CHƯƠNG 37
Edit: Yển
Ngụy Khiêm không mở mắt, chỉ đáp một tiếng cực nhỏ.
Chị Hùng đặt một cái đèn học mới lạ trên sofa, Ngụy Chi Viễn ấn công tắc, ngọn đèn ấm áp thoáng chốc chiếu rọi, bao phủ cả sofa.
Nó không chói mắt, cũng chẳng tù mù, tựa ánh mặt trời một buổi chiều đông, vừa khéo tạo ra sự thoải mái “thêm một phần làm bộ, bớt một phần chưa đầy”.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Chi Viễn bật bóng đèn này, sờ soạng một chút mới tìm được công tắc, rồi sau đó cậu thoáng sửng sốt – ngọn đèn kỳ diệu khảm một lớp viền vàng nhàn nhạt trên người Ngụy Khiêm, ngay cả chiếc khăn quàng cổ gã chưa kịp tháo dường như cũng hóa thành một vốc tuyết, che mất nửa khuôn cằm.
Ngụy Khiêm nghiêng mặt, đưa tay che mắt tránh ánh đèn, cái bóng dưới cánh tay ấy liền vào với hai hàng chân mày thanh dài, muốn vào tận tóc mai đen nhánh như lông quạ.
Hoa vận ẩn tàng, tháng năm phủ kín.
Tim Ngụy Chi Viễn bỗng đập mạnh, bao lâu nay khát vọng và lý trí trở thành hai nguồn sức mạnh chiếm cứ trong lòng không xua được, cái sau có vạn ngàn lý lẽ, cái trước thì độc mỗi một điều – muốn, thích, cắt bỏ mà đứt ruột.
Mà lúc này, Ngụy Chi Viễn cảm thấy ngàn vạn lý lẽ trong lòng đều đang sụp đổ, chỉ còn trơ trọi một ngọn hải đăng như trụ cột chiếu vào một người.
Cổ cậu thiếu niên không tự chủ nổi động nhẹ, một lúc lâu mới dằn được nỗi lòng, đẩy Ngụy Khiêm nói nhỏ: “Vào phòng ngủ đi anh, ở đây lạnh lắm.”
Ngụy Khiêm đè tay cậu nhóc, uể oải lắc đầu.
Ngụy Chi Viễn nhìn sắc mặt gã: “Anh uống quá chén à? Em rót cho anh ly nước được không?”
Ngụy Khiêm lại lắc đầu, chân mày dần nhíu sát, lát sau gã mới hít sâu một hơi, hé mắt nhìn Ngụy Chi Viễn, phất tay nói: “Mày cứ ngủ đi, mặc kệ tao.”
Ngụy Chi Viễn nhìn gã chằm chằm: “Anh sao vậy?”
Ngụy Khiêm im lặng một lúc lâu, gã cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, chẳng muốn nói gì, đặc biệt là không muốn ứng phó con nít.
Song có lẽ lòng quá khó chịu, hoặc đã chếnh choáng, Ngụy Khiêm đột nhiên dời tầm nhìn, Ngụy Chi Viễn lại sửng sốt phát hiện sự yếu ớt thoáng qua mặt gã.
Ngụy Khiêm nói khàn khàn: “Tao hơi khó chịu.”
Vừa nói xong liền hối hận, Ngụy Khiêm cảm thấy cửa cống trong lòng bị gã nhất thời lỡ tay làm hé ra, gã vội vàng gắng sức chặn lại, chỉ sợ mở rộng hơn.
Gã ngậm miệng nhắm mắt, không nói gì nữa, vờ như chỉ say rượu và muốn ngủ một giấc.
Ngụy Chi Viễn đợi một lúc, tiếc nuối vì chẳng nhận được bất cứ giãi bày gì, thế là im lặng vào phòng ngủ của Ngụy Khiêm ôm chăn ra đắp cho gã, quay đi rót một cốc nước ấm, rồi lại vào bếp lấy một bát cơm lúc tối còn thừa ngâm vào nước nóng, cắt ít rau và giăm bông, đánh trứng cho vào, cùng đun một lúc đến khi cơm mềm rục khó phân biệt với nước cháo màu trắng ngà, Ngụy Chi Viễn mới dùng muôi khuấy đều, nêm chút muối rồi tắt lửa.
Ngụy Chi Viễn biết làm rất nhiều món ăn khuya đơn giản, lúc trổ mã cậu thường xuyên tỉnh giấc nửa đêm vì cơn đói, tự mò dậy tìm thức ăn hoài quen rồi.
“Khó chịu thì nhân khi còn nóng húp vài hớp đi anh, húp xong là ổn thôi.” Ngụy Chi Viễn nhét thìa vào tay gã, bản thân thì ngồi dưới đèn cầm một quyển sách im lặng bầu bạn.
Hơi nóng của cháo phả vào mặt, mang theo một mùi thơm đặc trưng.
Ngụy Khiêm ngây ra giây lát rồi lục đục ngồi dậy húp cháo. Đầu ngón tay lạnh ngắt bị cái bát gốm nóng hổi làm cho ửng đỏ, tảng đá đè trong dạ dày tan ra như phép lạ.
Một chữ “nhà”, dường như đều hòa tan trong một bát cháo hầm bằng cái nồi nhỏ kia.
Giống như có thể chữa hết bách bệnh, húp xong là khỏi luôn.
Ngụy Chi Viễn bầu bạn bên cạnh cho đến khi Ngụy Khiêm tự mình đứng dậy về phòng ngủ, mới dọn dẹp bát đũa tắt đèn quay về phòng.
Dưới gầm giường cậu có một cái thùng giấy, tuy vừa dọn về nhà mới chưa bao lâu nhưng đã tích góp được không ít thứ.
Trên cùng là tấm ảnh cũ ố vàng của Ngụy Khiêm, đè bên dưới là một xấp tạp chí *** phần lớn đều chưa mở ra.
… Lạ thường là bên trong không hề có nữ giới.
Ban đầu do tò mò Ngụy Chi Viễn có lật xem vài quyển, rồi nhanh chóng mất hứng thú với phản ứng sinh lý rập khuôn như phản xạ có điều kiện. Song lúc trước khi Ngụy Chi Viễn bị mâu thuẫn giữa hai loại cảm xúc, từ đầu đến cuối cậu vẫn bảo quản mấy thứ như bom này dưới gầm giường một cách thiếu lý trí, dù luôn giấu nhưng trong lòng vẫn thấp thoáng có nguyện vọng điên cuồng, hi vọng bị anh hai phát hiện.
Tiếc rằng Ngụy Khiêm quá yên tâm về cậu, chưa từng lục đồ đạc, cho nên mãi không phát hiện.
Hiện giờ mâu thuẫn trong lòng Ngụy Chi Viễn đã được giải quyết, cậu đã quyết tâm, cho nên quyết định phải xử lý sạch mấy thứ này, và bắt đầu sự thận trọng sở trường.
Ngụy Chi Viễn rút tấm ảnh của anh hai ra nhét vào ví, hôm sau lại để số tạp chí đó lẫn trong số sách khác, mang ra ngoài xử lý.
Tiếc thay lần này dường như vận may đã bỏ rơi cậu.
Giường cậu hơi thấp, phải lật thùng lại mới lôi ra được, sáng sớm lúc đi Tiểu Bảo cứ hối mãi, Ngụy Chi Viễn đáp một tiếng, một quyển tạp chí liền thừa cơ lăn vào trong cùng gầm giường mà không nghe thấy.
Để tránh bị sót, Ngụy Chi Viễn còn cố ý dùng móc áo quét gầm giường một vòng, hòng bảo đảm không sơ hở, nhưng lúc quét đến trong cùng, móc áo lại quặc trúng chân giường, gỡ mãi mới được.
Quyển tạp chí bị rơi im lặng nằm dưới chân giường thành một “bóng tối dưới đèn”, cậu không quét ra được.
Tuyết đổ, kỳ nghỉ đông nhanh chóng đến.
Ngụy Chi Viễn lại bắt đầu tập huấn – Tống Tiểu Bảo cảm thấy anh ba tạo nghiệp chướng dữ quá, từ sau lần đầu tiên Ngụy Chi Viễn nhảy lớp không học chung với cô bé, Tiểu Bảo đã có cảm giác rằng thật ra anh ba nhảy tới thế giới khác, từ đây sống những ngày nước sôi lửa bỏng, chưa từng xem ti vi một buổi tối, không có một kỳ nghỉ đông và nghỉ hè trọn vẹn, suốt ngày đi sớm về khuya.
Về nhà trừ giúp bà nội và anh hai vài việc thì phần lớn thời gian chỉ ru rú trong phòng làm bài tập.
Bà Tống không còn đi nhặt ve chai nữa, nhưng mỗi tháng vẫn đem giấy nháp và vở bài tập Ngụy Chi Viễn đã dùng buộc lại mang bán, mua được một tô ốc xào.
Trong tình hình này, bị so với Ngụy Chi Viễn, thiếu nữ bình thường Tống Tiểu Bảo đã trở thành một kẻ chậm tiến dốt nát.
Dẫu vậy, Tiểu Bảo cũng không có ý kiến gì với ông anh nhỏ, nguyên nhân chủ yếu là Ngụy Khiêm toàn cắt tiền tiêu vặt của cô nhưng không cắt của Ngụy Chi Viễn, thế nên Ngụy Chi Viễn thành đối tượng ăn ké chủ yếu, sắp thành cha mẹ luôn rồi.
Hai mươi bốn tháng Chạp, sắp đến Tết rồi mà Ngụy Khiêm lại cãi nhau với Lão Hùng ngay trong văn phòng.
Vẫn là về hạng mục ở nơi khác do bạn Lão Hùng giới thiệu lúc trước, chính quyền địa phương làm một khu thương mại, bây giờ đã dần nên trò trống, thuyền lên theo nước, mấy mảnh đất xung quanh thành thịt mỡ, thu hút một số ánh mắt dòm lom lom.
Lão Hùng tự mình biết mình, không định chen chân vào, chỉ dẫn Ngụy Khiêm đi để mở mang kiến thức.
Kết quả là việc mở mang kiến thức này đã gây ra vấn đề.
Ngụy Khiêm y như mắc bệnh tương tư với mảnh đất ấy, một dạo mở miệng không rời hạng mục đó, suýt thì tẩu hỏa nhập ma quên cả ăn uống, mà trước mắt đã rét đậm, phương Bắc vào mùa đông không cách nào động thổ khởi công, bởi vậy lúc này là thời gian tốt nhất để mua đất và chạy các loại thủ tục giai đoạn trước, nếu hiệu suất cao thì đầu xuân năm sau tuyết tan là có thể lập tức làm được.
Vì việc này, Ngụy Khiêm giằng co với Lão Hùng hơn nửa tháng trong văn phòng của lão.
Tam Béo đang chơi xếp hình, Lão Hùng thì học đòi văn vẻ bỏ bớt tro trong lư hương, Ngụy Khiêm ngồi đối diện lão, nhìn dáng vẻ thong dong ấy mà chỉ hận không thể thổi hết tro vào mũi lão.
“Ông cho tôi ba ngàn vạn, tôi cam đoan làm được cho ông.”
Lão Hùng vội đưa tay chắn gió, cẩn thận che chở mớ nhang, mặt như đưa đám nói với Ngụy Khiêm: “Khoan nói đến việc chú làm được hay không, ôi, chú em thấy ông anh này giống có ba ngàn vạn lắm hả?”
Ngụy Khiêm: “Đó không là vấn đề, không phải ông nói…”
Lão Hùng xua tay bảo gã im miệng, cẩn thận tìm một cây diêm đốt nhang, che nắp trên lư hương hít một hơi dài, đoạn khụt khịt mũi, lắc lư đầu chớp mắt vài cái, dường như muốn hắt xì ngay lập tức – cha này đã coi lư hương thành lọ thuốc hít.
Sau đó trâu nhai mẫu đơn thẳng thắn đánh giá cái lư hương phong nhã: “Thơm!”
Ngụy Khiêm trợn mắt.
Lão Hùng lúc này mới bập môi bảo: “Cậu bé à, để công danh lợi lộc làm mờ mắt là mất luôn phương hướng mà.”
Ngụy Khiêm bắt chân chữ ngũ dựa phịch lên ghế, khoanh tay trước ngực, gân xanh giật giật mà nhịn Lão Hùng.
“Anh bảo từ lâu rồi mà, chú chỉ vì cái trước mắt thôi, đi vài chuyến rồi tưởng mình đã có kiến thức chắc?” Lão Hùng nói trầm bổng như đọc thơ, “Mấy cái phân tích tính khả thi chú viết anh xem rồi, ôi, nhảm nhí cả thôi. Một miếng thịt mỡ to đùng để ở đó, chỉ cần không ngu thì ai cũng muốn cắn một miếng, còn phân tích cái đếch gì. Nhưng chú không nghĩ lại xem, miếng thịt đó dựa vào đâu mà để cho chú xơi? Răng chú khảm ngọc chắc?”
Tam Béo rùng mình.
Lão Hùng liếc hắn: “Chú mày làm gì đó?”
Tam Béo nói: “Anh có thể đổi giọng không hả anh Hùng? Anh nói làm tôi cảm thấy như có mấy trăm con sên lúc nhúc bò trên người vậy, nổi hết da gà.”
Lão Hùng: “…”
Tam Béo lại nói nhỏ với Ngụy Khiêm: “Ê cưng, ba ngàn vạn chứ không phải ba ngàn đồng đâu nha, chú đừng học theo sư tử há miệng đòi ngoạm được không, làm anh sợ muốn chết.”
Lão Hùng tiếp tục rầm rì: “Chú Khiêm, với sự thông minh của chú, nếu khôn khéo ổn thỏa bằng một nửa chú Tam thì tương lai nhất định thành tài.”
Tam Béo vỗ đùi: “Chuẩn ghê!”
Lát sau, Tam Béo lại nhận ra sự bất thường trong câu này: “Chờ đã, câu ban nãy hình như không phải khen tôi nhỉ? Là sỉ nhục tôi không thông minh hả?”
“Chú là đại trí giả ngu.” Lão Hùng động viên hắn một câu rồi tiếp tục nói với Ngụy Khiêm, “Bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm mảnh đất đó – được, cho dù anh Hùng của chú làm chó cậy thế chủ, nhờ ông già kiếm được ba ngàn vạn, nhưng chỉ ba ngàn vạn mà chú đã muốn thành công hạng mục này? Đừng có nằm mơ nữa, chú mày có tin là ngay cả đất cũng chẳng rớ nổi không hả?”
Ngụy Khiêm im lặng một lát rồi nói bằng giọng trầm trầm: “Ý anh là, chúng ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, không có sức để đấu một trận, đúng chứ?”
Lão Hùng hít tro đầy mũi nên hơi ngứa, liền nghiêng đầu xì mũi, nói ồm ồm: “Chú mới nhận thấy? Vậy chú nên đeo kính đi.”
Ngụy Khiêm không để ý việc lão sỉ nhục mình, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lão Hùng: “Anh Hùng, theo ý anh thì chúng ta vĩnh viễn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Mận trên đường không ai hái đều đắng ngắt, dưới mỗi một hạng mục ngon đều có kẻ há miệng chờ sẵn – đây chỉ là hạng mục nhỏ của đô thị loại 3, các tập đoàn tài chính và xí nghiệp nhà nước lớn thậm chí chẳng buồn nhìn, đã là bậc cửa lý tưởng nhất, thấp nhất mà bây giờ chúng ta có thể tìm được, nếu bước này mà cũng không đi nổi, sớm muộn anh sẽ bị quy tắc của trò chơi bỏ rơi, cửa cũng đừng mong vào. Anh không phát hiện à? Giá đất đang tăng, anh có thể xác định mình chuẩn bị nhanh hơn là nó tăng? Nếu không kịp thì sao?”
Lão Hùng thong thả nói: “Đó chính là số.”
Ngụy Khiêm đập thành ghế: “Đời này nếu tôi cam chịu trước số phận thì đã chẳng sống đến hôm nay để ngồi đây tranh luận với anh!”
Lão Hùng không thèm tranh cãi, vẫn dựa ghế thả lỏng, ung dung hỏi: “Dù bây giờ chúng ta không vào được cửa thì thế nào? Chú mày có tư chất hả? Lấy được đề án hả? Chú quen biết với chính quyền địa phương không? Lo được chồng giấy tờ đó không? Chú đủ tiền không? Vay mượn khắp nơi được khoảng ngàn vạn, lỡ đâu mảnh đất đó đấu giá công khai, chú đấu lại người ta không? Nhìn chú là biết chưa từng chơi bài, cầm vài đồng xu cũng dám vào bàn, nhà cái chơi đặt to là tống cổ chú luôn.”
Ngụy Khiêm: “Anh nói đều là vấn đề, nhưng không phải là không có cách.”
Lão Hùng lập tức đập bàn: “Cách ở đâu hả? Chú nói xem!”
Ngụy Khiêm dừng lại.
Lão Hùng dịu lại: “Anh rất thích tinh thần chỉ cần nhìn thấy cơ hội thì dù bất chấp tất cả cũng phải bắt cho được của chú, nhưng mà… chàng trai à, an phận chút đi!”
Gã thanh niên ngoài hai mươi và người đàn ông thành thục ngoài ba mươi chia nhau ngồi hai bên bàn làm việc, cuối cùng người lớn tuổi hơn đã giành thắng lợi.
Lão Hùng thong thả bỏ đi gọi điện thoại cho lãnh đạo nhà mình để hỏi xem tối nay mua món gì.
Tam Béo bước tới vỗ vai Ngụy Khiêm: “Chàng trai, đi thôi.”
Ngụy Khiêm hất bàn tay gấu của hắn: “Cút, đừng có đá đểu nhau!”
Tuyết lạnh thấu xương bao phủ cả thành phố, Tam Béo vui hơn hớn và Ngụy Khiêm tâm sự nặng nề như một đôi không đầu óc và không vui vẻ, mỗi người xách hai bịch to các loại nguyên liệu và rau nấu lẩu đi về nhà.
Trên đường, Tam Béo hỏi Ngụy Khiêm: “Trước kia chẳng phải mày mơ làm nhà khoa học mặc blouse trắng trong phòng thí nghiệm à? Tại sao năm nay không thi?”
Ngụy Khiêm dường như đang nghĩ việc khác, nghe vậy ngớ ra: “Tôi từng nói à?”
Tam Béo: “Chú mày cầm tinh con chuột, thoáng cái quên luôn đúng không?”
Ngụy Khiêm nghĩ kỹ lại, trên khuôn mặt u ám như bầu trời thoáng vẻ tự giễu: “Hồi nhỏ ngu xuẩn, còn cho rằng lên đại học là có thể làm nhà khoa học, bây giờ ý thức được rằng sai lầm nên đang cố gắng sửa lại đây.”
Tam Béo không rõ nguyên do, hơi kỳ vọng hỏi: “Cố gắng sửa chữa vấn đề kỹ thuật, hướng đến mục tiêu?”
Ngụy Khiêm cười bâng quơ, hà ra một hơi khói trắng: “Cố gắng sửa chữa đường hàng không, rời xa xã hội không tưởng không khả thi – tôi không tin, hạng mục này tôi nhất định phải làm được.”
Tam Béo không nói tiếp nữa, niềm vui khi xách ba cân thịt bò đột nhiên giảm bớt, trong lòng bỗng dâng lên sự thất vọng như cố tình kiếm chuyện.
Đúng lúc này, đằng sau có người gọi một tiếng: “Anh!”
Tam Béo và Ngụy Khiêm ngoảnh lại thấy là Ngụy Chi Viễn, Ngụy Chi Viễn vừa mới tan lớp tập huấn, khoác ba lô đạp xe tới gần.
Ngụy Khiêm lập tức không khách sáo nhét hết mấy thứ trong tay vào giỏ xe, nhảy tót lên ghế sau, vỗ vỗ lưng Ngụy Chi Viễn: “Đi mau, cho cha mập đó chạy vài bước.”
Ngụy Chi Viễn lập tức vững vàng tăng tốc.
Tam Béo đành phải chửi bới chạy theo.
Vẻ u ám trên mặt Ngụy Khiêm nhìn chung đã tan bớt, gã nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn thấy tai Ngụy Chi Viễn đỏ ửng vì lạnh, bèn tiện thể tháo găng tay che tai cậu.
Chiếc xe đạp vốn ổn định đột nhiên rung rung, tai Ngụy Chi Viễn trong tay gã càng đỏ hơn.
Tiếc rằng tâm trạng Ngụy Khiêm tốt lên chẳng được bao lâu thì phiếu điểm kỳ nghỉ đông đã đưa đến.
Ngụy Chi Viễn chỉ nhìn lướt qua phiếu điểm của Tống Tiểu Bảo là biết bão cấp 8 sắp ập đến rồi.
Quả nhiên…
“Tống Tiểu Bảo!” Ngụy Khiêm đập phiếu điểm của em gái xuống bàn.
Bà Tống tuy cũng chỉ hận cháu mình không nên thân, nhưng ở trước mặt Ngụy Khiêm tuyệt đối luôn là vai mặt đen, giờ bất giác lại đóng vai mặt trắng, mắng Tiểu Bảo: “Nói con đều là tốt cho con thôi, cái con bé này sao lại kém cỏi như vậy hả?”
Một mặt lại kéo Ngụy Khiêm: “Thằng hai à, tao nghe nói trường tụi nó đợt trước có hoạt động gì đó, chắc do vậy nên hơi xao nhãng việc học, lần sau bù lại là được, mày đừng giận…”
Bà không nhắc còn đỡ, vừa nhắc thì Ngụy Khiêm lập tức nhớ đến đội múa vớ vẩn của Tống Tiểu Bảo.
Với Ngụy Khiêm thì đây đều là trò giải trí, nếu Tống Tiểu Bảo có thể để người ta bớt lo được như Ngụy Chi Viễn, đừng nói rỗi rãi muốn nhảy múa, cho dù múa cả ngày Ngụy Khiêm cũng chẳng thèm quản.
Nhưng không được rồi, Tống Tiểu Bảo ham chơi mất cả ý chí, tuyệt đối ham chơi mất cả ý chí rồi!
Ngụy Khiêm xoi mói nhìn Tiểu Bảo đang cúi gằm đầu ở trước mặt, nhìn dọc nhìn ngang đều chướng mắt – ngày đông lạnh cóng, Tiểu Bảo mặc một chiếc áo len đỏ và váy ngắn ca rô trông không ra làm sao hết, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mái tóc dài như sa tanh buông trên vai, điệu đà không chịu cột, khi cười cặp mắt híp lại thêm chân mày thanh tú nhìn rất xinh, trên khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn là môi hồng răng trắng.
Thiếu nữ đôi tám có vẻ đẹp bỏng mắt sắp sửa nở rộ.
Ngụy Khiêm lại hoàn toàn không thèm thưởng thức, gã cảm thấy con gái ngoan nên để tóc ngắn, nên mặc đồng phục rộng thùng thình, ống quần rõ ràng dài lượt thượt, áo khoác vạt dài tới đầu gối.
Giống như chỉ có mộc mạc và xấu xí, khó phân biệt trai gái, lưng dài chân ngắn, mới là người đứng đắn.
Gã bất giác nhớ đến cô gái đụng phải ở chỗ chị Hùng hôm ấy, vẻ đẹp thuần nữ tính khiến gã cảm thấy ghê tởm, gã liên hệ vẻ đẹp ấy với thứ không tốt, không thuần khiết, nhuốm gió bụi, khi chúng xuất hiện ở Tiểu Bảo, Ngụy Khiêm bắt đầu cảm thấy nguy cơ.
Gã cảm thấy Tiểu Bảo đã vượt khỏi phạm vi an toàn trong tâm lý của gã.
Vạt áo đỏ rực, khuôn ngực nho nhỏ cố ý để nhô lên, đều khiến Ngụy Khiêm cảm thấy khoảng đất sạch sẽ trong lòng mình đã bị ô nhiễm, ký ức nhục nhã mà bí ẩn dẫn đến sự giận dữ, năm phần lửa giận trong lòng gã tức khắc bùng lên thành mười phần.
Ngụy Khiêm càng phẫn nộ thì vẻ mặt càng bình tĩnh, đôi mắt đen sẫm liếc nhìn Tiểu Bảo, hời hợt nói: “Nghỉ rồi nhỉ?”
Tiểu Bảo hoang mang gật đầu.
Ai ngờ câu tiếp theo lại như trời trong giáng sét.
Ngụy Khiêm nói: “Ngày mai vừa hay có thời gian, tao dẫn mày đi cắt tóc.”
“Tao dễ dãi với mày quá hả?” Ngụy Khiêm săm soi cách ăn mặc của cô bé, vẫn chưa thấy đủ liền thêm một nhát dao, “Mày xem mày đang mặc cái gì đây? Còn ra thể thống gì nữa? Có giống một học sinh không?”
Tống Tiểu Bảo đầu óc trống rỗng, không thốt nên lời.
Bà Tống rốt cuộc chen hẳn vào giữa, một mặt bà là bề trên, cũng hi vọng Tiểu Bảo có thể có tương lai, hiểu được sự độc đoán và bất chấp lý lẽ của Ngụy Khiêm, mặt khác là phụ nữ, bà cũng hiểu tâm lý thích xinh đẹp của cô cháu.
“Thằng… thằng hai,” Bà Tống không nhịn được nói đỡ một câu cho Tiểu Bảo, “Cứ để tóc lại trước đi? Hình như sau Tết tụi nó còn phải đi diễn, nghe nói còn có đài truyền hình…”
“Múa?” Một câu lạnh lùng của Ngụy Khiêm, rốt cuộc dập tắt toàn bộ hi vọng của Tống Tiểu Bảo, “Học hành như vậy mà còn mặt mũi đi múa? Nghỉ đông tao mời gia sư cho mày, ở nhà không đi đâu hết.”
Ở nhà gã rất có uy, Tống Tiểu Bảo thật ra chỉ dám làm nũng lúc tâm trạng gã tốt chứ cơ bản không hay chống đối, nhưng với một cô bé tuổi này, cắt tóc là một cực hình không bằng cái chết, không cho đi múa càng nghiêm trọng như hủy hoại toàn bộ “sự nghiệp”, hoàn toàn nhốt cô lại.
Vì thế Tống Tiểu Bảo lập tức như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài phản kháng chế độ phong kiến và người lớn: “Anh căn bản không chịu nói lý lẽ gì hết! Chuyện gì cũng do anh quyết định, anh là đồ độc đoán, anh là Napoleon, là Hitler!”
Thật là khó cho cô bé khi có thể nói ra mấy nhân vật lịch sử, nghe là biết học hành dốt nát, Hitler thì đã đành, nhưng Napoleon là sao đây? Ngụy Khiêm cũng chẳng rõ rốt cuộc cô bé đang mắng mình hay khen mình. Vì thế gã càng thêm quyết tâm nói: “Đúng vậy, tao quyết!”
Vừa thấy sự tình không thể xoay chuyển, Tống Tiểu Bảo lập tức khóc ầm lên: “Em không cắt! Em không cắt! Cắt tóc em, em… em chết cho anh xem!”
Ngụy Khiêm dựa sofa, lạnh lùng nhìn cô bé: “Chết cho tao xem? Được, tao xem, mày chết đi!”
Đồng chí Tống Tiểu Bảo nếu thực sự nói chết là chết được thì cấp hai đã học giỏi nhất trường rồi chứ cần chi ở đây giậm chân với anh hai?
Bản lĩnh một khóc lóc hai náo loạn ba treo cổ của Tiểu Bảo là học từ bà nội, nhớ năm ấy bà nội là bà già chanh chua có thâm niên, nhưng nếu không phải Ngụy Khiêm e ngại em gái sợ ném chuột vỡ đồ thì bà lão cũng chẳng đấu lại ông anh hai phiên bản thiếu niên – huống chi Tiểu Bảo chỉ học được một tẹo, mà anh hai trước mắt đã tu luyện thành tinh luôn rồi chứ đâu còn như xưa.
Bà Tống lực bất tòng tâm, không đành lòng nhìn, liền lặng lẽ bỏ xuống bếp dọn dẹp.
Ngụy Chi Viễn ở bên giả chết, từ đầu chí cuối cứ im thin thít như không tồn tại.
Tống Tiểu Bảo thấy không còn hi vọng, rốt cuộc gào khóc ầm ĩ.
Tóc cô đẹp như vậy, ai thấy cũng phải khen, cô mất bao công sức để tỏa sáng giữa đám học sinh cấp một và cấp hai xấu xí, còn chưa kịp hài lòng thì đã bị anh hai chà đạp không thương tiếc.
Bất kể thế nào, giờ đây Tống Tiểu Bảo đã hận ông anh mặt lạnh và lòng cũng lạnh nốt.
Bởi vậy cô không hề kiêng dè, chẳng thèm lựa lời: “Em biết, anh không thích em! Cái gì anh cũng thiên vị anh ba, từ nhỏ đến lớn, tiền tiêu vặt của ảnh vẫn nhiều hơn em! Anh còn lén mua máy tính cho ảnh! Anh đã cho em cái gì? Anh thậm chí còn không thèm cười với em!”
Ngụy Khiêm suýt nữa giận quá hóa cười.
Khoan nói ai mới là ruột thịt, cho dù đều là ruột thịt, người làm anh cũng sẽ thương em gái hơn.
Ngụy Khiêm rốt cuộc dịu giọng hơn, kiềm chế nói lý lẽ với cô bé: “Tao bất công? Tiểu Viễn nhảy lớp hai lần, được tuyển thẳng vào lớp trọng điểm, thi cử đứng nhất lớp, nó còn chưa bao giờ ăn xài phung phí, ngày nghỉ không đi lung tung, cho dù muốn so với nó, mày cũng phải so sánh có chí khí được không? Mày…”
Gã hiếm khi nói lý lẽ như vậy, nhưng Tống Tiểu Bảo căn bản không thèm nghe.
“Anh rõ ràng bất công!” Cô bé thét lên, “Em mới là em ruột của anh! Em biết vì sao anh không thích em! Không phải là vì mẹ nên anh mới ghét em sao?”
Huyệt thái dương của Ngụy Khiêm bắt đầu nảy liên hồi.
Mà Tống Tiểu Bảo vẫn không biết điều, giậm chân la làng lên: “Anh hận mẹ, mẹ chết rồi anh liền tiếp tục ghét em! Anh cảm thấy mẹ mất mặt thì em nhất định sẽ mất mặt! Em làm thế nào cũng là không học theo gương tốt, bởi vì anh vốn cho rằng em căn bản không học được! Mẹ em là gà móng đỏ, con gái của gà chính là…”
Ngụy Khiêm vung tay muốn tát.
Tay gã vung mạnh lên, đầu óc Tống Tiểu Bảo trống rỗng, căn bản không biết trốn, mà cái tát này lại không đánh vào mặt cô bé, bởi vì Ngụy Chi Viễn giả chết rốt cuộc đã ra ngăn cản.
Cậu từ bên cạnh ôm lấy thắt lưng kéo Ngụy Khiêm lại, dùng cả chân lẫn tay đè gã xuống sofa, gặp cảnh bất hạnh mà buồn thay, thấy không chống lại mà giận thay(1), quay đầu lườm Tống Tiểu Bảo: “Còn không câm miệng!”
—
1. Câu này là của Lỗ Tấn.
38