Sáng hôm sau,mặt trời đã lấp ló sau tán cây mang theo ánh bình minh tươi đẹp ngập tràn cho cả ngày.Không gian thật yên tĩnh lạ thuờng.Trời vẫn lạnh thế ấy,nhưng có lẽ là lạnh hơn bình thường như báo hiệu một điều có thể xảy ra.Trên mặt đất phủ một màu tuyết trắng dày.Tuyết đã bám lên những cành cây trơ trụi vì cái giá lạnh của mùa đông.Tất cả đều mang vẻ đẹp trắng tinh của tuyết,trông thật đẹp nhưng cũng rất lạnh.
Khuynh Thiên uyển
Căn phòng được trang trí một cách ấm áp.Phía trên giường còn có một con gì đó đang vùi sâu vào lớp chăn để ngủ.À!Thì ra con gì đó chính là nàng (Thiên:Cái con kia,ngươi dám kêu ta là “con gì đó”hả?*rút Song Uyên ra*;tg:ahihi,tại muội nhìn từ xa nên không thấy rõ *bỏ dép chạy lấy người*)
Nàng đang vùi sâu trong lớp chăn để...ngủ nướng.Kế bên là một nam nhân đang ôm nàng,người đó cũng chính là lão công của nàng.Nàng chợt xoay người và tỉnh dậy.Khi xoay người thì hết sức giật mình.Nàng tự hỏi nàng cho hắn vào khi nào vậy.Nàng xốc chăn lên và thẳng chân không thuơng tiếc đá hắn bay xuống giuờng
“Cái tên kia,ai cho ngươi vào đây hả?”nàng hung hăng trừng hắn
“Nương tử,sáng sớm nàng làm gì mà động tay chân vậy?”hắn lườm cườm bò dậy
“Hứ,ai cho ngươi vào phòng ta?”nàng trừng mắt với hắn
“Phòng này của nhà ta mà,nên ta có quyền chứ?...chụt...”hắn nói xong hôn lên môi nàng một cái rồi rời đi để thuợng triều còn nàng chưa kịp phản ứng gì
“Ngươi....cái tên kia,đợi ngươi về thì chết với ta”nàng xoay người vào phòng,kêu tiểu phượng pha nước tắm.
Xong,nàng đi dạo hoa viên.Hôm nay nàng cảm thấy sao ấy,cứ như sắp phải xa nơi này rất lâu vậy.Sau đó,nàng về thừa tướng phủ thăm phụ mẫu,nàng cũng kể thời gian gần đây của cuộc sống nàng cho phụ mẫu nghe,hai người cảm thấy vui mừng vì đứa con gái nhỏ của mình hạnh phúc.Lúc sắp về,nương đưa cho nàng chiếc khăn thêu có tên nàng cùng hoa Mạn Đà La.Nàng cũng giữ lấy và ra về.Đang đi trên đường,nàng bỗng nhảy ra ý kiến về Thiên Huyết lâu
Gần đây,Thiên Huyết lâu hoạt động bình thường,hơn nữa đang hướng phát triển nhanh nữa.Nhưng nghe Huyết Liên nói chủ nhân Xích Hỏa lâu đang điều tra nàng,nàng cũng đang muốn biết hắn là ai.
Rồi nàng về Vương phủ.Nàng thấy hắn đang đợi nàng ăn cơm,nàng cũng vào ăn.Ăn xong,nàng cùng hắn ra ngoài chơi ném tuyết cả trưa.Hai người cứ như hai đứa trẻ vô tư vô lo đang cho đùa mà không biết sẽ có một cơn lốc sắp chia cắt hai người,trông thật đau lòng nha
Sau đó hắn vào thư phòng,để nàng ngồi lên đùi hắn,ôm nàng vào lòng cùng xem tấu chương cũng như sưởi ấm cho nàng,thỉnh thoảng nàng cũng đưa ra vài ý kiến cho hắn rồi cùng thảo luận.Gần tối,nàng muốn về phòng ngủ một chút nên còn hắn ở thư phòng tiếp tục xem tấu chương.
Nàng về phòng thì mệt mỏi ngủ vì sáng giờ nàng đi đông,đi tây thăm mọi người.Ngủ được một lúc,nàng tỉnh dậy.Nàng cảm thấy thân thể cứng đờ không nhúc nhích được.Nàng từ từ mở mắt,nàng thấy một nam nhân đang đứng cuối giuờng nàng,người đó là thái tử Lãnh Thịnh quốc Lãnh Khuyết Ân,Khuyết Ân từ từ đến giuờng nàng với mưu đồ xấu xa.Nàng chợt nhớ mình biết giải huyệt nên giải xong,nàng bật dậy thì cửa phòng chợt mở.Hắn nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác quần áo không đàng hoàng(tg:đừng nghĩ bậy nha,còn 3 lớp quần áo đàng quàng,chỉ là dây buộc đai xứt thôi)thì máu dồn lên tới não,xông vào tát nàng một cái,Khuyết Ân thừa lúc đó chạy đi.Nàng đau lòng,như vậy rõ ràng là hắn không tin nàng
“Nàng...là một dâm phụ”hắn tức giận
“Chàng...không tin ta?”nàng hỏi một câu làm hắn có cảm giác gì đó nhưng vẫn tức giận rời đi
Nàng đau lòng,ngã xuống đất.Chuyện gì đang xảy ra,nàng không hiểu,không hiểu gì cả.Nàng chỉ biết một điều,hắn không tin tưởng tình yêu nàng dành cho hắn.Nàng như rơi vào địa ngục,đau khổ,gục ngã là tâm trạng của nàng.Nàng quyết định sẽ ra đi.Nàng ra khỏi Vương phủ mà bản thân không hề hay biết.Nàng cứ đi,đi mãi về một hướng vô định.Nàng không biết lúc nào mà con tim của nàng nó lại yếu đuối như thế,chỉ là một sự bất tin thôi mà,sao nàng lại đâu khổ như thế.Có phải chăng từ lúc nàng đến thế giới này,có sự yêu thuơng của cha mẹ,có tình yêu và sự bảo bọc của hắn làm nàng yếu đuối như thế này.
Phải chăng,ông trời không muốn cho nàng hạnh phúc trọn ven?Đúng,nàng chỉ là một u hồn của dị giới nhập vào thân xác nay.Ở nơi đây,nàng không có thứ gì thuộc về mình cả.Nhưng sao,con tim nàng lại đau thế này?
Hắn không tin nàng,thật sự không tin nàng,nếu không,hắn sẽ không có hành động như vậy.Nàng đau,nàng hối tiếc tại sao lại gở bỏ sự phòng bị ở thế giới này,nếu không bây giờ nàng sẽ không đau thế này.Không còn gì của nàng cả,cả thân thể lẫn trái tim,tất cả đều trao cho hắn.
Nàng mặc ba lớp áo phong phanh đi trong tuyết trắng.Trời chợt đổ cơn mưa,mưa như cơn mưa trong lòng nàng.Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống,hòa cùng cơn mưa.
“Gió cuốn cơn mưa chiều,qua lối xưa em về
Ước đẫm đôi vai,ngày hôm ấy
Có lẽ mưa cũng buồn,nên khóc thay nỗi lòng
Của một ánh mắt uớc nhòa,từng đêm
Đã có bao nụ cười và nước mắt khi bên người
Đã trãi qua bao niềm vui và đắng cay
Những lúc ta giận hờn,những lúc cảm thấy yêu nhau hơn
Chỉ là quá khứ đã mãi rời xa
Nếu sớm mai một ngày,người trông thấy hạt mưa bay
Trong lòng anh nhớ không nhớ bao kĩ niệm nơi đây
Là hơi ấm cho nhau từng ngày mưa cũ chớp rơi
Là vòng taycho nhau những đêm giá lạnh
Nếu nắng mai một ngày,khô cằn những giọt mưa kia
Thì có lẽ em cũng không thể quên đi kĩ niệm bên anh
Là hạnh phúc,em đã từng nhận được
Là giấc mơ,anh bỏ quên nơi này.”
__________Cơn mưa quá khứ______
Nàng cứ đi,đi thẳng một phương trời vô định mà hồn đã phiêu lãng nơi đâu,có lẽ chăng nàng đang đắm chìm trong đau khổ.Nàng không hề thấy phía trước là vực thẩm sâu vô đáy và nàng cứ đi tiếp.Trong lúc rơi xuống vực,nàng mong nàng sẽ chết đi hoặc có thể trở về tương lai,lại làm một sát thủ ẩn sau vẻ mặt vô tình bởi vì nơi này đã cho nàng cái đau vô bờ bến.Nhưng có lẽ,tình yêu này mãi khắc sâu vào tim nàng,người đầu tiên mở cửa trái tim băng và cũng là người khóa nó lại.Người làm nàng chìm đắm trong màu hồng của tình yêu cũng như đem nàng nhốt vào địa ngục của ái tình_Hiên Viên Vương Phong