Hà Nhiên tiên tử là mẹ của Hà Ngôn còn Phong tử lão nhân là phụ thân của Tử Trọng.Hai người đau lòng cho đứa con tội nghiệp của mình.Mặc dù hai người đã biết trước nhưng không tránh khỏi đau xót.Duyên số là duyên số,việc này đã được trời định từ lúc chúng mới sinh ra cơ.Nên dù là thần tiên cao cấp như họ cũng không thay đổi được.Giữa ba người họ có sợi dây tình duyên gắn kết với nhau,mãi không thể dứt . Ngôn Nhiên và Phong tử nghĩ ra ý tưởng mới, chạy đi mua chuộc Nguyệt lão se duyên cho họ lâu bền một chút.Nhưng rất tiếc,Nguyệt lão là vị tiên công tư phân minh,chỉ theo ý trời mà làm việc,cự tuyệt rõ ràng hai người kia.Hai người họ ủ rũ trở về Lục Thần hoa viên,lấy Lục Nhãn Gương ra nhìn cuộc sống của con mình dưới trần gian.
Bốn người đầu thai xuống trần gian,Hà Ngôn tên Lục Thiên Anh,Tử Trọng là Hiên Viên Triệt,Hữu Nhạc là Lưu Uy và Hồ Liên Tình là Nhạc Nhu.(Nghe quen hông,chap 3 á)
Lúc rơi núi và chết,linh hồn của Lục Thiên Anh lạc thời không.Cho nên nàng mới trở thành trẻ em ở thế kỉ XXI.Vì lỗi của Thần Thời Không nên ông ấy đã hứng chịu cơn chữi rủa từ phụ mẫu của hắn và nàng.Kết quả pải tốn 100 năm công lực mới đưa được nàng trở về.
Và chuyện cứ thế tiếp diễn.Nàng từ sát thủ thế kỉ XXI trở thành tiểu thư thừa tướng phủ và bây giờ là vương phi_Lãnh Thiên Khuynh.Hắn trở thành vương gia Hiên Viên Vương Phong_lão công của nàng.Hắn ta trở thành thái tử Khuyết Ân và cô ta trở thành Chiêu An Thu.
Họ luôn lẩn quẩn bên nhau đời đời kiếp từ mấy chục triệu năm qua.Cho dù sống,họ cũng sống cùng nhau,chết nguyện cùng nhau.Không thể tách rời,nhưng chưa bao giờ tách rời.Giữa họ có sự liên kết với nhau,không hề xa được.Mong rằng,ở kiếp này họ có thể giải quyết,đừng trốn chạy bằng cách ra đi,chấm dứt bằng cách chết đi nhưng không thể làm tốt được.
P/s : Hình như chap này hơi nhảm,mọi ng thông cảm nha :)