Mấy tuần sau,
Nhã Ái bắt đầu thấy buồn nôn, cảm giác biết mình lần đầu làm đã có con,
cô định gọi điện thoại báo cho Đại Kỷ 1 tiếng, nhưng gọi rồi mà anh
không nghe máy, chợt nhớ hôm nay anh có 1 cuộc họp quan trọng, tốt nhất
cô không nên làm phiền.
Cô gọi cho bạn thân là Tống Hoa đi cùng vào bệnh viện phụ sản khám xem sao.
“Tiểu Ái, cậu thấy sao? Có ổn không?” Tống Hoa là 1 trong những người bạn
thân của Nhã Ái, rất thân với nhau nên khi gặp vui cũng chia sẻ, gặp
buồn cũng sẻ chia, nói chung là thân trên cả mức bè bạn, nói đúng hơn họ xem nhau như chị em luôn rồi.
“Tớ cảm thấy hơi buồn nôn thôi.”
Nhã Ái cười, bất giác đưa tay xoa lên bụng. Tống Hoa nhìn hành động của
bạn, khóe môi giật giật, tự dưng muốn có chồng dễ sợ.
“Đại Boss
nhà cậu đâu? Sao không đi cùng?” Tống Hoa nhìn cô bạn của mình, trông có vẻ rất hạnh phúc làm khao khát có chồng của Tống Hoa dâng lên đầu sóng
ngọn gió, muốn tàn phá hết cái Trung Quốc này tìm chồng.
“Hôm nay anh ấy bận họp, nên tớ không muốn làm phiền.” Nhã Ái cười trừ. Không có chồng đi theo nên cũng thấy buồn buồn, nhưng khám cho chắc rồi tính gì
thì tính. Nghĩ tới lúc anh nghe được tin cô có thai, nhẩm chắc anh sẽ
rất vui.
Kết quả giấy xét nghiệm đúng như mong đợi, sinh linh hạt đậu tám tuần đang cư trú trong bụng Nhã Ái, phát triển khá tốt.
Tống Hoa vui mừng ôm chầm lấy bạn, chúc mừng cho Nhã Ái. Riêng phần Nhã Ái,
nghe được điều này, cảm giác ngập tràn lại càng sâu, khóe môi bất giác
nở nụ cười thật tươi. Tay xoa đều bụng.
“Hừ, có thai mà anh không phải người biết đầu tiên.” giọng ai đó không cao không thấp giận lẫy
nhìn Nhã Ái, vô cùng bất mãn nhìn Tống Hoa đang ôm vợ mình. Tên trẻ con
Đại Kỷ thấy số điện thoại cô gọi tới máy, nhìn vào định vị thì thấy cô
đang ở bệnh viện phụ sản.
Anh vừa mừng vừa lo tức tốc bỏ họp chạy tới ngay.
“Đại Kỷ!” Nhã Ái giật mình nhìn bóng dáng anh, quả thật cô không ngờ anh sẽ tới.
“Nè, cái cô Tống Hoa kia, bỏ vợ tôi ra, ai cho phép cô đụng vào?” Đại Kỷ
chạy lại ôm chầm lấy vợ, tuyệt đối ghen tuông, giữ vợ chằm chằm nhìn
xung quanh. Tống Hoa biết cãi không lại cái tính trẻ con của Đại Kỷ, nên đầu hàng chịu thua. Đại Kỷ cũng không quan tâm, cư nhiên bế vợ trước
bao nhiêu người.
Nhã Ái hoảng sợ, đập vào cánh tay anh: “Đại Kỷ, thả em xuống!”
“Cho đến khi mẹ tròn con vuông xong đi” Đại Kỷ tỉnh bơ nói tiếp tục đi mặc kệ ánh mắt người nhìn.
“Giám đốc, còn cuộc họp...?” trợ lý Hoàng chạy theo sau nãy giờ, cuối cùng
phải đứng ngoài cổng chờ. Thấy Đại Kỷ bế Nhã Ái ra ngoài, anh mới kịp
hỏi.
Đại Kỷ liếc nhìn trợ lý Hoàng với ánh mắt “Cậu tự lo” rồi vào xe cùng vợ, đóng sầm cửa lại, lái đi...
....
Tại sao lại là tôi....tại sao luôn là tôi...??
Trợ lý Hoàng gào khóc không ra nước mắt.