Đường núi gập ghềnh,
không có lợi cho việc đi xe đạp, nhưng mấy năm gần đây cô cũng không
phải ăn xong ngồi một chỗ, từ lúc mới lớn, cô đã bị huấn luyện võ thuật
rất nghiêm khắc, vận động nho nhỏ này đối với cô không phải là việc khó
khăn mấy.
Tất cả đều nhờ cha nuôi Hood của cô, ông đã từng là cảnh sát cao cấp, sau khi về hưu vẫn tham gia và công việc điều tra.
Những năm gần đây, cô gần như chỉ ở Mỹ, nhìn có vẻ như không liên lạc gì với
ông, thật ra thì đều trải qua sự sắp xếp bí mật của ông, ỡ Mỹ nhận huấn
luyện riêng, trước đây, cô cũng từng làm chút nhiệm vụ, phần lớn là bảo
vệ nhân chứng, tính nguy hiểm không cao, nhưng cũng cần có thực lực.
Cô dừng xe, tìm được một chiếc điện thoại công cộng trong một cửa hàng,
gọi về Đài Loan, nghe được giọng nhận điện thoại, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Cha nuôi, là con…”
“Cha nuôi cô bây giờ không tiện nghe điện thoại” Một người đàn ông xa lạ cười trả lời.
“Ông là ai? Tại sao cầm điện thoại của cha nuôi tôi?” Cô cảm thấy giọng của
đối phương nghe rất quen thuộc, cô nhất định đã từng nghe qua.
“Tôi là ai? Không nhận ra giọng tôi sao? Nếu không đào hôn, bây giờ cô nên gọi tôi là bố chồng”
“Hoắc Đăng Anh? Tại sao lại là ông? Cha nuôi tôi đâu? Gọi ông ấy nghe điện thoại đi”
“Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Ông ta không tiện nghe điện thoại, chỉ
có điều, nếu cô không đồng ý với điều kiện của tôi, tôi sợ là ông ta có
thể sẽ vĩnh viễn không tiện tiếp điện thoại.”
“Rốt cuộc ông muốn gì?”
“Tôi muốn cô giết người nào đấy để trao đổi mạng cha nuôi cô”
“Tôi không làm được”
“Đừng trả lời nhanh như vậy, lão Hood này mặc dù thân kinh bách chiến, mặc dù về hưu nhiều năm vẫn được giới cảnh sát tôn xưng là Hồ lão cha, lấy sự
an toàn của hắn là nhiệm vụ trên hết, nhưng tóm lại là già rồi, không
chịu nổi dày vò, điểu này chắc cô hiểu rõ?”
“Rốt cuộc ông muốn lấy mạng ai?”
“Long Tề”
Từ trong miệng ông ta thốt ra hai chữ này khiến cô kinh ngạc, nín thở duy
trì giọng nói bình tĩnh “Long Tề là Môn chủ Hắc Moon, muốn giết hắn dễ
vậy sao?”
“Đừng cho là tôi không biết chính người của hắn đã bắt
cô từ hôn lễ mang đi, cô đã ở bên cạnh hắn, muốn lấy mạng hắn chẳng qua
như lấy đồ trong túi.”
Không cần thiết suy nghĩ nhiều, cô biết
tin tức của Hoắc Đăng Anh là từ cha nuôi của cô, nếu hắn có thể giam
lỏng cha nuôi, muốn biết tin tức cũng không phải là chuyện khó.
Nếu hắn dám mở miệng bảo cô giết Long Tề, nói vậy, hắn biết sự thật còn
nhiều hơn dự đoán của cô, nhất định cũng biết thân phận thật của cô.
“Tại sao ông muốn giết Long Tề?” Về điểm này, cô vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
“Bởi vì tài sản hắn nắm trong tay thật khiến người ta đỏ mắt, tôi muốn hắn
chết, chỉ cần hắn vừa chết, nội bộ Hắc Môn nhất định đại loạn, lúc đó
tôi có dịp thừa loạn kiếm lời, câu trả lời này có khiến cô hài lòng
không?” Đối với vấn đề này hắn cũng không keo kiệt giải đáp cho cô.
“Tôi biết rồi”
“Tôi nghĩ, mạng của hắn giao vào tay cô, quả là việc đơn giản. Vậy tôi sẽ chờ tin tức tốt của cô, Lý.Anh.Đồng tiểu thư”
Nghe được từng câu từng chữ của hắn, cô cảm thấy thật buồn nôn, cúp điện
thoại, cô đi ra khỏi cửa hàng, sững sờ đứng ở ven đường, rất lâu vẫn
không lấy lại được bình tĩnh.
Quay người lại, ngón tay cảm giác lành lạnh, cô kinh ngạc cúi đầu thất A Phúc miệng há rộng như đang mỉm cười nhìn cô.
“Sao mày lại theo tới đây? Thở gấp như vậy, chắc là mày chạy mệt chết đi” Cô bật cười, ngồi xổm xuống thân thiết ôm lấy nó, cảm thấy được nó an ủi,
tâm tình trở nên thư thái hơn một chút…
………………….
Lúc cô quay lại dinh thự tâm trạng rất nặng nề.
Vừa đi vào cửa chính đã nhìn thấy Long Tề đang chờ mình, sau lưng anh có
mấy người giúp việc, ánh mắt của họ đều rất căng thẳng, bởi vì để cô
biến mất, nếu bị Long Tề truy cứu, chỉ sợ bọn họ khó mà giữ được cái
mạng nhỏ của mình.
“Đi đây vậy? Anh còn tưởng em sẽ không quay
về!” Anh mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm mà lạnh nhạt tựa như đang bàn luận
tình hình thời tiết chứ không phải là việc cô bỏ trốn.
“Tôi lên thị trấn”
Anh nhếch mày, tỏ vẻ đáp lại cô.
“Anh căn bản chỉ là mạnh miệng, tôi đã đến thị trấn, cũng không thấy bất kỳ
thuộc hạ nào của anh muốn kéo tôi về, cho nên, nếu tôi thật muốn rời bỏ
nơi này, cũng sẽ làm được.” Cô cười lạnh hai tiếng, châm chọc nhìn anh.
“Vậy sao?” Long Tề cười đầy tự tin, chợt hướng về phía sau cô nói “Vất vả rồi, mọi người có thể đi”
“Vâng” Chẳng biết từ lúc nào phía sau cô xuất hiện hai người đàn ông cao lớn
mặc áo đen, bọn họ đồng thanh đáp lại ông chủ, nhanh chóng lui ra, giống như chưa hề tồn tại.
Cô lấy làm kinh hãi, nhìn chằm chằm khuôn
mặt đắc ý của Long Tề, trong lòng có một cảm giác thất bại, từ đầu đến
cuối cô chưa từng thoát khỏi bàn tay anh.
Chẳng trách anh chẳng nóng vội, hơn nữa trước khi cô vào cửa đã ở đây đợi cô.
“Em cũng không phát hiện ra bọn họ phải không?” Anh đi tới trước mặt, vòng
tay ôm lấy hông cô, cúi xuống nói nhỏ bên tai “Hai anh em họ Kiếm là
thuộc hạ tinh nhuệ nhất của anh, anh phái bọn họ ở bên cạnh em, em sẽ
không thể trốn thoát.”
Hơi thở nam tính của anh quanh quẩn bên
cô, khiến cô thiếu chút nữa thì không nghĩ được gì, cô nhắm hai mắt lại, trong lòng có cảm giác muốn buông tha kích động, muốn nhào vào lồng
ngực nở nang trước mắt, không nghĩ đến bất cứ cái gì nữa.
“Thế nào? Ra ngoài giải sầu thích không?” Anh lấy tay sửa sang lại mái tóc dài bị gió thổi loạn của cô, cử chỉ đầy trìu mến
Thật không hiểu anh hỏi như thế là vì quan tâm đến cô hay là đang châm chọc
cô, cô mím chặt môi, rất lâu không nói gì, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng.
“Không thích, tôi ước gì mình chưa bao giờ đi ra ngoài”
Long Tề ngỡ là mình nghe nhầm, bởi vì trong giọng nói của cô ẩn chứa ý làm
nũng với anh, mặc dù chỉ là một chút xíu, nhưng cũng đủ cho anh hiểu rõ
rồi.
“Vậy sau này đừng đi ra ngoài nữa, cần cái gì chỉ cần nói một tiếng, thuộc hạ sẽ chuẩn bị giúp em, biết không?”
“Vâng” Cô gật đầu, ngước đôi mắt đẹp nhìn anh, trong mắt có cảm giác xúc động
muộn rơi lệ, bởi vì anh cũng đang nhìn cô, trong đáy mắt có một sự dịu
dàng khiến người ta đắm đuối.
Cô thật sự có thể giết người đàn ông này sao?
Đột nhiên, cô nhẹ nhàng nở nụ cười khổ, dựa đầu vào bờ ngực vững chãi của anh.
“Anh có thể hỏi em tại sao tự nhiên thay đổi thái độ với anh không?” Giọng
nói trầm thấp mê người của anh nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
“Đừng hỏi, xin anh đừng hỏi” Cô không muốn nói.
“Được rồi” Anh cười nhẹ, cúi đầu hôn lên đinh đầu mềm mại của cô (bó tay,
đỉnh đầu mà mềm mại cái gì?), thì thầm: “Nếu em cần bất cứ điều gì, hãy
nói cho anh biết, bất kể là chuyện gì, anh đều có thể làm cho em”