Dạo này Đại Kỷ thường đi làm sớm về nhà muộn, Nhã Ái ngày nào cũng đợi chồng về mới ăn cơm chung với anh, Thiên Toàn thì không được vì bé phải đi ngủ sớm. Đại Kỷ đi về cũng không như trước, thường là cười cười rồi ngồi xuống ăn
cơm chung với vợ, không nói không rằng bỏ vào nhà tắm. Ban đầu Nhã Ái
cũng hơi bất ngờ, nhưng anh cứ lặp đi lặp lại khiến cô cũng không thấy
có gì lạ, chỉ đơn giản là sống từng ngày chồng lên ngày.
Chợt 1
hôm, có hàng xóm mới, tên Lãng Quốc Phong, không có vợ, chuyển tới gần
nhà họ Đại sống, vì là hàng xóm lâu dài nên cũng qua gặp mặt nói chuyện đôi chút. Lúc đó, Thiên Toàn cùng Đại Kỷ 2 người đã 1 đi học, 1 đi làm, chỉ có thân Nhã Ái ở nhà. Quốc Phong đứng trước cửa nhà, bấm chuông,
Nhã Ái đang chà nhà tắm nghe chuông cửa, vội vã chạy ra.
“A...Anh là?” Nhã Ái thấy 1 anh chàng điển trai với làn da ngâm đứng trước cửa
nhà cũng có hơi hoảng hồn, nhưng Quốc Phong rất cởi mở, đánh tan luôn sự bất ngờ của cô: “Tôi tên Lãng Quốc Phong, nhà ở kế bên, đây là quà gặp
mặt, mong sau này cô chiếu cố cho!”
“Thật cám ơn, tôi là Đại Nhã Ái, cứ gọi tôi là Nhã Ái, rất vui được gặp anh.”
Hai người 1 đàn ông 1 phụ nữ nói chuyện với nhau, Quốc Phong cũng không ngờ hàng xóm kế bên lại là 1 cô gái, nhìn dáng vẻ trông rất xinh xắn, ăn
nói lại thân thiện, Quốc Phong nhìn đi nhìn lại, là gái nhà lành, giỏi
giang việc nhà, nhìn cũng tri thức...Anh cũng chưa có người yêu, không
biết có nên nhân cơ hội này mà tiến tới không?
“Cô cứ gọi tôi là
Quốc Phong đi! Cho tiện! À mà tôi còn phải đi gặp mấy nhà nữa! Lần sau
chúng ta nói chuyện nhé?” Quốc Phong cười đến sáng rạng cả mặt, Nhã Ái
cũng không tiện từ chối, nên mỉm cười gật đầu.
Cho tới chiều,
Quốc Phong nhà kế bên không biết từ đâu ra kiếm được cái cửa sổ thông
với nhà Nhã Ái, nói chính xác hơn là cửa sổ này chỉ cần mở, là thông
liền với cửa sổ nhà bên kia, khoảng cách không xa, chắc chỉ bằng 3 gang
tay, sở dĩ xây như vậy vì có 1 cái hào nhỏ, nơi đó lắp ống nước thông
với nhà tắm nên mới đặt như vậy.
“Nhã Ái!” Quốc Phong gọi từ cửa
sổ nhà bên này, Nhã Ái đang nấu ăn giật mình, ai đó đang gọi cô, nên mới nhìn cửa sổ nhà bếp, thì ra là anh chàng lúc nãy. Nhã Ái mặc tạp dề,
mỉm cười gật đầu chào. Cái cửa sổ nhỏ chỉ cho thấy cái đầu, còn lại
không có gì nữa. Quốc Phong ngửi được mùi thơm đồ ăn, khóe môi tự dưng
nhấc lên, còn biết nấu ăn a~ Nghe thật thơm a~
“Nhã Ái, cô thật
giỏi nha. Cũng biết nấu ăn à?” Quốc Phong biết qua nhiều loại con gái,
toàn chải chuốt xinh đẹp rồi lông bông đủ kiểu, ăn mặc rách rưới thì bảo là thời trang, nhuộm tóc 3 màu như đèn giao thông thì bảo hợp
mốt,...nói thật, anh thấy thích loại con gái ăn mặc đơn giản 1 chút,
giỏi giang 1 chút, đặc biệt là giỏi nấu ăn. Người ta nói con gái không
có tài ăn nói thì cũng nên biết chút nấu ăn, còn không giỏi cả 2 thứ đó
thì nên làm con trai đi là vừa.
“Ừm, anh từ đâu đến?” Quốc Phong cứ nghĩ Nhã Ái không bắt chuyện với anh, nhưng xét ra cũng có tài ăn nói đó chứ.
“Tôi từ thành phố X chuyển tới đây. Nói thật nhé, tôi cũng không định là
chuyển tới đây, chỉ là thấy ở đây khá vui. Lại thích hợp tánh tôi. Không biết sẽ có người mình thương xuất hiện không, tôi đã đi đủ các thành
phố rồi, rốt cuộc chả ai tôi để vào mắt được...” Quốc Phong ngẫm lại,
con gái xinh đẹp thì toàn là thiếu niên, con gái giỏi giang đã có bồ,
con gái biết nấu ăn đã lấy chồng có con...anh quả thật đi tới đâu cũng
bị gặp như vậy, bắt chuyện chưa bao lâu đã thấy chán chường, nên mới
chạy tới đây tìm vợ.
“Anh chưa có vợ sao? Thật bất ngờ nha, anh là 1 mỹ nam đó.”
“Khổ thân tôi, lần nào cũng thấy khen mà có ai thích tôi đâu? Toàn là bà bán cá để ý, đến chết tôi rồi...”
Nhã Ái không có chút phiền hà, lại vui đùa với anh hàng xóm. Cô cũng cô đơn lắm, nên có anh giống như được giải khuây. Nói chuyện với Quốc Phong
thấy cũng rất thú vị. Hai người cứ nói chuyện cho tới khi Nhã Ái nấu cơm xong, Thiên Toàn cũng vừa kịp về, thấy mama đang đứng cửa sổ phòng bếp
mà nói chuyện với ai đó, nghe tiếng thì là của đàn ông. Thiên Toàn mới
chạy lại, nhưng vì quá nhỏ bé mới phải bắt ghế lên xem đó là ai mà mama
lại vui đến thế. Cửa sổ xuất hiện thêm 1 cái đầu nho nhỏ của Thiên Toàn, làm Quốc Phong hơi giật mình...
Thằng nhóc này...
“Con
chào chú đi con.” Nhã Ái mỉm cười, Thiên Toàn nghe theo, cúi đầu thật
thận trọng. “Con chào chú, con là Đại Thiên Toàn! Năm nay con lớp 2! Chú tên là gì?”
“Lãng Quốc Phong, chú năm nay 26 tuổi.” Quốc Phong
có hơi nghi ngờ đây có phải là con cô không, nhưng nghe cái họ trùng
nhau, nghi vấn càng tăng cao. “Hai người là chị em à?”
“Không!
Mama là mama của con!” Thiên Toàn vẫn rất ngoan mà lắc đầu. Câu trả lời
này thật khiến Quốc Phong như sét đánh, không ngờ cô đã có chồng, lại có con...
“Baba con đâu?” Vẫn tiếp tục điều tra, nhất quyết lần này không thể để người chu toàn như Nhã Ái vọt khỏi tay, bất quá có con
không chồng thì Quốc Phong này vẫn tiếp tục theo đuổi, càng khó càng
muốn có là thế.
“Đi rồi!” Thiên Toàn ý chỉ là đi làm, nhưng vào tay Quốc Phong lại thành qua đời...(Đại Kỷ: Tôi đã ngồi trên bàn thờ khi nào?)
Một câu trả lời làm anh chàng đó ngây ngốc 1 hồi, mới mừng thầm, thì ra
mình có cơ hội! Chỉ là tăng độ khó thêm 1 đứa nhóc, chắc không sao.