“Đại Kỷ, sao
dạo này...anh về trễ vậy?” Nhã Ái ăn cơm, vẫn chưa quên cú sock mà Thiên Toàn nói, cô không nghĩ tới khía cạnh này...nhưng bản tính của 1 người
vợ, làm cô rất đau khổ.
“Anh có quá nhiều việc.” Đại Kỷ đã trả
lời chẳng khác trên tivi là bao, chỉ là lời nói cho có, sự thật đằng sau nó còn khủng khiếp hơn như vậy nhiều.
“Vâng..” Nhã Ái ăn có 1
chút, liền bỏ. Thiên Toàn đứng nép trong phòng, nghe được baba với mama
đang nói chuyện, nên định đi ngủ, coi như chẳng có gì xảy ra. Chợt bé
nhớ con gấu bông chú hàng xóm tặng qua khung cửa sổ, không biết đã để ở
đâu mà chẳng kiếm được, bé rất thích con gấu to to đó a~ Có thể ôm khi
sáng baba không ở cạnh.
“Mama! Con gấu bông của con đâu rồi?”
Thiên Toàn vội vã chạy ra, níu áo Nhã Ái. Đại Kỷ nhăn mặt. Gấu bông? Nhà này gấu bông lúc nhỏ của tiểu quỷ đã rách te tua từ lâu, tự dưng lòi
đâu ra con gấu bông? Điều này làm Đại Kỷ nhai cơm có phần chầm chậm.
“Gấu bông?” Nhã Ái nhất thời không nhớ con gấu nào, Thiên Toàn mới nhăn mặt: “Con gấu của chú hàng xóm á! Chú tên Quốc Phong á!”
“À, là của
Quốc Phong sao? Mama cất trong tủ rồi, để mama đi lấy cho con nha.” Nhã
Ái nghe tên Quốc Phong, nhớ tới anh chàng hàng xóm hài hước, liền nở 1
nụ cười tươi rói, làm Đại Kỷ bị đổ thẳng 1 bình giấm chua chan cơm.
Thấy Nhã Ái đi rồi, Đại Kỷ mới nắm đầu Thiên Toàn lại, Thiên Toàn thấy baba
giữ mình lại, mỉm cười toe toét, thì ra baba cuối cùng cũng chịu trở lại như trước nha!
“Quốc Phong là ai?” Giọng nghe là biết đầy mùi thuốc súng.
“Là chú hàng xóm bên cạnh á! Đẹp trai lắm cơ! Ngày nào cũng tặng quà cho
con với mama hết nha!” Thiên Toàn hết sức hứng khởi hướng về phía cửa sổ nhà bếp, Đại Kỷ nhìn sang, mới thấy cái cửa sổ nhà kế bên, sắc mặt càng không tốt. Đây là lần đầu tiên Thiên Toàn nhắc tới người khác mà vui vẻ như vậy, thật khiến anh bực bội, mà chính xác hơn, tên đó - tức Quốc
Phong đang có ý định gạ gẫm Nhã Ái.
“Anh ta tới đây từ khi nào?” Đại Kỷ siết tay lại thành 1 nắm đấm, Thiên Toàn không để ý nên càng hào hứng:
“Một tuần trước cơ!”
'Rắc' một thanh âm rực rỡ vang dội trong lòng anh, không phải ngày 1 ngày 2
mà là cả 1 tuần. Nhã Ái cũng chẳng nói gì về việc này, có phải làm anh
tức chết rồi không? Hay là cô có cảm tình với tên đó rồi?
“Được.” Khóe môi Đại Kỷ nhếch lên, rồi anh nắm đầu nhóc Thiên Toàn vào phòng,
khóa cửa không cho nó ra ngoài. Nhã Ái thấy chồng làm bậy với Thiên
Toàn, vội vã chạy lại can chồng, nghĩ anh đã tức điên chuyện gì với con
rồi. Không ngờ cô đi lại, anh liền nắm con gấu bông quăng thẳng vào sọt
rác, Nhã Ái không kịp chạy lại thì Đại Kỷ đã ôm cô, điên cuồng hôn. Môi
lưỡi quấn nhau 1 hồi lâu, Nhã Ái cuối cùng loạn ý, hơi thở gấp gáp, Đại
Kỷ mới buông cô ra.
“Em là của anh, chỉ có quà của anh mới được nhận.”
Nói rồi, anh lấy từ đâu ra sợi dây chuyền nạm kim cương, đeo vào cổ Nhã Ái. Nhã Ái hoảng hồn nhìn sợi dây chuyền, rất mắc a~ Thật rất mắc a~ Nhưng
hình như đây là sợi dây này...khá quen...
Hình như đây là sợi dây mà lúc trước cô lên mạng thấy, nói đùa với anh là cô rất thích nó...
Không ngờ...anh lại tưởng thật...
“Anh lấy sợi này từ đâu ra? Chẳng lẽ...” Nhã Ái nhìn anh, trong lòng có chút chua xót.
Anh gật đầu: “Nhưng đó là tiền làm thêm. Tiền lương anh giao em hết còn
gì?” Đại Kỷ đi làm ca đêm chỉ để mua cho Nhã Ái sợi dây chuyền này, miễn là cô thích, anh sẵn sàng chi. Cái gì cũng được. Vì lo quá nhiều công
việc mà anh có chút cáu gắt với vợ con, thậm chí có chút lầm lì ít nói.
Nhã Ái xúc động không nói thành lời, vòng 2 tay ôm lấy cổ anh, cô bây
giờ chỉ cần anh.
“Đại Kỷ, em không cần nó nữa, anh đem trả lại đi.” Sợi dây chuyền được đặt trở lại hộp.
“Tại sao?”
“Em chỉ cần anh là được rồi, thứ vật chất, em không cần.” Nhã Ái ôm chồng, hạnh phúc dâng trào.
Đại Kỷ tâm hồn hết sức vui vẻ, như thắng trận, càng ôm hôn vợ thật lâu, thật lâu...
“Baba...mama...hai người quên con rồi sao?”
Thiên Toàn bù lu bù loa khóc.
P/s: Tui thích viết kết như vầy, đỡ tốn công phải miêu tả theo kiểu cẩu huyết ._.