Đại Kỷ cùng
trợ lý Hoàng được đi công tác 1 tuần để hoàn thành hợp đồng bên Anh
Quốc, lúc đầu Đại Boss rất vui vẻ tiếp nhận, và nhanh chóng đón máy bay
sang thẳng Anh ngay lập tức. Nhã Ái nghe tin chỉ mỉm cười, chỉnh chu
quần áo chồng cho đàng hoàng, rồi nhón chân hôn vào má anh, thủ thỉ: “Đi sớm về sớm nhé anh.”
Thiên Toàn đứng kế bên cũng bắt ghế leo
lên, nhưng chỉ tới cằm của cha, mặc kệ, 2 tay chụp lấy khuôn mặt tuấn tú của Đại Kỷ, đưa môi “chụt” 1 cái rõ to, rồi cười hì hì: “Baba, nhớ về
sớm nha! Con sẽ mong baba lắm đó!”
Đại Kỷ hôn lên trán vợ, xoa đầu con 1 cái, cười tươi rói: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt!” Nhìn baba lên xe hơi, rồi vụt đi rất nhanh, Thiên Toàn mỉm cười
vẫy tay thật cao để baba thấy, đến khi chiếc xe màu xám bạc mất bóng,
mới hạ cánh tay xuống. Lần đầu tiên bé biết cảm giác không có baba ở nhà nên cũng có chút hào hứng, Nhã Ái trước đây cũng có lần thế này rồi nên đã quen.
Bé leo xuống ghế, nhanh chóng khoác cặp vào, rồi mỉm
cười toe toét, nãy giờ là cố nén thời gian đi học lại để tiễn baba đi.
Nhã Ái cúi người, cụng trán con 1 cái: “Buổi sáng tốt lành, cục cưng.”
“Dạ! Mama cũng vậy nha! Moa!” Bé hôn lên trán mama 1 cái, rồi chạy đi học 1
mình. Nhã Ái nhìn bóng con đã khuất, nghĩ lại mình cũng nên đi dọn dẹp
lại phòng ốc.
Vẫn như mọi ngày, học, chơi rồi lại tranh tài...cả
ngày rất bình thường, được Kì Bách hậu hĩnh đón cả 4 đứa trẻ về - tính
luôn Kì Như đã nhập bọn, duy chỉ có Hoàng Tố không có mặt. Vân Tử thấy
mẹ Kì không có, nên có chút buồn buồn, lần nào đi học về cũng thấy Hoàng Tố giang tay đón bé, giờ đã mất tiêu, đã vậy còn phải chờ hẵng 1 tuần
cơ...
“Nè, mẹ Kì với cha Đại nhà sư huynh đi đâu vậy?” Lục Tư nắm tay em gái, quay sang hỏi Thiên Toàn.
“Công tác bên Anh Quốc á! Có cả mẹ Kì luôn!” Thiên Toàn mỉm cười.
“Vậy à...Tử Tử, Toàn Toàn à, đừng có buồn nha...cha mẹ sẽ sớm về thôi...” Kì Như nắm tay Vân Tử an ủi.
Thiên Toàn vậy mà vẫn chưa hiểu ý nói của Kì Như là gì, mà cậu bé Lục Tư kia hiểu cũng chẳng rảnh giải thích.
Cho đến khi về nhà...
“Con về nhà rồi!” Thiên Toàn thấy nhà trống vắng lạ thường, bình thường,
ngoài cửa sẽ có đôi giày da vứt lung tung, khiến bé phải nhặt lại bỏ lên kệ giúp, lúc đó mới chạy vào, thấy bóng dáng cao lớn kia còn mặc vest
ôm mama, cười tươi rói nhìn bé. Nhưng bây giờ chỉ có mama đang bày đồ ăn trên bàn, và vẫn câu nói quen thuộc: “Con đi tắm đi.”
Lòng có gì đó thiếu đến mức khó hiểu, bé vào nhà tắm, mới chợt nhớ thường cũng sẽ
có baba vào, cùng nhau cởi đồ, rồi cùng nhau lấy vịt thả vào bồn tắm.
Baba dù có bận đến đâu cũng sẽ cùng bé tắm. Nếu không cùng tắm, bé cũng
sẽ nghe tiếng tivi mà biết rằng baba đang ngồi xem ngoài sofa. Nhưng giờ nhà im lìm, cả tiếng chén dĩa của mama bày ra, bé còn nghe rất rõ.
Nhìn con vịt của riêng bé bơi 1 mình, bé nhìn xuống đất, con vịt lớn hơn 1
chút đang nằm dưới đất, chỉ vô tri vô giác ở đó, tự dưng bé thấy lòng
quặn lại, nhoi nhói khó chịu. Bé co người rồi trong bồn tắm, tay chọt
chọt vào mỏ con vịt nhỏ.
“Nhớ baba quá...”
Tắm xong, bé
được mama đem đồ tới cho mặc, rồi ra ăn cơm. Nhà 3 người ăn, bây giờ chỉ mỗi bé và mama, không có cái miệng của baba, thật không có chút vui vẻ
nào. Nhã Ái nhìn con buồn thiu, cũng phải đau, nhưng biết làm sao đây?
Cô không thể gọi cho Đại Kỷ được, anh đã tắt máy, giờ này không biết anh đã tới chưa. Hay là anh còn đang họp hành làm việc? Công việc đó kéo
dài hết cả 1 tuần....cũng khiến Nhã Ái cô đơn.
Bé ăn rất ít, rồi
đánh răng, phụ mama dọn dẹp, bỏ vào phòng khi mama đi rửa chén. Nhìn
trên giường, có baba ở nhà, bé sẽ thấy cái thân hình to bự nằm chiếm gần hết cái giường bé nhỏ, cực kỳ xộc xệch, lười nhác mà nhấn điều khiển
chuyển kênh. Mà bây giờ, màn hình tivi tối đen, trên giường gọn gàng. Bé nhớ, nếu là lúc này...bé sẽ cùng leo lên giường với baba, sẽ tranh nhau 1 cái điều khiển, sẽ bắt baba phải nhường kênh cho mình. Giờ baba đi
rồi, bé cũng đã giành được cái tivi rồi, nhưng mà...bé không có hứng thú xem chút nào. Bé sụt sịt mũi, nhưng baba dặn, là con trai nhất định
không được khóc, bé lúc này sẽ nghe lời mà không khóc.
“Cục cưng, con không xem phim à?” Nhã Ái nhìn con buồn bã, nên ôm lấy con, hôn má con.
Thiên Toàn gật đầu.
“Vậy chúng ta đi ngủ nhé!”
Lại gật đầu.
Nhã Ái nhìn con tự động chạy lên giường, cô cũng leo lên giường, nhưng định tắt đèn thì điện thoại cô reo lên, là của Đại Kỷ. Thiên Toàn nghe tiếng chuông mà mama cài riêng cho baba, liền vụt người dậy, nhanh hơn cả Nhã Ái mà ấn máy nghe, thấy chất giọng quen thuộc vang lên thật làm bé hạnh phúc:
“A lô, anh đây, đã tới rồi nhé em. Ở đây rất tuyệt đó! A lô, sao em không nói gì vậy, bảo bối? Bảo bối?”
“Baba!!! Con 'ngớ' baba lắm!!! Con....rất 'ngớ'....Baba 'dề ới' con đi!!! U oa...oa!!”
Thiên Toàn khóc òa lên, nước mắt tong tỏng rơi đầy trên giường, lại nghẹt lên giọng không rõ ràng. Bé đi cắm trại 1 mình với trường cũng không khóc,
nhưng baba đi rồi, lại đi rất lâu. Với bé, thiếu baba 1 ngày đã không
sống nổi. Bé rất nhớ baba! Bé không muốn baba đi thêm ngày nào nữa, bé
muốn baba về, về chơi với bé! Nghe bé khóc ré lên đòi mình về, Đại Kỷ 1
cổ xúc động, anh cũng nhớ cái cục nhỏ nhắn đấy lắm chứ, anh rất nhớ con. Ở nơi xa lạ này, thật sự không hạnh phúc như bên vợ và con trai anh.
“Toàn Toàn, baba đã dặn là con trai thì không được khóc. Baba hứa sẽ mua quà về cho con, nhé?”
“Con không cần quà! Con muốn baba về với con!!” Thiên Toàn lắc đầu nguầy nguậy, bé nhớ baba lắm rồi.
“Được, con ngủ đi, mai con sẽ thấy baba.” Đại Kỷ mỉm cười, thằng bé này tuy
quậy phá nhiều với anh, nhưng lại rất tình cảm, đúng là từ máu của anh
mà ra.
“Hứa nhé?” Thiên Toàn khịt khịt mũi, nước mắt còn chưa khô, nhưng trong lòng bé, lại được an ủi phần nào.
“Ừ, hứa!” Đại Kỷ mỉm cười, chắc chắn ngày mai anh về. Nhã Ái nghe cũng có
hơi lo, Đại Kỷ làm sao mà...nhưng thấy con tươi cười lại rồi, cô cũng
chẳng quan tâm gì nữa.
Nhưng cô quên mất, người đi cùng Đại Kỷ, là cực phẩm Hoàng Tố....