Đêm nay trăng tròn, ánh trăng tỏa ánh sáng vàng dịu nhẹ bao phủ khắp không gian nơi đây.
Trăng chiếu xuống rừng trúc, cả khu rừng chì trong mộng ảo cảnh vật hết sức phong tình.
“Vi vu”
Cơn gió thổi nhẹ thoáng qua mang chút hương thơm thanh mát, khua lên bản nhạc làm khóm trúc lao xao.
“A...” Tiếng kêu kiều mị của nữ nhân vang vọng từ căn nhà tranh nhỏ nơi góc rừng.
“Thiên nhi...nàng thật đẹp.” Giọng nam trầm ấm thì thầm bên vành tai nhỏ nhắn của nàng, môi bạc mỏng khẽ cắn nhẹ lên viền tai của nàng khiến hô hấp của nàng bỗng chốc khó khăn.
“A! Chàng đừng nói nữa!” Khuôn mặt nàng đã sớm ửng hồng bị mấy lời trêu ghẹo của hắn càng thêm đỏ đến mê người.
Hắn thấy nàng thẹn thùng môi mỏng bất giác cong lên, thỏ ngọc của hắn đúng là ngây thơ mà, để xem hôm nay hắn dạy dỗ tiểu yêu tinh này thế nào.
“Cũng vì nàng quá mê người.” Giọng hắn tà mị vừa dứt hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng nàng làm nàng bật lên tiếng rên rỉ.
“Uhm” Tiếng rên càng kích thích dục vọng đã sớm bừng cháy trong con người hắn, đôi mắt hắn đỏ ngầu, yết hầu lên xuống liên tục, dễ thấy hắn đã phải kiềm chế như thế nào.
“Nàng khó chịu lắm phải không để ta làm nàng thoãi mái!” Hắn cười tà rồi cúi đâu hôn lên cái cổ ngọc ngà của nàng, hai tay hắn không an phận luồn vào y phục của nàng không ngừng xoa nắn, từng nụ hôn ướt át rơi lên cổ nàng, tay hắn từ từ cởi bỏ dây áo của nàng, tay kia không an phận luồn vào váy của nàng.
“A! Chàng mau bỏ ra đi!” Hô hấp khó khăn, nàng nói có chút đứt quãng, cánh tay trắng nõn cố gắng chống đỡ khuôn ngực vạm vỡ của hắn, tay kia chặn cánh tay không an phận của hắn trong váy mình.
“ Không cần sợ ta và nàng là phu thê, Thiên Nhi cho ta!” Hắn cất giọng tà mị tay to khỏe nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng vòng qua cổ hắn.
“Nhưng...”
“Không nhưng gì hết, Thiên Nhi ta yêu nàng, hãy cảm nhận ta!” Bàn ta to lớn nhanh chóng tiến vào áo yếm của nàng không ngừng vuốt ve đỉnh đồi đã sớm nhô cao.
“Thiên Nhi của ta nàng thạt xinh đẹp!” Hắn tham lam hít lấy hương thơm ngan ngát trên người nàng, môi lưỡi luyến tiếc rồi khẽ hôn lên gò ngực sữa tròn đầy của nàng, quấn lấy nụ hoa kiều diễm.
Từng lời ngon ngọt của hắn vang đến tai nàng ví như lơ dụ hoặc khiến trái tim nàng lệch nhịp nam nhân này là người nàng yêu cớ sao nàng không để hắn yêu thương mình chứ, suy nghĩ của nàng đưa tay siết chặt cổ hắn, đôi bàn tay thon nhỏ mềm mại như búp măng luồn vào mái tóc đen dài mượt mà của nàng. Nàng khó chịu uốn người mong hắn có thể đáp ứng nàng nhiều hơn.
“Vậy mới ngoan chứ, để ta cảm nhận nàng!' Thấy nàng phối hợp cùng mình, hắn khẽ cười, nâng người lên chạm vào môi anh đào của nàng mút mạnh, bàn tay không ngừng vuốt ve hoa tâm đã sớm ẩm ướt của nàng. Khoái lạc đã dâng trào trong người nàng, nàng nhìn hắn đầy lưu luyến mong hắn có thể cho nàng, nàng muốn hắn, muốn hắn yêu thương nàng.
Ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve hoa huyệt ướt át của nàng, hắn cười gian sảo:
“Thiên Nhi, muốn ta sao? Cầu xin ta đi!”
Nam nhân này thật xấu xa mà biết nàng xấu hổ mà còn cố ý trêu chọc nàng, nàng bị hắn làm cho hư hỏng rồi.
Hắn cắn môi dưới khiến môi dưới của nàng xuất hiện dấu răng sâu hoằm, bàn tay trắng treo bấu mạnh vào da đầu hắn khiến hắn cũng cảm thấy đau đớn (chết thằng nhỏ, tróc miếng da đầu như chơi) Nữ nhi này đã khao khát hắn mà cùng cố chịu đựng, hắn nhìn nàng cái nhìn đầy nhu tình, dịu dàng và yêu thương. Hai bàn tay lại muốn hành hạ thân xác nàng nhiều thêm, bàn tay trong váy nàng không ngừng vuốt ve đùi ngọc thon dài, tay kia càng đùa giỡn nụ hoa hồng nhạt trên ngực nàng, hắn sắp phát điên rồi thân thể thuần khiết của nàng đúng là liều thuốc độc khiến hắn đã dính vào mà không thể dứt ra.
“A!” Thiên Nhi của hắn khẽ rên tiếng kêu kiều mị và dụ hoặc chứng tr nàng đang khó chịu đến mức nào.
Ngón tay ra vào hoa huyệt non mềm của nàng nhanh hơn khiến làn da nàng phủ một lớp phấn hồng đỏ ửng mê người, nương theo tiết tấu của hắn hô hấp của nàng càng khó khăn, nàng muốn rất muốn.
“Xin chàng...a...ư...cho ta” Nàng khó khăn thốt ra, môi mềm bị nàng cắn đến hằng dấu răng thật sâu và ướm máu càng quyến rũ.
Hắn khẽ gầm nhẹ trong cuống họng nàng đúng thật là tiểu yêu tính, thân hình to lớn làn da màu đồng khỏe mạnh áp lên thân thể trắng nõn nà của nàng tạo ra sự đối lập kích thích thị giác người nhìn. Hắn cười khẽ ôm chặt lấy thân thể của nàng vào ngực lam cho nàng cảm nhận được nhịp tim của hắn cũng bở vì nàng mà đập mạnh mẽ cỡ nào.
Cự long to lớn của hắn chống đỡ nơi u cốc của nàng, cũng vì dịch ẩm nóng khiến nó càng bành trướng. Hắn có chút sợ hãi nàng nắm chặt cánh tay to lớn của hắn, ánh mắt phủ một tầng sương mờ ảo...
“Hãy mở mắt ra Thiên Nhi hãy mở mắt cảm nhận nam nhân của nàng nào... để xem ta yêu thương nàng thế nào!” Nói rồi hắn thúc mạnh thắt lưng vật to lớn nhanh chóng lấp đầy nơi u cốc của nàng khiến nàng hô hấp càng nặng nề... Vương Phong như ngựa hoang bức cương hắn càng mạnh mẽ, càng không ngừng ra vào thì nữ nhân càng yêu kiều rên rỉ.
“Nói...nàng yêu ta...” Hắn gầm nhẹ.
“Ta...ư..yêu chàng...á”
“Ta là ai...Ai là người đàn ông của nàng...!”
“Chàng là Vương Phong...á là Vương Phong...” Hài lòng với câu trả lời của Khuynh Thiên hắn cười hạnh phúc, ôm chặt lấy thana thể nóng rực vì kích tình của nàng, bàn tay lại tiếp tục dày vò bộ ngực tron đầy của nàng, môi mỏng hôn nhẹ lên môi của nàng...Đêm nay còn dài.
Bóng đôi nam nữ trong chiếc gương nhỏ phản chiếu tình yêu nồng đậm, rừng trúc khua lao xao hòa vào tình yêu của đôi uyên ương đang nồng nhiệt.
=============================
Cám ơn bà Tử Du xinh đẹp đã giúp đỡ ta.
Hết rồi đó mấy nàng