Đại Ca Si Tình

Chương 13: Chương 13




Lên xe, Long Tề lập tức gọi điện cho Đỗ Lượng Đồng, chuông reo mấy hồi mà vẫn không có ai nghe, tim anh gần như co rút.

Rốt cuộc, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của cô, anh thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ trời cao nhân từ.

“Tề, không phải anh đang họp sao?”

Anh không trả lời câu hỏi của cô “Đồng, em đang ở đâu, anh đến đón em”

“Em đang ở trên thuyền của bạn cha, cha nuôi muốn ra biển, nhưng ông ấy vừa nói quên mua mấy thứ, nên đi rồi, cho nên, em giờ vẫn ở bến tàu”

“Đồng, lập tức xuống thuyền, nhanh lên” Anh vội vàng quát “Uyên, cô ấy ở bến tàu, giục tài xế tăng tốc, bất luận thế nào cũng phải đến bến tàu thật nhanh.

“Tề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của cô đầy nghi ngờ, qua điện thoại cô dường như có thể nghe được tiếng phanh gấp rẽ đường của xe tốc độ nhanh.

“Em đừng hỏi, xuống thuyền trước đi” Anh ổn định hơi thở, hi vọng những suy nghĩ trong lòng sẽ không thành sự thật, sau khi Hood lên thuyền, có nghĩa là con thuyền kia có vấn đề.

“Được rồi. Em nghe anh…”

Cô còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp, đầu dây bên kia đột nhiên im lặng làm Long Tề khẽ nguyền rủa một tiếng, lần nữa ấn lại phím call, lần này, điện thoại đổ chuông mười mấy lần không có người nghe.

“Chết tiệt” Anh bỏ điện thoại xuống, hận không thể mọc cánh bay đến bên cạnh cô.

“Tề, mình đã gọi điện thông báo cho anh em gần đó chạy đến bến tàu, có lẽ họ đã đến trước chúng ta đón được Đồng ra, cậu hãy yên tâm đi” Lãnh Tử Uyên nói.

“Trong lòng mình có một linh cảm rất tệ, hôm nay lẽ ra mình không nên để cô ấy ra ngoài một mình” Trong giọng nói của anh đầy tự trách.

Xe phi như bão gió, nhưng vẫn không nhanh bằng trái tim như chắp cánh của anh, vậy mà, ngay khi cách bến tàu chỉ trong gang tấc, một tiếng nổ lớn vang lên, ngay cả xe của họ cũng cảm nhận được chấn động cực lớn này.

Tiếp đó, lọt vào tầm mắt bọn họ là ngọn lửa khói dày đặc bùng lên tận trời.

Trong nháy mắt, Long Tề cảm thấy tim mình sắp vỡ vụn, không đợi xe dừng lại, anh đã mở cửa xe muốn nhảy xuống, cuối cùng, Lãnh Tử Uyên ngăn anh lại, ra lệnh cho tài xế dừng xe rồi mới để anh mở cửa.

“Đồng… Đồng…”

Anh gọi tên cô, cuồng loạn chạy về phía thân thuyền đang bùng cháy, trong lòng Lãnh Tử Uyên thầm kêu lên không ổn, vội vã kéo anh lại.

“Tề, cậu tỉnh táo một chút, đừng nên kích động”

“Buông tôi ra, Uyên, cô ấy vẫn ở trên thuyền, tôi muốn cứu cô ấy, tôi nhất định phải cứu cô ấy”

“Cậu có thể đi cứu cô ấy, nhưng phải chờ bọn họ dập tắt lửa đã” Lúc này, những huynh đệ khác cũng đã chạy tới hiện trường, bọn họ mang bình cứu hỏa trên bến tàu ra sức phun lên thân thuyền.

“Tôi ra lệnh cho cậu buông tôi ra, lập tức buông tôi ra” Long Tề không muốn chờ đợi, anh giơ tay muốn thoát khỏi Lãnh Tử Uyên, lại bị hắn mạnh mẽ ngăn lại, hai người sức lực ngang nhau không ngừng giằng co.

“Xin lỗi, mình được hội trưởng lão và cha cậu cho quyền, vào lúc cần thiết có thể tự quyết định, phản đối mệnh lệnh của cậu, nhất là vào lúc sinh mạng cậu bị uy hiếp” Sắc mặt Lãnh Tử Uyên vô cùng bình tĩnh, việc công việc tư lạnh lùng rõ ràng.

Anh níu lấy cổ áo Lãnh Tử Uyên, hung ác nói “Uyên, đừng ép tôi phải hận cậu, để tôi đi đi, Đồng vẫn còn ở trên thuyền”

“Cậu hận đi! Mình không quan tâm, dù sao mình chỉ cần đạt được mục đích là giữ tính mạng của cậu thôi.”

Đúng lúc này, trên thuyền lại truyển ra một tiếng nổ khác lớn hơn, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía biển lửa, trong nháy mắt, Long Tề như nhìn thấy tiếng nổ suýt chút nữa đã nuốt chửng anh chin năm trước, trái tim vỡ vụn, anh tình nguyện người đang trong biển lửa đó là mình.

Tại sao lại là cô? Trong lòng anh không ngừng kêu gào.

Đồng, cô bé anh yêu nhất trên đời… Đừng chết, ngàn lần dừng rời xa anh, anh không muốn xa em.

………………….

Sau một tuần tìm kiếm, phạm vi trải rộng mấy trăm dặm trên biển, thậm chí tra hỏi từng nhà trên bờ biển, kết quả đều là thất vọng.

Tin Đỗ Lượng Đồng tử vong gần như đã được xác định.

Long Tề đứng trên bờ biển đưa mắt nhìn biển xa vạn dặm, chin năm trước, anh cũng suýt bỏ mạng trong một vụ nổ thuyền, nhưng anh không chết, mà lại đánh mất cô gái anh yêu nhất.

Suốt 9 năm mới tìm được cô, cuối cùng lại vì một vụ tương tự mà lại mất cô, lần này, khiến người ta có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể kéo gần được khoảng cách xa nhau vĩnh viễn.

“Tề, xin lỗi, các anh em cũng đã cố hết sức rồi”

“Tôi biết rồi”

“Cậu có thể hận mình, vì trong lúc nguy cấp nhất đã kéo cậu đi, không cho cậu cứu Đồng kịp thời”

“Tôi không hận cậu, là an hem không thể thấy chết mà không cứu” Ánh mắt anh nhìn Lãnh Tử Uyên cố nặn ra một nụ cười khổ sở “Tôi không thể chết được, có phải không?”

“Đúng vậy”. Trong lòng Lãnh Tử Uyên chấn động, là huynh đệ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ánh mắt tuyệt vọng của Long Tề thế này bao giờ.

“Tôi biết rồi, cậu hãy yên tâm đi! Tôi hiểu thân phận mình, biết không thể làm loạn, cô ấy ghét nhất là tôi làm loạn, nếu tôi thật sự làm việc gì ngốc nghếch, cô ấy nhất định sẽ mắng tôi là bốc đồng ngu ngốc.” Trong lòng nghĩ đến cô, ánh mắt anh trở nên ấm áp.

“Mấy năm không gặp, cá tính của Đồng hình như trở nên ghê gớm hơn” Lãnh Tử Uyên bật cười, nụ cười gượng ép nhịn qua cũng biết là cố nặn ra.

“Cô ấy quả thật trở nên không dễ chọc, mồm miệng cũng xảo trá hơn, võ công cũng lanh lẹ, hoàn toàn khác với cô bé ngoan ngoãn chin năm trước.” Nhưng anh vẫn thích em, thích đến không chịu nổi. Trong lòng Long Tề bổ sung thêm đôi câu.

“Cậu nghĩ sẽ làm gì?” Lãnh Tử Uyên hỏi thay những lời trong lòng Long Tề.

Long Tề nhìn anh “Người hiểu tôi chỉ có Lãnh Tử Uyên”. Mỉm cười, ánh mắt thâm thúy bỗng chốc trở nên tàn khốc “Tôi muốn bọn chúng phải trả giá đắt, tôi muốn chúng phải trả giá cho tất cả những tổn thương mà Đồng đã phải trải qua, với năng lực của tôi, chuyện nhỏ này, chẳng lẽ không làm được?”

Sau đó, bọn họ điều tra ra Hood và Hoắc Đăng Anh cấu kết với nhau, vụ bắt cóc kia là do bọn chúng bày ra, không cần Long Tề xuất hiện thì Hood cũng sẽ bình an vô sự.

Từ đầu đến cuối, bọn họ đều lừa gạt Đỗ Lượng Đồng, mà tất cả cũng chỉ nhằm đối phó với anh, chỉ có điều Hood đã quá thiếu nhẫn nhịn, hắn nghĩ phương pháp trả thù nhanh nhất chính là giết người phụ nữ quan trọng nhất của Long Tề, tỏ ý trừng phạt anh.

Mà tất cả sự thật này, Lãnh Tử Uyên cũng không thật rõ ràng, anh gật đầu “Có thể, tiểu nhân tôi hoàn toàn nghe theo sự giao phó của Môn chủ”

Hai người đàn ông nhìn nhau cười, trao đổi ánh mắt tri tâm, Lãnh Tử Uyên quay đầu đi, lấy điện thoại ra giao phó công việc họ đã thống nhất, anh nghĩ, vị hôn phu trước của Đồng, cũng chính là Hắc Môn nhị gia Long Tuấn cũng muốn được tính sổ một phần.

Lãnh Tử Uyên hắn từ trước đến giờ đều nghĩ vật gì cũng có chỗ dùng, cũng là người rất tốt để huynh đệ phó thác.

Sóng biển cứ xô rồi lại dạt, gần tối, gió biển trở nên lạnh, phía chân trời màn đêm sắp buông xuống, rốt cuộc Long Tề mới rời đi, đến gần chiếc xe màu đen dừng bước, nhìn thuộc hạ mở cửa x echo mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó dứt, không muốn đi.

Rốt cuộc, anh ngồi lên xe, xe rời khỏi bờ biển, anh cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.

“Chú Vân, việc kết hôn đó… Làm theo ý chú đi! Tên cô ấy… Tôi không muốn biết, tôi đồng ý kết hôn với cô ấy, hôn lễ càng nhanh càng tốt, mọi thứ tôi không để ý đâu”

Suốt một tháng ròng trừng phạt thảm khốc, cả Đông Nam Á, thậm chí Đài Loan, Nhật Bản, mặc dù chưa đến mức gió tanh mưa máu, nhưng là một kẻ thần hồn nát thần tính, hễ là kẻ có liên quan đến Hood hay Hoắc Đăng Anh đều bị dạy dỗ, bọn họ đều là những kẻ muốn liên hiệp với Hood đối phó với người của Hắc Môn, cho đến phút cuối cùng, bọn họ mới biết suy nghĩ của mình buồn cười đến mức nào, hơn nữa còn không biết tự lượng sức.

Muốn đối phó với Hắc Môn, bất luận họ có tập hợp lực lượng khổng lồ đến đâu cũng chỉ như trứng chọi đá, bọ ngựa đấu xe.

Đang thực hiện nhiệm vụ cuối cùng, Lãnh Tử Uyên cùng Dương Thiên và Yến Dự 3 người có chút thời gian nhàn hạ, ngồi ở lầu cuối tổng bộ, vô tâm thưởng thức hương vị cà phê thuần khiết trên bàn.

Trong lòng họ đều lo lắng cho Long Tề.

Trừ nghe tiến độ công việc của họ, anh căn bản không muốn gặp bất kỳ ai, nghe người giúp việc trong đại trạch nói cả ngày anh đều ở trong phòng, không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy.

“Tề không sao chứ?” Giọng Yến Dự có vẻ bận tâm.

“Cậu nói thử xem” Lãnh Tử Uyên cười khổ nhíu mày hỏi ngược lại “Mấy năm qua, nhìn cậu ấy có vẻ dạo chơi nhân gian, thờ ơ với bất kỳ oanh oanh yến yến nào, nhưng kỳ thật là vì trong lòng đã có Đồng, cậu ấy không giống cậu, chưa hề từ bỏ việc tìm kiếm Đồng”

“Nhưng lúc cậu ấy vất vả tìm được người về thì lại hoàn toàn mất đi cô ấy” Dương Thiên cũng cười khổ, cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn.

“Cho nên, chuyện hôn lễ này cậu ấy nghiêm túc đấy chứ?” Yến Dự không nhịn được hỏi tiếp.

“Mình nghĩ trong lòng cậu ấy đã quyết định, không ai có thể ngăn cản” Lãnh Tử Uyên thở dài, đối với người an hem này anh hiểu rất rõ.

Lời vừa dứt, điện thoại của Lãnh Tử Uyên đổ chuông, ba người đàn ông ba mặt nhìn nhau, anh bắt điện thoại, trong nháy mắt, thái độ trở nên vô cùng nghiêm túc…

……………….

Trên lễ đường trang nghiêm long trọng, hoa tươi được bố trí không hề dư thừa, khách khứa đều là những người quan trọng có thân cận với Hắc Môn, không phô trương như mọi người tưởng tượng, hôn lễ của môn chủ Hắc Môn đơn giản đến gần như mộc mạc.

Đây là lệnh của Long Tề, anh không cho bất cứ ai phô trương với chuyện kết hôn này, chỉ cần cử hành xong làm một bài thông báo cho những người không được mời là được.

Vậy mà, đứng trước thảm đỏ chờ đợi, cũng không phải chú rể, mặc lễ phục màu trắng, đầu cúi gằm, cô dâu không nói gì đứng trước thánh đường, đám Lãnh Tử Uyên đứng một bên, dùng ánh mắt ý bảo đám bạn chuẩn bị ra ngoài tìm chú rể, đúng lúc này Long Tề đi vào.

Anh mặc toàn thân lễ phục đen, ngay cả cà vạt cũng màu đen, giống như cuộc hội tụ trước mắt này không phải hôn lễ mà là tang lễ.

Anh không nhìn cô dâu lấy một cái, đi qua thảm đỏ, đứng cùng cô trước thánh đường, không đợi mục sư mở miệng, liền nhấc bút ký tên mình dưới tờ hôn thú.

“Long tiên sinh…” Mục sư hơi ngạc nhiên với tình huống này.

“Tất cả các lễ nghi cắt bớt, bây giờ, tôi đã ký tên, nghi thức đã kết thúc được chưa?”

“Chưa, còn cần cô dâu ký tên” Mục sư nhìn về phía cô dâu, ý bảo cô ký vào.

Cô dâu gật đầu một cái, cầm bút ký tên mình lên tờ hôn thú, Long Tề cũng không thèm để ý, lạnh nhạt nhìn về phía trước, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn.

“Được chưa?” Anh không nhịn được nữa lên tiếng thúc giục.

“Được rồi, hai người đã là vợ chồng. Long tiên sinh, anh có thể hôn cô dâu.” Mục sư cười.

“Không cần, lấy nhẫn ra” Anh lấy chiếc nhẫn trong tay Lãnh Tử Uyên, thô bạo cầm tay cô dâu, xỏ vào ngón áp út của cô.

Tay cô bị anh bóp đau quá, không nhịn được kêu lên nho nhỏ, anh nghe thấy giọng cô, thô như mài cát.

“Đeo giúp tôi” Anh nhét chiếc nhẫn nam vào tay cô, lạnh lùng ra lệnh.

Tay cô dâu hơi run, trong lòng dường như hơi căng thẳng, rốt cuộc cô đeo nhẫn lên cho anh, lập tức thấy anh lạnh lùng rút tay lại, không muốn đụng chạm với cô thêm chút nào nữa.

Anh quay đầu nở một nụ cười lạnh nhạt vô tình nói với mọi người “Tôi đã cưới cô ấy, đã xong nghĩa vụ”

Nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh đi ra khỏi thảm đỏ, rời lễ đường.

Lãnh Tử Uyên thấy Long Tề không thèm quay lại đã bỏ đi, trong lòng quýnh lên, nói khẽ với cô dâu: “Cậu ấy căn bản cũng không biết, để tôi đi nói…”

“Không cần, để cho anh ấy đi đi! Nếu anh ấy không tự nguyện, tất cả cũng không có ý nghĩa.” Giọng nói của cô dâu khàn khàn khác thường, như một bà lão 80 tuổi.

Lãnh Tử Uyên và đám bạn nhìn nhau, không hẹn mà cùng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nghĩ thầm người trong cuộc cũng nói như vậy, bọn họ đành bó tay, im lặng xem mọi chuyện phát triển.

……………….

Mặc dù là phòng của cô dâu mới, nhưng gian phòng cũng không được trang trí đặc biệt gì, hoàn toàn có thể nhận thấy chú rể không thèm để ý gì tới hôn lễ này, người làm không có mệnh lệnh của anh, không dám động đến căn phòng này.

Đèn trong phòng sáng trưng, ánh sáng vàng chiếu sáng từng chỗ trong phòng, không chỗ nào nhìn thấy bóng người, hoàn toàn như muốn lẩn tránh bóng tối.

Cô gái đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn trăng sáng bên ngoài, trong lòng không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc Long Tề muốn cưới cô là vì cái gì?

Anh không thèm tới căn phòng này, anh cưới cô cũng chỉ vì xem cô như một chiếc bình hoa làm đồ trang trí thôi sao?

Buồn cười nhất chính là cô đã không còn xinh đẹp, sợ là không đủ tư cách để làm 1 cái bình hoa trưng bày nữa.

Cô nhẹ nhàng thở dài, đưa tay ôm lấy trán, vết thương vẫn truyền đến từng cơn đau nhói, nhưng sự đau đớn này còn kém xa nỗi đau trong lòng.

“Anh đã không quan tâm đến em, vậy anh lấy em làm gì?” Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang vọng trong đêm trăng yên tĩnh, nghe vô cùng bi thương.

Vẫn là ánh trăng sáng ấy, chiếu vào phòng một tòa nhà khác, Long Tề cũng không có hứng xem trăng sáng, anh nằm sấp trên giường, bên cạnh anh bày ra một bộ váy ngắn màu trắng.

Hôm nay, những người ở Milan đã sửa lại bộ váy đưa tới, đồ được mang tới, nhưng không còn chủ nhân để mặc nó.

Tay anh vuốt ve những sợi tơ mềm nhẵn trên bộ váy, nhớ đến nguyên nhân ngày đó kiên trì muốn tạo ra bộ lễ phục này, bởi vì, Đồng mặc bộ váy này vào, sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế giới này.

Còn nhớ rõ khi anh ký biên lai, cô vẫn còn muố ngăn lại, cặp mắt to đen trắng rõ ràng trợn tròn, nhìn anh chằm chằm, khi nhìn tổng số tiền cô giận dỗi hai ngày không nói chuyện với anh, muốn anh thề từ sau sẽ không vì cô phung phí nữa thì mới nở nụ cười.

Một chút tiền so với bóng dáng cô mặc bộ lễ phục xinh đẹp căn bản không là cái gì, nhưng chính là cô, vĩnh viễn không muốn anh vì cô làm nhiều thứ, vì thế lại khiến anh thương tiếc.

“Đồng, em biết không? Anh đã cưới một người phụ nữ, anh thậm chí không quan tâm cô ta là ai, bởi vì đời này trừ em ra, anh không thể thích được người thứ hai, bất luận ai đối với anh cũng như nhau, em biết không? Anh rất nhớ em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.