Sáng sớm hôm nay, mặt
trời lên, thời tiết thật tốt, Đỗ Lượng Đồng cùng A Phúc tản bộ trên bãi
cổ, sau đó ngồi lên chiếc xích đu dưới tán cây, nhìn sắc núi trên thảo
nguyên xa xa, mặc cho thời gian lẳng lặng trôi qua.
Tâm trạng của cô đã lâu không bình yên như thế.
Có lẽ trong lòng đã có quyết định, cho nên mới cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
“Lý tiểu thư, ông chủ muốn cô mặc áo vào” Thái Lỵ từ trong nhà đi ra, cầm
trong tay một chiếc áo khoác lông mềm mại, đưa cho Đỗ Lượng Đồng.
Cô cũng không đính chính cách gọi của Thái Lỵ, ngẩng đầu lên, qua cửa sổ
nhìn thấy Long Tề, anh đang vừa nghe báo cáo của thuộc hạ, vừa nhìn về
phía cô, cô nở một nụ cười, vẫy vẫy tay với anh.
Long Tề cũng cười lại với cô, làm động tác bảo cô mặc áo vào, kéo khóa chặt một chút tránh bị cảm lạnh.
Cô giả vờ làm mặt quỷ, như muốn kháng nghị anh quá bảo bọc, nhưng cô vẫn
ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, cảm giác ấm áp hơn rất nhiều.
Thật sự kỳ lạ, anh luôn có thể sớm hơn một chút phát hiện cô cần ấm hơn, chẳng lẽ giữa bọn họ thực sự có tâm điện cảm ứng?
“Lý tiểu thư, tôi nghĩ cô nhất định rất thích ông chủ?” Thái Lỵ không nhịn được tò mò hỏi.
Đỗ Lượng Đồng nghe vậy quay đầu nhìn cô, ngừng lại một chút mới nói “Đúng, tôi thích anh ấy, hơn bất kỳ ai, đây là một chuyện tốt, có phải không?”
“Đương nhiên là chuyện tốt rồi” Thái Lỵ ra sức gật đầu.
Với câu trả lời ngắn gọn dứt khoát của Thái Lỵ, cô cảm thấy buồn cười
“Nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy, tôi không nên thích anh ấy, cũng
như anh ấy không nên thích tôi, nếu quả thật có thể như thế, có lẽ hai
chúng tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
“Mặc dù tôi không hiểu sao Lý tiểu thư lại nói vậy, nhưng cô đúng là thích ông chủ, không phải sao?”
“Đúng, anh ấy cũng như vậy, cho nên, cần có một cách dứt bỏ, mới mong thoát khỏi chuyện này”
“Như thế rốt cuộc là có ý gì…” Thái Lỵ chợt im miệng, bởi vì cô nhìn thấy Đỗ Lượng Đồng đã mất hồn nhìn ra xa, không còn ý định nói chuyện với cô
nữa.
Đôi mắt trong vắt của Đỗ Lượng Đồng nhìn lên dãy núi, trong
lòng chỉ nghĩ đến Long Tề, đôi tay cô ôm chặt lấy thân như anh đang ôm
vậy.
Bên môi cô nở một nụ cười rực rỡ, kiếp này không thể nào
quên được… cái ôm chặt chẽ ấm áp của anh, cả dấu vết lửa nóng trên người cô, đời này kiếp này cô sẽ không quên!
…………………….
Nếu như, một mối tình không muốn rời xa trở nên quá sâu, thế nào cũng nên có một người dứt bỏ, mới có thể thay đổi được kết cục đau khổ.
Đây chính là kết luận Đỗ Lượng Đồng có được.
Ngay từ đầu cô đã muốn chạy thoát, cho nên, cô mới tỏ ra không quen biết anh, cũng chính vì trong lòng cô sợ hãi.
Xuống xe buýt, cô đứng ở sân bay Munich, thật vất vả mới tới được đây, cô tự nói với mình không thể quay lại nữa.
Cô không thể trở lại bên cạnh Long Tề, khiến anh vì cô mà hỏng việc.
Cô xếp vào hàng cuối, muốn mua một vé máy bay, kể cả không thể đi thẳng về Đài Loan, ít nhất cô cũng sẽ rời khỏi nước Đức, không thể bị Long Tề
tìm lại.
Cô nên cảm ơn Long Tề lúc đầu giúp cô nhập cảnh thuận
lợi đã lợi dụng đặc quyền làm cho cô một quyển hộ chiếu mới, đang lúc
chọn hang hàng không, chuẩn bị mua vé, hai bóng dáng cao lớn đã chặn lối đi của cô, cô ngước mắt lên, là hai an hem họ Kiếm.
Cô cứ tưởng Long Tề đã yên tâm về cô, điều hai anh em họ đi rồi.
Với trình trạng trước mắt, xem ra, anh chưa làm như vậy.
“Đồng tiểu thư, ông chủ có lệnh, mời cô theo chúng tôi trở về” Đại ca Kiếm Lãng nhẹ nhàng nói.
“Tôi không muốn”
Cô quay đầu đi, lúc này lại có mấy người đàn ông nữa chặn đường đi của cô, bọn họ nghiêm chỉnh bước lên, từng đoàn bao vây lấy cô, khiến cô không
còn chỗ nào để đi…
Khi cô bị đưa về dinh thự, ngay lập tức đối
mặt với gương mặt xanh lét của Long Tề, anh ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra, trong thư phòng chỉ còn lại hai người họ, một lúc lâu, bọn họ
đều im lặng, anh không nói gì mà cô cũng không biết nên nói cái gì.
“Anh đã quá khinh thường em” Anh chậm chạp mở miệng, một đôi mắt tinh nhuệ
dò xét cô “Anh quên là em mấy năm làm việc, tìm được vật cần tìm trong
nhà, có gì khó khăn đối với em?”
“Xin lỗi, em muốn lúc này nên ra đi, nợ anh, sau này sẽ trả cho anh” Cô cúi đầu không nhìn anh, nói cô
chột dạ cũng được, cô thực sự không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén
kia.
“Tại sao phải đi?” Anh đứng lên, níu lấy cổ tay cô với tốc
độ sét đánh không kịp bưng tai, nhìn cô vì kinh ngạc mà đôi mắt đẹp trợn tròn “Không được đi đâu, anh không cho phép em lại rời khỏi anh lần
nữa”
Đau quá. Cô cắn răng nhịn “Em nhất định phải đi, chỉ cần có em bên cạnh anh ngày nào, sớm muộn sẽ mang đến tai họa cho anh”
“Anh không sao cả, kể cả em có mang tới tai họa khiến anh phải chết, anh cũng cam lòng.”
“Đừng nói những lời vô trách nhiệm như vậy” Cô tực giận gào lên, anh lại dám
đem mạng sống của mình ra mà đùa giỡn “Lần trước là do anh may mắn,
nhưng lần sau có còn may mắn được nữa không… Em không biết, những chuyện như thế không ai nói chính xác được”
Cô vĩnh viễn không thể quen được…. không thể quên khi nghe tin anh chết trái tim như muốn vỡ nát,
cô đau khổ, hối hận, nếu không phải cô mở miệng muốn anh ra mặt giải
quyết vụ tranh cãi giữa Phong Thanh Hội và Thăng Long Hội, chú của cô
cũng không có cơ hội cho nổ chiếc thuyền kia.
“Đừng nghĩ anh sẽ
vì lý do buồn cười này mà buông tha em, anh không làm được” Anh nhìn cô
chằm chằm, giọng nói trầm thấp gần như rên rỉ.
“Anh phải làm được, khi anh tiếp nhận vị trí chủ nhân Hắc Môn có nghĩa là anh không được phép bốc đồng”
Cô kiên định ngẩng đầu nhìn anh “Còn nữa, em không còn là một đứa trẻ ngây thơ, anh chắc chắn… vẫn còn thích em sao?”
“Anh thích”
“Đừng dụ dỗ. Em không tin”
Cô nói dối, trong lòng cô rõ hơn ai hết anh chưa từng giảm bớt tình yêu
dành cho cô, lời nói dối này khiến cô chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không
dám nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén của anh.
Long Tề không cho
phép cô trốn tránh, đôi tay giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của
cô, đôi mắt đen tràn đầy trìu mến “Tại sao không tin anh? Anh chưa bao
giờ quên em, chưa một ngày nào ngừng nhớ về em”
“Nói dối, ngày đó ở trên giường anh không nói như vậy” Cô nắm lấy lời anh đã nói để công
kích, mặc dù biết rằng cô làm vậy là rất tàn nhẫn với anh.
“Ngày
đó ở trên giường anh thật sự lừa gạt em, nếu anh không nói thế, làm sao
có thể dò xét em? Em thật độc ác, rõ ràng ở trước mặt anh, lại giả vờ
chúng ta không có chút quan hệ nào.”
“Tề, anh đừng như vậy được
không? Anh không có em, sẽ còn nhiều cô gái khác tốt hơn, Đằng phu nhân
sẽ chọn cho anh một cô gái tốt hơn em cả trăm lần, lựa chọn tốt nhất
tuyệt đối không phải là em” Cô kích động nói những lời sắc bén, trong
lòng cô căn bản không nghĩ sẽ tiếp nhận được những chuyện như vậy.
Cô chỉ mạnh miệng, trong lòng thì rõ ràng, mà Long Tề cũng hiểu.
“Em quên anh đã từng nói gì với em sao?”
Cô xoay tầm mắt không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của anh.
Anh không cho cô cơ hội trốn tránh, mở miệng tiếp tục nói “Anh nói rồi, em
là bảo bối của anh, anh sẽ nuông chiều em cả đời, mọi nguyện vọng của em anh đều đáp ứng, hạnh phúc của em sẽ do anh mang đến, em quên sao?”
“Em…”
Trong nháy mắt, cổ họng cô nghẹn ngào, rất lâu không nói nên lời.
“Em quên thật sao?” Anh nở một nụ cười đắng chát, cảm giác mình buồn cười
vô cùng “Đủ rồi, em trốn đi. Bất luận là chân trời góc biển nào, anh đã
chịu đủ cảnh cứ hết lần này đến lần khác truy đuổi, còn em hết lần này
đến lần khác bỏ trốn, Long Tề anh không phải là một đồ vật để em chuyển
nhượng”
Nói xong, anh quay người bỏ đi, bóng lưng tuyệt tình tiết lộ cảm giác cô độc vì bị phản bội.
“Tề…”
Cô gọi nhẹ, cắn bờ môi mềm, trong khóe mắt đầy nước, dường như không thể thấy được bóng lưng của anh, cô làm tổn thương anh.
Rõ ràng cô không muốn thấy nhất là anh bị thương tổn, nhưng người làm tim
anh tổn thương nhất lại chính là cô. Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh,
tim cô đau đớn, vô cùng đau…