?

Sam nghiêm túc hỏi ý kiến của Brian, tay còn làm động tác đưa lên cổ...

Theo cậu nghĩ, nên nhanh chóng giải quyết gọn gàng Robert Downey... Thứ nhất, từ việc này có thể xem là” giết gà doạ khỉ, cảnh cáo luôn đám người có ý đồ bất chính...

Hơn nữa, đêm dài thì lắm mộng, để lâu lỡ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh thì không hay cho lắm!

Brian thoáng trầm tư với lời của Sam, nhìn biểu cảm của thuộc hạ, anh cũng biết cậu ta đang nghĩ cái gì...

Và quả thật, những điều đó rất đúng, huống chi anh cũng có việc khác, đi tìm Trinh Trinh của anh...

Khoan đã...Trinh Trinh...

Đột nhiên khuôn mặt đang hiện vẻ trầm tư của Brian biến đổi... Ánh mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt:

- Không cần vội, cậu chỉ cần khống chế tốt đám người kia... Đừng để bọn họ, ngay cả Robert Downey biết tôi đã trở về! Chú ý theo dõi nhất cử nhất động của chúng... Hiểu ý tôi chứ?

- Dạ, thuộc hạ đã hiểu!

Quá quen thuộc với tính cách thất thường, biến hóa khó hiểu của thủ lĩnh, Sam không bị ảnh hưởng bao nhiêu trước cảm xúc bất ngờ của Brian, không hỏi nhiều, hay thắc mắc bất cứ điều gì, chỉ cần là lệnh của thủ lĩnh, cậu ta tuyệt đối sẽ nghe theo!

Brian vừa lòng với biểu hiện của Sam, phất tay ý bảo cậu ta lui ra...

Còn lại một mình trong phòng, ánh mắt của anh không khỏi ánh lên tia gian xảo... Anh muốn thử học theo cô em gái chơi trò mèo vờn chuột... Hơn nữa, anh vừa mới nghĩ ra dùng Robert Downey làm một việc! Qua những việc mà hắn ta đã làm, anh đã tổn thất không nhỏ... vì thế, lợi dụng hắn một chút cho việc riêng của anh cũng không thể xem là người xấu đi~~...

...

Bóng đêm mịt mù, đêm nay bầu trời có vẻ âm u và tối hơn mọi khi... Bầu trời chỉ một màu đen kịt, không có bất cứ một bóng trăng, hay một ngôi sao nhỏ bé len lỗi...

Trong thành phố Tokyo, chỉ có nhìn thấy được mọi vật nhờ vào ánh sáng nhân tạo, ánh sáng loe lối của những ngọn đèn đường, hay những ánh đèn led từ các nhà hàng, khu vui chơi...

Đặc biệt, với điều kiện như vậy rất thích hợp cho những cuộc đi săn về đêm... những cuộc săn lùng mạng người không báo trước!

Khách sạn Suzuki, đây là một trong những khách sạn hàng đầu Nhật Bản, thuộc quyền sở hữu của tập đoàn tài chính Suzuki!

An ninh, bảo an ở khách sạn này là cực kỳ nghiêm ngặt... Hơn nữa, cách khách sạn không xa chính là sở cảnh sát Tokyo, vì vậy, khách nước ngoài có điều kiện và cần an toàn ở mức độ cao điều chọn ở khách sạn này khi đến với Tokyo!

Trong thời gian gần đây, vì hai tập đoàn Lãnh thị và Trần thị không ngừng công khai cạnh tranh quyết liệt, nền kinh tế thế giới bị ảnh hưởng là không hề nhỏ... Dù không thể triệt để, nhưng cũng mong muốn có thể khắc phục được phần nào, một số doanh nhân lớn đã cùng nhau tổ chức các cuộc họp, hội nghị, với mong muốn tìm hướng đi tiếp trong tình hình phức không hiện tại...

Và những cuộc họp những thế đều chọn những địa điểm, nằm trên các quốc gia trọng điểm hơn hết... Riêng khu vực Đông á, thì bọn họ quyết định ngày mai sẽ là ngày tổ chức hội nghị và nằm tại Tokyo!

Trong hội nghị này, thì hầu hết tất cả những người có sức ảnh hưởng đều đến, từ trong đến ngoài nước! Dĩ nhiên, khách sạn Suzuki là nơi ở được phần lớn các doanh nhân trong lẫn ngoài nước lựa chọn ưu tiên... Trong thời gian này, an ninh cũng cực kỳ được nâng cao...

Tuy nhiên, cái an ninh cao đó có thể cản được bước chân của một số thành phần hay không... thì không ai có thể đoán trước được!

Trong phòng thay đồ của nhân viên khách sạn... một cô gái nhẹ nhàng chỉnh sửa bộ đồng phục trên người qua gương được treo trên tường! Ở cách cô gái không xa có một cô gái khác cũng trong bộ đồng phục giống như vậy...đang nằm bất tỉnh trên sân nhà.

Xong...

Điều khiến người khác khó tin ở đây chính là... Cô gái đang chỉnh sửa đồ, cùng với cô gái đang bất tỉnh lại có khuôn mặt giống nhau như đúc... Mà chính xác hơn là, từ trên xuống dưới, từ kiểu tóc...đến dáng người đều giống!

Cô gái đứng trước gương chỉnh lại quần áo trên người, lúc nhìn như đã hài lòng thì cô mới quay lại...đi tới bên cô gái đang bất tỉnh kia, cuối người xuống:

- Xin lỗi nhé cô gái, đành để cô chịu thiệt một chút!

Nói xong, cô gỡ lấy bản tên trên người cô gái kia... Thoáng nhìn qua một chút thì thấy được trên đó ghi tên “Sinakawa Akira“... Cô gái đeo bản tên lên người xong... giấu cô gái còn lại vào một góc, xong liền đi ra ngoài...

Trên tầng hai mươi lăm của khách sạn Suzuki, “ Sinakawa Akira” chậm rãi bưng hai chai rượu vang, điềm tĩnh đi đến trước một căn phòng... Khẽ ngước mặt lên như các nhận lại số phòng, thấy đúng là số 513 cần tìm, cô liền lịch sự mỉm cười, nói với hai người giống như vệ sĩ đứng trước cửa:

- Tôi mang rượu đến cho ngài Nakashima!

Nghe cô nói thế, hai tên vệ sĩ thoáng nhìn nhau, rồi lại quan sát cô từ trên xuống, xong, một tên mới nói:

- Cô đợi một chút để tôi vào thông báo!

Nói xong liền mở cửa đi vào phòng... Khoảng hai phút sau hắn trở ra:

- Được rồi, cô có thể vào!

Cô gái tỏ vẻ đã hiểu, nhẹ nhàng đi vào trong...

Vâng... và cô gái này không ai khác chính là Lưu Diễm Trinh. Nhiệm vụ lần này cô nhận được từ Phi Dạ chính là ám sát một doanh nhân giàu có người Nhật. Tất nhiên rằng, kẻ sắp chết kia chẳng phải là người tốt lành gì, bởi vì sau khi nhận lại Lãnh Hàn Quyên, Lưu Diễm Trinh đã không còn điên cuồng như trước, bất chấp nhận nhiệm vụ... Bây giờ... cô chỉ nhận nhiệm vụ giết những kẻ nên chết mà thôi! Như đối tượng lần này, theo thông tin nhận được là một gian thương chính hiệu, là một kẻ chuyên hại người, háo sắc, không từ thủ đoạn chiếm đoạt đồ của người khác... Thậm chí, đó là vợ người ta!

Theo thói quen của bản thân, Lưu Diễm Trinh âm thầm nheo mắt quan sát xung quanh... Ngay lập tức, cô cảm thấy khinh bỉ, cùng cảm giác buồn nôn vô cùng!

Bởi vì sao?

Bởi vì ngay trên ghế xô pha của gian phòng ngoài, có một người đàn ông béo phệ, trên người ông ta chỉ có một cái khăn tắm ngang hông, càng làm hiện rõ cái bụng bia còn to hơn phụ nữ mang thai năm tháng... Còn hai bên ngoài thì có hai cô gái với thân hình nóng bỏng, chỉ mặc mỗi nội y đang ra sức uốn éo thân thể trên người lão béo phệ, để mặc bàn tay to béo xấu xí của lão ta mò mẫm trên người họ...

Ba người như không thấy sự tồn tại của Lưu Diễm Trinh, không kiên kị tiếp tục hoạt động của mình!

- Ngài Nakashima, rượu của ngài!

Lưu Diễm Trinh không muốn tiếp tục nhìn cho bẩn mắt, cô thừa dịp để hai chai rượu trên bàn... Không tiếng động đánh ngất cả hai người phụ nữ! Xong...ngay lúc lão đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng, cô đã phóng thẳng một chiếc phi tiêu vào cổ lão, rồi lao đến bụm miệng ông ta...

Qua vài giây ngắn ngủi, người đàn ông không kiệp kêu ra bất cứ tiếng nào đã mất mạng, cả thân thể xụi lơ!

Lưu Diễm Trinh nhanh tay sửa sang quần áo một chút, xong liền xem như không có chuyện gì, mở cửa đi ra...

Những tưởng đã thành công tốt đẹp, cô không cần giết thêm người vô tội... Chỉ có điều, cô không muốn giết, nhưng có người lại muốn chết!

Khi Lưu Diễm Trinh đi được khoảng hai mươi mét thì có tiếng la lên...

- Cô ta là sát thủ...nhanh bắt cô ta lại!

Cùng với đó... là âm thanh cảnh báo khẩn của khách sạn kêu lên inh ỏi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.